Chương 11: Chương 3.1: Cuộc Sống Trước Hôn Nhân

1.

Thời đi học tôi cũng khá "có tiếng " trong học tập nên được giáo sư rất ưu ái giới thiệu tôi cho một bệnh viện lớn nhất trong nước.

Tôi và Lý Vy cùng làm ở một nơi, điều này khiến chúng tôi cảm thấy không lạc lỏng trong đám người.

Công việc của một bác sĩ vô cùng bận rộn, tôi lại thuộc loại người cuồng công việc nên bỏ ăn bỏ ngủ là chuyện như cơm bữa.

Nhiều lần Triệu Mặc gọi nhưng tôi đều không có thời gian để nghe máy được, khiến ai kia rất tức giận.

Một lần đi ăn chung với nhau, Triệu Mặc cắt xong miếng thịt rồi đưa đĩa hắn cho tôi, lấy đĩa tôi về miệng oán trách.

"Em là bác sĩ mà đến bản thân cũng không biết tự chăm sóc, em như thế không cảm thấy có lỗi với những bệnh nhân của em sao?"

Triệu Mặc nói như tôi đã làm chuyện gì đó tày trời vậy, chỉ thường bỏ bữa mà thôi điều này đối với bác sĩ là rất bình thường mà.

"Em biết nhưng em rất bận không có thời gian lo cho những việc này."

Triệu Mặc mắt sáng rực lên chống cằm tạo một góc nghiêng thần sầu.

"Vậy nên em nghĩ sao về việc kết hôn để có người thay em làm những việc này, anh là một ứng cử viên sáng giá cho chức vị ấy đấy."

Thấy tôi chả để ý, Triệu Mặc ra sức quảng bá tên tuổi bản thân.

"Anh tuổi trẻ tài cao, CEO của một công ty quốc tế, muốn nhà có nhà, muốn xe có xe, lại biết chăm sóc người khác còn nữa cơ thể khỏe mạnh, độ bền và sự dẻo dai rất tốt đảm bảo tình thú về sau..."

Sau tôi có cảm giác chủ đề này càng nói càng đi xa ấy nhỉ, Triệu Mặc tổng kết một câu.

"Bác sĩ Ngôn khu đất này đang rất có giá, em có muốn bao thầu không?"

Tôi điềm tĩnh "Hiện tại chỉ muốn làm một ngành, không có nhu cầu đầu tư bất động sản."

Triệu Mặc "..."

2.

Ba Triệu Mặc là chủ tịch của một tập đoàn xuyên quốc gia, có hai người con trai, nhưng không có một đứa nào chịu kế nghiệp ông cả.

Anh Triệu Mặc, Triệu Ưng gia nhập quân đội xông pha chiến trường, còn Triệu Mặc thì tự mở một công ty máy móc thiết bị và rất thành công.

Không hi vọng gì được vào hai đứa này thì hi vọng vào đời cháu vậy, dù gì giờ ông vẫn còn trẻ vẫn còn chờ được cháu ông.

Nhưng thằng con trai lớn năm nay đã ba mươi mốt vẫn chưa có đối tượng, thằng út cũng đã hai mươi bảy nhưng chưa từng thấy nó hẹn hò, vợ của ông sợ nó là đồng tính ngày ngày mất ăn mất ngủ.

Khiếp trươc ông đã tạo nghiệt gì rồi nên giờ bị quả báo ư?

Vào ngày đại thọ ông nội của Triệu Mặc, Triệu Ưng không thể về, Triệu Mặc dắt tôi tham gia.

Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh, như thuở tôi là cứu tinh hệ mặt trời vậy.

Mẹ của Triệu Mặc phản ứng kịch liệt nhất, vừa thấy tôi đã ôm chầm tôi vào lòng vuốt ve tóc tôi giọng nghẹn ngào.

"Con gái mẹ chờ con đã rất lâu rồi."

Những người khác cũng súc động theo, rưng rưng nước mắt.

Tôi "..." gì vậy?

Tôi có cảm giác mình là đứa con ruột mất tính nhiều năm quay về được mẹ ôm vào lòng vậy.

Tôi đưa mắt sang cầu cứu Triệu Mặc.

Triệu Mặc không vui muốn dành lại tôi từ tay mẹ mình nhưng không được, đành nhìn sang ba mình lên án.

"Người phụ nữ của ba đang dành người phụ nữ của con."

Ba Triệu Mặc nhìn vợ mình dịu dàng "Mẹ con thích là được rồi."

Triệu Mặc đen mặt, tỏ vẻ đau lòng ôm ngực nói với mẹ hắn.

"Mẹ con lâu rồi mới về gặp người, vậy mà người chả ngó ngàng gì đến con?"

Mẹ Triệu Mặc lúc này mới buông tôi ra nhìn Triệu Mặc tỏ vẻ bất ngờ "Ơ Triệu Mặc con mới tới sao?"

Triệu Mặc "..."

Tôi dám chắc tính tình của Triệu Mặc là di truyền từ mẹ hắn.

3.

Mẹ Triệu tính tình rất vui vẻ hài hước có phần trẻ con, có lần bà đưa tôi cùng đi mua sắm.

Lúc ngồi nghỉ chân trong quán nước, có một cặp tình nhân đi ngang qua, nữ đã hơn năm mươi, nam thì chừng hai mươi.

Mẹ Triệu chống cằm nói thế này.

"Trông cô ta thật thích."

Tôi chảy mồ hôi "Đó là trai bao mà."

Mẹ Triệu nghĩ gì đó trầm tư một chút rồi nói một nữa đùa nữa thật thế này.

"Hay chúng ta cũng tìm thử một người đi."

Mẹ Triệu, Ba Triệu có biết người thế này không?

4.

Tình cảm của tôi và mẹ Triệu rất tốt, có khi tôi cứ nghĩ tôi là con gái ruột của bà luôn ấy chứ.

Vì công việc ba Triệu rất bận rộn, có hai đứa con trai nhưng đều không ở cạnh nên bà rất buồn chán.

Từ khi gặp tôi, bà như kiếm được một người bạn mới.

Mẹ Triệu luôn dành mọi thứ tốt nhất cho tôi, đi du lịch về là mua quà cho tôi đầu tiên, còn dắt tôi di du lịch cùng bà.

Trong một lần tôi và cả nhà Triệu Mặc cùng ngồi ăn cơm, mẹ Triệu luôn gắp thức ăn cho tôi, hỏi tôi ngon không, muốn ăn gì, ăn thêm đi con.

Hoàn toàn xem ba người đàn ông ngồi cùng là không khí, ngay cả Triệu Ưng lâu ngày trở về cũng bỏ qua.

Triệu Mặc nói đùa một câu "Mẹ với Tuyết như là hai mẹ con ruột với nhau ấy."

"Được không?" Mẹ Triệu nhìn tôi mong đợi, tôi đồng ý điều ấy.

Triệu Mặc cảm giác như tự đào hố chôn mình, lặp tức nói "Cô ấy không rãnh làm con gái mẹ đâu vì bận làm con dâu người rồi."

Mẹ Triệu cười rạng rỡ gật đầu lại gắp thịt cho tôi.

"À, à đúng rồi, như vậy sẽ tốt hơn, tốt hơn."

Sau tôi có cảm giác hai người này đang hợp tác trêu ghẹo tôi thế này.