... sau khi vào Diễm Mộng khách điếm La Bạch Nãi cũng có cảm giác như thế.
Sớm biết có chuyện ma quái hắn đã không tới.
... cho dù có đánh la gõ trống thổi kèn, tám người khiêng đại kiệu, mười hai người dẹp đường hắn quyết sẽ không tới.
Hắn sợ nhất trên đời, là quỷ.
Hắn vốn không tin có quỷ nhưng lúc nhỏ hay gây náo loạn nên người lớn luôn đem quỷ hù dọa hắn, nhất thời cũng có thể khiến hắn bớt bướng bỉnh.
Lớn hơn một chút hắn đã không tin có quỷ, hắn còn dám vì lấy lòng một cô bé xinh đẹp trong thôn mà đánh cuộc với tình địch đến bãi tha ma ngủ một đêm xem ai giành được nữ nhân trong lòng mình.
Kết quả đối thủ của hắn hèn nhát không dám đi. Hắn đi, tự thân đi, ngủ thẳng giấc đến nửa đêm thì có người đẩy hắn, hắn tỉnh táo nghiêng ngươi để cho nó chui ra. Sau đó hắn mới tỉnh giấc hẳn rồi phát hiện thấy Đông Tây thượng hạ có nhiều ‘đồ’. Hắn trợn mắt lên liền thấy dưới đất đưa ra một cánh tay.
Hắn đông cứng cả người.
Sợ đến choáng váng.
Sau đó từ lòng đất lại trồi ra một cái đầu.
Cái đầu đưa lên trên mặt đất còn từ cổ trở xuống còn chôn bên dưới, nó vốn quay lưng về phía hắn đột nhiên quay ngược lại còn cười với hắn một tiếng:
Sau đó ra sao La Bạch Nãi cũng không nhớ được, chỉ nhớ rõ ràng là "vật" nọ mắt rất đỏ, đầu lưỡi rất dài, ‘nó’ cười một tiếng đầu lưỡi rớt xuống giống như con lươn rơi trên mặt đất còn có thể ngọ nguậy, ‘nó’ biết điều yên phận còn tốt đằng này còn muốn nhặt lại, kết quả ngay cả con ngươi cũng rơi xuống mặt đất.
Sau này thế nào? Nói cũng không cần phải nói!
La Bạch Nãi từ lòng bàn chân lên đến mũi chân như gắn hai thùng thuốc nổ, tựa như đằng vân giá vũ chạy thục mạng.
Không lẽ hắn nằm mộng.
Kết quả, hắn cũng không vượt qua được một đêm.
Cũng không biết có phải hắn cùng quỷ hữu duyên hay không mà đến nỗi ngày sau hắn thường xuyên gặp quỷ, không ngừng gặp.
Có lần hắn vân du bốn phương lại gặp quỷ, quỷ phủ đầy lông, chân không chạm đất, trong miệng còn oa oa khóc lớn như trẻ mới sinh.
... sau náy hắn mới được sư phụ phân tích người này có khinh công cực cao hiệu Quải Tử lão, đặc biệt chuyên trộm trẻ con!
Có lần nửa đêm hắn đi đại tiện tại một gò đất hoang, mới ra một nửa lại cảm thấy phía dưới lành lạnh, có tiếng vu vu. Tựa như có cơn gió thoảng qua, hắn vừa nhìn xuống là thấy một cái miệng mở lớn, hai con mắt to tướng màu đỏ so với bát to còn lớn hơn. Hắn rú lớn ‘Quái vật!’ một tiếng rồi tựa Tôn Ngộ Không từ trong bụi rậm lăng không phóng ra, chạy biến.
Cho tới nay hắn còn không biết đó là gì.
Có đôi khi hắn cũng không phải là gặp quỷ, mà là gặp quái sự so với gặp quỷ còn quái đản hơn.
Hắn có một lần đến vùng Nhất Sơn thạch làm việc, ở trong dã điếm cùng với một sư đệ hai sư muội ba hoa chích choè, nước miếng tung toé, ngước cổ đổ chén nước, buông chén xuống lại nói tiếp thì phát hiện người ngồi với mình một bóng người cũng không thấy, mình thì lại đang ở Hoả Thán đình nơi Địa Phủ Âm Công miếu quỳ bái, chuyện phát sinh như vậy quả thực quái gở. Biến hoá kỳ lạ như thế nhưng hắn cũng chỉ nhớ được chính mình từng tới miếu này quỳ lạy, mà việc cùng sư đệ muội cao đàm khoát luận cũng rõ ràng chuyện vừa tức thời ... đến nỗi khiến hắn nhất thời cũng hồ đồ, đến cuối cùng thì chuyện nào phát sinh trước, chuyện nào phát sinh sau, bây giờ thì chuyện gì đang phát sinh?
Cái loại chuyện quái đản như vậy hắn gặp qua không ít.
Có lần khi hắn cùng Vương Tiểu Thạch chạy trốn, ở trong một đạo quan tên Thuỷ Thiên vi qua đêm. Đến nửa đêm dưới ánh nến sáng ngời có năm ba lão giả đạo cốt tiên phong tới nói chuyện phiếm cùng hắn, La Bạch Nãi vốn lanh mồm lẹ miệng có thể nói khoa ăn nói rất có hạng, hắn cho là đối phương chỉ chú tâm vào món ăn, nhắm rượu nên hắn nói thao thao bất tuyệt. Chợt hắn nghe Tam Cô đại sư gọi hắn, nói với hắn:”Ngươi ở đây nói chuyện với ai vậy?”
La Bạch Nãi bốn chống hai nhìn, người! Không có ai!
... mới vừa rồi rõ ràng còn ở chỗ này!
Nếu như là mộng sao có rượu và thức ăn, còn có đủ mấy bộ chén đũa.
Tam Khô nghe xong chỉ khẽ mỉm cười, ngón tay chỉ ra.
Nàng chỉ bức tường.
Tường cũ nát.
Trên tường có mấy bức tranh cũ, trong bức tranh có mấy người, nữ có nam có, có cả những lão giả vừa mới rồi cùng La Bạch Nãi nói cười.
Chỉ là những người trong bức tranh đó có người đã chết ba bốn năm, có ng7ời đã chết hai ba trăm năm rồi!
La Bạch Nãi tự trong đáy lòng cho là:
Là Tam Cô đại sư kịp thời xuất hiện cứu hắn.
... bởi vì bọn họ đang nói tới chủ đề mọc cánh thành tiên, tới miền cực lạc, mấy vị "tiên nhân" vừa đúng lúc có toan tính muốn dẫn hắn "đi một chuyến"!
Còn có lần hắn gặp gỡ đồng môn sư đệ Hổ Vĩ côn Tôn Khán Tiền, Tôn Khán Tiền nhất mực cười, miệng cười càng lúc càng lớn, đầu lưỡi càng lúc càng dài cũng càng lúc càng đỏ. Mắt hắn trông thấy đỏ đến mức muốn tràn ra máu, hai người bọn họ nói chuyện rất lâu, nói rất nhiều về đại kế lập môn Uyên ương Hồ Điệp phái, nói đến khi mặt trời sắp lặn Tôn Khán Tiền mới cáo từ.
Lưu luyến không rời, vội vã mà đi.
Đến tối, hắn gặp sư phụ ban sư cùng sư đệ Trùng Phong thương tới sau, nói một lúc hắn mới biết được Tôn Khán Tiền hai ngày trước tao ngộ chiến với Phi phủ nhất tộc đã chết thảm rồi.
... như vậy, người hắn gặp gỡ, chẳng lẽ là...
Thật không chịu nổi.
... cũng thực không nghĩ nổi!
Tốt nhất không nên suy nghĩ.
Điểm may mắn là La Bạch Nãi mặc dù là tiểu quỷ nhát gan nhưng hắn dù sao cũng có chỗ tốt,... đối với chính hắn mà nói còn là điểm rất tốt, chính là:”Nói không nghĩ là không nghĩ!".
Người không có tư tưởng chắc là người không biết sợ.
Tựa như đầu trâu sẽ không sợ quỷ vậy.
Nhưng người chân chính có tư tưởng cũng không phải sẽ sợ.
Bởi vì khi gặp vấn đề hay chuyện sợ hãi bọn họ sẽ đối mặt với nó chứ không phải sợ.
Nhưng đối với La Bạch Nãi mà nói tiếp đó lại phát sinh chuyện bất khả tư nghị khiến cho hắn so với bất kỳ lần nào trước đó cũng cảm thấy kinh hãi hoảng hốt hơn.
Trăng sáng, rất sáng.... nhưng không biết sao trong lòng luôn có chút hoảng sợ.
Có thể nhìn ra được không chỉ là hắn sợ ngay cả một đám nữ anh hùng trong khách điếm dưới ánh trăng hoang dã kia trong lòng cũng đang hoang mang rối loạn, hoảng sợ.
Vừa vào phòng, ngồi xuống, La Bạch Nãi phát hiện mọi người binh đao không thu lại, Mộng tỷ đưa thương chỉa thẳng vào mặt hắn hỏi:
"Ngươi làm sao tới được chỗ này?"
... xem ra nàng có thói quen hỏi, rất ít người dám hỏi nàng.
Nàng hiển nhiên là Đại tỷ!
Phụ thân của nàng là lãnh tụ vùng võ lâm Đông Bắc, đường chủ Nhất Quán đường Tôn Tam Điểm.
... nhất chiêu Phượng Hoàng Tam Điểm cùng nửa thức Tam Điểm Tẫn Lộ của lão nghe nói là thương trung chi thần, tiến vào thần tủy của thương pháp, không người nào có thể nói phải, cũng không thể nói trái với lão.
... mà nàng là nữ nhi của lão.
Hơn nữa nàng lớn lên rất xinh đẹp.
Thương pháp cũng rất tốt.
Hơn nữa rất có năng lực lãnh đạo.
... nơi này còn là địa bàn của nàng.
Huống chi mình là khách không mời mà đến. Huống chi thật sự các nàng như chim sợ ná, phía ngoài cũng không biết rõ là cái thứ ngưu quỷ xà thần gì. Tóm lại cường địch còn đó!
Cho nên, hắn cũng hết sức biết chuyện, đem chuyện hắn tới (nơi đây) nhiệm vụ (tốt nhất là phá án, bắt thổ phỉ) trộn chung thành một mớ hổ lốn nói ra một lần khiến cho các nàng thất điên bát đảo.
Lúc này hắn mới biết nàng gọi là Diễm Mộng.
Mà nàng cũng giới thiệu những người bên cạnh: Trương Nhất Thiết (vóc dáng to lớn), Hà Văn Điền (nữ giả nam trang), Lý Tinh Tinh (thuận mắt mà không đẹp), Ngôn Trữ Trữ (đẹp nhưng không thuận mắt) còn có một tiểu nữ tử rất lanh lợi nhưng e rằng so với La Bạch Nãi còn nhát gan hơn (bởi vì nàng bị doạ cho sợ đến mức núp, dựa, trốn vào bất cứ thứ gì bên cạnh, bất kể đó là cái bàn hay là cái ghế thậm chí hiện giờ nàng đang chui trong một đống chăn) Đỗ Tiểu Nguyệt.
Cùng với người đàn ông xấu xí lưng gù, Thiết Bố Sam.
... nghe nói hắn họ Thiết, tên là Bố Sam.
La Bạch Nãi rất chú ý lắng nghe bởi vì hắn nhìn thấy cự hán này nhất mực ngoan độc trừng trừng nhìn hắn. Hơn nữa cự chùy trên tay gã vẫn chưa bỏ xuống cho nên hắn ra vẻ dễ dãi pha trò:
"Ngươi ở nhà có mười hai vị huynh tỷ phải không?" Hắn vẻ mặt tươi cười đùa cợt nói:”Nếu là vậy ngoại hiệu ngươi không phải đã thành Thái Bảo sao. ngươi chỉ cần bước ngang là thành Thập tam thái bảo hoành luyện rồi ... "
Thập tam thái bảo hoành luyện cũng là một loại công phu ngạnh môn. Nghe nói luyện thành có thể đao thương bất nhập. La Bạch Nãi cố ý nói đùa nhưng chỉ thấy đại hán nọ một nét cười cũng không có, khuôn mặt trơ trơ, ánh mắt lạnh ngắt trông có vẻ còn ác độc hơn.
La Bạch Nãi rùng mình nói không được nữa, nụ cười đông cứng trên mặt.
Lại không ngờ tới đại hán lưng còng kia cất giọng rín rít nói:”Thật sự ta có một số sư huynh, họ Kim, tên tự là Chung Chiếu ... người nói giỡn, đùa giỡn với ta và hắn đã chết hết. Bốn năm trước, ta cùng với hắn phân ly, đến giờ theo ta biết đã chết thêm hai trăm tám mươi mốt người!"
Nói xong hắn im lặng.
La Bạch Nãi cũng không mở nổi mồm cười đùa nữa.