Bên ngoài khách điếm.
Một chiếc xe ngựa đã sẵn sàng, chuẩn bị xuất phát.
Người đánh ngựa chình là gã còn sống duy nhất trong Đại Hành bát hữu, Nhất Trụ Kình Thiên Trương Tự Lưu.
Sắc mặt gã thập phần thương cảm, thần tình của hắn như không nằm ở trên xe ngựa, ngơ ngác đến ngờ ngệch.
Một người nếu ở hai canh giờ trước còn có bảy huynh đệ cùng mình ở một chỗ nhưng chỉ trong nháy mắt đều thảm tử chỉ còn lại một mình thì cho dù là người hoạt bát, lạc quan đến máy cũng hoá thành như kẻ ngây ngốc.
Phía dưới xe vọnglên tiếng người nói chuyện, là giọng nói của Khoái Đao Xa Lôi:”Chư vì bất tất đưa tiễn!”
Chu Bạch Tự sắc mặt ảm đạm nói:”Quý cục chỉ còn hai người, chuyến tiêu này xin cẩn trọng!”
Khoái Đao Xa Lôi miễn cưỡng nhếch miệng cười thảm:”Xin nhớ lời Chu đại hiệp, chuyến tiêu này bình an mong là chuyến tiêu của Phong Vân tiêu cục cũng thế!”
Truy Mệnh mỉm cười nói:”Ta chỉ sợ bình an không được, chỉ mong hoá hiểm thành lành, an toàn áp tiêu!”
Xa Lôi chắp tay nói:”Ngày sau nhàn rỗi xin mời đến tệ cục để tỏ chút lòng thành tri ân tương trợ.” Dứt lời lão phóng mình lên xe ngựa, ngoảnh đầu lại nói:”Cáo từ!” rồi khuất mình vào trong xe ngồi xuống.
Trương Ngũ, Hà Bát đồng thanh:”Hẹn ngày tái ngộ!”
Trương Tự Lưu ‘hát’ một tiếng lớn thúc ngựa, tiếng móng ngựa gõ đều xuống mặt đường, chốc lát xỗ xe đã khuất tầm mắt mọi người.
Truy Mệnh chậm rãi nói:”Cũng đến lúc chúng ta lên đường!”
Trương Ngũ đột nhiên nói:”Lão phu có chuyện muốn thỉnh giáo!”
Truy Mệnh quay đầu lại hỏi:”Là chuyện gì?”
Hà Bát lên tiếng:”Đoạn Hồn cốc đệ nhị nhân Vô Vị tiên sinh chết đi, không rõ đứng đầu có phải là người năm lần xuất cốc, giết năm trăm mạng, khinh công, chưởng pháp, trí mưu thiên hạ vô song Vô Địch công tử không?”
Truy Mệnh đáp:”Vô Vị tiên sinh tuy là thúc phụ của Vô Địch công tử nhưng quả thật tài trí, võ công đều không phải địch thủ của Vô Địch công tử nên đành phải xếp hàng thứ hai trong cốc vậy!
Chu Bạch Tự hỏi:”Chẳng hay gã năm nay bao nhiêu tuổi?”
Truy Mệnh trầm ngâm đáp:”Trường Giang sóng sau đùa sóng trước, người này đến nay chỉ khoảng ba mươi nhưng năng lực cao tuyệt, đứng đầu quần hùng …”
Trương Ngũ nói:”Gã từng gửi thư thông tri cho Long cục chủ sẽ cướp chuyến tiêu này. Hôm nay Vô Vị tiên sinh vong mệnh e rằng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Truy Mệnh đáp:”Đúng vậy! Từ đây còn ba trăm dặm đường nữa sẽ đến Thiên Long trấn, nơi đó đã thuộc địa bàn của Thí Kiếm sơn trang. Vô Địch công tử trọng phạm vi của Thí Kiếm sơn trang đoan chắc không dám hạ thủ. Do vậy, từ Thiên Long trấn đến Hoàng Hà đại khái không có chuyện bất thường, nhưng quãng đường từ đấy đến Thiên Long trấn, ba trăm dặm đường này, không thể trong năm, ba ngày là có thể vượt qua, nếu gã muốn tới ắt sẽ tấn công trong khoảng thời gian này!”
Bạch Hân Như thắc mắc:”Vậy chẳng phải ba trăm dặm đường này rất nguy hiểm sao?”
Truy Mệnh trầm ngâm đáp:”Cách đây khoảng trăm dặm là một tiểu trấn, hơn nữa trong quãng đường này phân bộ Phong Vân tiêu cục trải dài, tin tức rất nhạy, xem như có thể an toàn, nhưng ….”
Chu Bạch Tự hỏi gấp:”Sau trăm dặm này là gì?”
Truy Mệnh cười khổ:”Đất hoang, một vùng đất hoang vu, trải dài trăm dặm một vùng hoang vắng, người trong giang hồ gọi đó là đất cường đạo, đây chính là tuyến đường khó khăn nhất để áp tiêu, hoàn toàn có lợi cho việc tập kích nhưng lại bất lợi cho việc phòng thủ, nhất là vùng Bạch Cốt hoang nguyên!”
oOo
Chính ngọ.
Mặt trời bừng lửa đổ xuống muôn vạn hào quang chói mắt đâm sâu vào mặt đất.
Cả bầu trời không có lấy một đám mây, trên mặt đất cũng tuyệt không có lấy một thân cây.
Lướt mắt vẫn có thể thấy được những đám bụi rậm, cỏ dại vàng cháy, chúng như điểm tô thêm sự hoang vu của vùngđất.
Nơi đây trải dài một trăm bảy mươi dặm chói ánh cát vàng, vài ngọn núi nhỏ vặn vẹo kỳ dị, vô số những tảng đá lớn trải khắp bốn phía.
Nếu có người ẩn mình sau các cồn cát nhỏ hoặc các tảng đá âm thầm tập kích quả thật hoàn hảo, khó có người có thể phát hiện. Nhưng xa đội kia đang đi qua mà không bị phát giác thành ra khó có khả năng xảy ra chuyện?
Địch nhân đang ở một nơi bí mật gần đó, xuất hiện ban ngày, đó là đại kỵ của binh gia, nhưng quả thật chúng đang ở đó.
oOo
Một con ưng khổng lồ đảo vòng trên không trung
Ánh mặt trời chói chang phản chiếu lấp lánh trên chiếc mỏ dài của con ưng, nó chúi xuống lại lượn ngược lên.
Con ưng khổng lồ này một mực quần đảo quanh một khu vực.
Dưới mặt đất đang có một bóng người chậm rãi tiến về phía trước.
oOo
Bọn họ đã đi hơn năm mươi dặm đường trên vùng đất hoang vu này nhưng vẫn còn khoảng một trăm hai mươi dặm lộ trình đang chờ ở phía trước.
Bọn họ là Truy Mệnh, thành chủ Bắc Thành Thiểm Điện kiếm Chu Bạch Tự, Tiên Tử nữ hiệp Bạch Hân Như, Trường Đoản nhị đao Hà Bát, Trương Ngũ, còn có ba huynh đệ trong Thanh Sam Thập Bát kiếm Lý Thiên Hành, Lý Thiên Hùng, Lý Thiên Thắng cùng hai gã xa phu tướng mạo phong trần điều khiển hai chiếc xe ngựa, xe không chở người mà chở mười sáu chiếc thùng.
oOo
Ngày thứ năm.
Đã năm ngày hành trình, tất nhiên không có chút thoải mái dưới ánh nắng gay gắt như vậy, một hành trình hung hiểm.
Truy Mệnh ước chừng chỉ còn hai ngày đường nữa là tới Thiên Long Trấn. Nếu không phải vì hai chiếc xe nặng nề chất đầy châu báu thì với sáu con khoái mã họ đã sớm tới nơi lâu rồi.
Nhưng mấy ngày nay vẫn bình yên.
Thật ra cũng đã chạm mặt hai nhóm cường đạo chặn đường cướp tiêu nhưng Trường Đoản nhị đao vừa xuất thủ bọn chúng đã ôm đầu, mang thương tích chạy tán loạn, đó là chuyện của ngày hành trình thứ hai.
Ngày thứ ba, Tiểu Hắc giáo Phó giáo chủ Hàn Tụ Ma Quân Hác Phúc Tường đích thân xuất thủ cướp tiêu, gã đang định so tài cao thấp cùng Trường Đoản nhị đao chợt thấy thành chủ Bắc Thành trong đoàn liền cung cung kính kính nhường đường.
Thật ra không mấy ai biết gã hán tử say khướt gật gà gật gù trong đoàn là Truy Mệnh, nếu Hác Phúc Tường biết sự thật có lẽ gã phải quỳ xuống mà tiễn chuyến tiêu đi mới đúng.
Ngày thứ tư, một đám mã tặc ước chừng mười hai, mười ba tên không biết trời cao đất dày mặc kệ là ai đang áp tiêu xông đến cướp. Kết quả một mình Lý Thiên Thắng đánh cho chúng chạy tán loạn, tên đầu lãnh trúng một kiếm của Lý Thiên Hùng táng mạng.
oOo
Ngày thứ năm.
Chiều tà, vô sự phát sinh, tiếng lóc cóc của chiếc xe ngựa đều đặn vang lên, cát vàng trải dài, thương khách trên đường hầu như không một người xuất hiện.
Ba chiếc xe nối đuôi nhau.
Con ưng khổng lồ luẩn quẩn trên không trung không rời đoàn xe, ánh mắt tà ác của nó ghim chặt vào đoàn xe.
Nó đang tìm con mồi.
Không một tiếng gió.
Ba chiếc xe vẫn đi tới phía trước.
Trên chiếc xe đầu tiên là Lý thị tam huynh đệ.
Chiếc thứ hai do Trường Đoản nhị đao cầm cương.
Chiếc thứ ba ngồi bên trong là Chu Bạch Tự, Bạch Hân Như cùng thần bộ ‘say mèm’ Truy Mệnh.
Bụi rậm khắp nơi, dốc cao chập chùng.
Địa hình trước sau, phải trái cảnh sắc đều giống nhau như đúc, xa đội quả thật dễ dàng thất lạc nhau nếu có bất kỳ sự cố gì xảy ra làm mất đi sự liên lạc.
Đúng lúc này xe ngựa bỗng dừng lại.
Ngựa đã mệt, phải dừng lại cho chúng uống nước.
Người càng mệt, phải ăn cơm.
Xe ngựa dừng lại, người trong xe ắt phải bước xuống.
Con ưng ngốc ngếch trên không vẫn đảo qua lượn lại không bay đi.
Truy Mệnh bước tới một bụi cây miệng lẩm bẩm:”Nóng quá!”
Chu Bạch Tự cùng Bạch Hân Như bước tới, ngồi xuống nói:”Chúng ta nghỉ một chút thôi!”
Hà Bát thân mình tròn trịa, người mập vốn không ưa nóng, lão cũng không ngoại lệ, không ngừng lấy tay áo chùi mồ hôi. Trương Ngũ nói:”Ôi! Bây giờ có chút rượu để uống thì tốt quá!”
‘Lạch cạch’, ‘sột soạt’ vài âm thanh vang lên, Truy Mệnh moi trong người gã ra một bình rượu rồi đổ vào miệng, cổ của hai lão Trương, Ngũ dài ra thêm một đoạn.
Hà Bát rên rỉ:”Không có để uống thì ta ăn vậy!”. Lão lận trong chiếc túi dắt bên thắt lưng ra một mớ lương khô nhai rôm rốp. Ăn được một lát bỗng Lý Thiên Hùng vội đứng dậy bước đi ra xa, lão liền lên tiếng:”Hà! Mới ăn một chút lại đi? Lại nữa sao?”
Lý Thiên Hùng đỏ mặt đáp:”Không! Không! Uống nước nhiều quá nên muốn thoải mái chút thôi! Ha ha …” dứt lời gã bước tới một gò đất đằng xa.
Lý Thiên Thắng hớp một ngụm nước rồi nói:”Ta khát muốn chết nhưng không dám uống nhiều, chỉ sợ nước không đủ dùng, coi hắn kìa, lại nữa rồi!”
Lý Thiên Hành cười ha hả.
Chu Bạch Tự nói:”Chúng ta cứ đi với tốc độ này xem ra chỉ vài ngày nữa là có thể xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi!”
Trương Ngũ miệng nhai nhồm nhoàm lương khô nói:”Lạ nhỉ! Hôm nay dường như không có chuyện gì xảy ra cả!”
Truy Mệnh trầm giọng nói:”Càng yên tĩnh có lẽ càng không ổn!”
Hà Bát hồ nghi hỏi:”Chẳng lẽ ngươi cho rằng …”
Truy Mệnh cười cười đáp:”Chỉ mong là ta sai, ta chỉ cho rằng Vô Địch công tử ắt không cam tâm buông tay …”
Đúng lúc này, con ưng khổng lồ trên không trung bỗng rít lên một thanh âm chói tai khiến người nghe không rét mà run lên.
Truy Mệnh chuyển tầm nhìn lên không, mọi người sắc mặt đều có vẻ trầm trọng, trong tâm như có một bóng ma lởn vởn không yên. Truy Mệnh tiếp tục nói:”Mấy ngày nay ta luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, hơn nữa luôn có cảm giác chúng ta đang bị theo dõi nhưng lại không thấy địch nhân xuất hiện, cảm giác địch nhân vô ảnh vô tung quả thật rất đáng sợ, có thể chúng đang rất gần đây …”
Gã đưa mắt nhận thấy sắc mặt u ám của mọi người liền miễn cưỡng cười nói tiếp:”Chắc là do ta quá đa nghi thôi, ta đoán chúng muốn tạo áp lực khiến chúng ta rối loạn, hà …, bất luận địch nhân có như thế nào chúng ta cũng đành toàn lực ngăn chặn vậy!”
Trương Ngũ nhồm nhoàm nuốt hết mớ lương khô chùi miệng nói:”Lão Hà, lão Hà! Ăn nhanh, ăn nhanh ! Trời đang còn sáng! Lên đường đi ngay!”
Hà Bát đảo mắt gầm gừ nói:”Cái lão còm nhom! Muốn đi cứ đi! Ta đây phì nộn, chờ bão thổi đi!”
Hai lão đối thoại khiến mọi người không khỏi ôm bụng cười một cách sảng khoái, Bạch Hân Như nén cười nói:”Thôi được rồi! Chúng ta ăn nhanh một chút rồi lên đường nào!”
Lý Thiên Hành lầm bầm chửi rủa:”Thiên Hùng làm quái gì lâu thế nhỉ? Đi tiểu cũng mất cả nửa ngày trời!”
Lý Thiên Thắng phóng mình về phía gò đất, vừa đi vừa nói với lại:”Để đệ xem hắn đang làm cái trò quỉ gì?”
Lý Thiên Hành hét vống theo:”Này .. này … Thiên Thắng! Ngươi tính giả thần giả quỷ ăn ké à!”
Thân hình Lý Thiên Thắng lúc này đã khuất sau gò đất, liền đó vang lên một tiếng thét.
Một tiếng thét kinh hoàng pha lẫn đau thương.
Tiếng thét của Lý Thiên Thắng
Thanh âm khủng bố, bén nhọn vang vọng.
Ngay lúc tiếng thét vang lên, Chu Bạch Tự song chưởng vỗ mạnh xuống đất cả người bắn đi.
Thanh âm chưa dứt Chu Bạch Tự đã đến cạnh gò đất.
Người thứ hai lao người đi thì đã vang lên tiếng của Truy Mệnh:”Ngươi đi xem thế nào, cẩn trọng, tiêu ngân có ta ở 9ây coi chừng!”
Chu Bạch Tự nghe thấy trong lòng thầm hổ thẹn, gã tuỳ tiện lao đi giả như địch nhân dụng kế điệu hổ ly sơn thì đúng là mang thân dấn hiểm địa.
Tâm ý vừa động, gã đã phóng qua gò đất, chân chạm đất.
Chân vừa chạm đất cả người gã hoàn toàn bất động.
Bởi gã quá kinh ngạc, quá phẫn nộ.