Chương 41: Ngự Yến
“Lòng tốt của Thượng Quan Tài nữ tại hạ thật không dám nhận…Huống chi tại hạ với dạng nữ nhân chốn phong lâu hồng trần, bán tiếng hát mua vui cho thiên hạ quả thật có chút khúc mắc, và để tránh người khác nói ra nói vào thật không dám làm phiền…Cáo Từ …Tỷ à chúng ta đi thôi.. “ Đường Liệp lạnh lùng nói ánh mắt lạnh băng không chút ngó ngàng tới vị tài nữ xinh đẹp như tiên nữ kia ..Lạnh lùng bước qua…
Thượng Quan Uyển Nhi tuy xuất thân là 1 ca kỹ chốn hồng trần thế nhưng nàng luôn giữ mình trong sạch chỉ bán nghệ không bán thân… lại là bậc hành giả trong lĩnh vực ca trù âm nhạc lại cực kỳ tinh thông Cầm,Kỳ,Thi,Họa tài năng tuyệt không thua kém bất cứ vị tài tử nào của Đại Đường…Thậm chí nếu nàng là nam nhân tham gia kỳ thi Trạng Nguyên đã sớm khắc tên lên bảng vàng….Cuối cùng bằng nỗ lực của mình nàng được chính tay hoàng đế sắc phong thiên hạ đệ nhất tài nữ…phong làm nữ quan đầu tiên của Đại Đường thế nhưng nghe những lời nói cay nghiệt của Đường Thập Ngũ nội tâm của nàng triệt để đau thắt lại…Mắt Đẹp khẽ chớp, hai giọt sương long lanh như ẩn như hiện như muốn trực tuôn trào ra…Hai vai run rẩy nhìn phía sau gã cố hết sức nói
“Vậy tiểu nữ thật không dám làm phiền công tử…Công tử xin bảo trọng.”
Nói đoạn nàng xoay người nhanh chóng bước lên xe ngựa rời đi…
Cả đám người xung quanh tức giận bàn tán chửi bới…Mà mục tiêu chính là tên không biết trời cao đất dày kia dám lăng mạ vị tài nữ tài nghệ trác tuyệt của bọn họ thế nhưng vì có Lệ Phi đứng đó họ không dám phát tiết…
Thập Tam Hoàng Tử nghe những lời nói cay nghiệt đó nội tâm vô cùng tức giận thế nhưng trong lòng gã cũng cảm thấy nhẹ nhõm được 1 phần nào…Hắn từ sớm đã theo đuổi Thượng Quan Uyển Nhi dùng đủ trăm phương ngàn kế để chiếm lấy phương tâm của nàng nhưng đều không thành công…thế nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì theo đuổi hi vọng một ngày nào đó tấm chân tình của gã sẽ cảm động được nàng…Thế nhưng vì sự xuất hiện của Đường Thập Ngũ làm gã vô cùng lo lắng hắn hiểu rõ con người nàng xưa nay xem nam nhân trong thiên hạ như gió thoảng mây bay thế nhưng từ trong ánh mắt và hành động của nàng hắn nhận ra được có một chút tình ý sâu kín mà nàng giành cho tên nam nhân kia… thế nhưng xem ra tên Đường Thập Ngũ này lại không có chút tình ý nào với nàng…thậm chí còn có phần chán ghét…
“Ngươi là Đường Liệp bào đệ của Lệ Phi nương nương..Hảo.Để ta nói rõ nếu lần sau ngươi còn dám dùng những lời lẽ cay nghiệt đó xúc phạm đến Thượng Quan tài nữ một lần nữa thì đừng trách bổn hoàng tử vô tình….Hừ…….Dù cho Lệ Phi có ra sức bảo vệ ta tuyệt đối cũng không bỏ qua ngươi hiểu chứ….”
Thập Tam Hoàng Tử tức giận phóng lên trước xe ngựa của Lệ Phi cùng Đường Liệp ngạo mạn cảnh cáo nói….
…Trên xe ngựa của Lệ Phi…….
Đường Thập Ngũ thoải mái nằm trên đệm gấm đặt tay sau trán trầm ngâm suy nghĩ …Còn Lệ Phi thì đang chăm chú băng bó lấy vết thương ở chân của gã…Ánh mắt ngập tràn quan tâm cùng thương yêu…
“Nàng nhìn đã đủ chưa…chỉ là vết thương ngoài da không có gì đáng lo ngại đâu….”
“Hứ…Không phải vì người ta quan tâm đến ngươi sao…..Lệ Phi yêu kiều nhìn hắn ánh mắt có chút ai oán nói…
“Được rồi ta không sao…Nếu nàng thật sự quan tâm đến ta như vậy thì…Bên dưới của ta đang rất khó chịu…Mau dùng miệng giúp ta đi…” Đường Thập Ngũ mỉm cười nhìn nàng đầy dâm đãng nói
“Chán ghét…ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi đó….Người ta đã bảo ngươi tránh xa Lý Long Cơ cùng Thân Như Ý ra thế nhưng ngươi vẫn không nghe…Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ta cũng rất khó có thể gách vác giúp ngươi…Lý Long Cơ là 1 kẻ vô cùng thủ đoạn và độc ác ngươi tuyệt đối không thể trêu chọc hắn…”
“Dùng thủ đoạn đối phó với ta…Hứ…Hắn chưa đủ tư cách đó đâu…Mà có vẻ như hắn ta thật lòng thích nàng thì phải…chính vì điều đó nên hắn mới tìm cách gây chuyện với ta không phải sao…? “
“Liệp…Ngươi phải tin ta…Ta thật sự không có gì với hắn…Đúng là trước khi gặp ngươi hắn từng có tình ý với ta thế nhưng ta xin thề…ta thật sự không có nảy sinh bất cứ tình cảm nào với hắn…Về sau gia tộc quyết định đem ta gã cho Lý Triệt để củng cố địa vị gia tộc ta và hắn đã rất ít khi gặp nhau…Còn về chuyện hắn tìm cách hại ngươi ta sẽ cảnh cáo hắn…để tránh hắn tìm đến ngươi gây rắc rối …” Lệ Phi ánh mắt xinh đẹp nhìn thẳng gã lo lắng nói
“Nàng thật là ngốc…Nếu nàng làm vậy hắn càng không buông tha cho ta…Xem ra hắn cũng đã biết mối quan hệ tỷ muội này của chúng ta là giả tạo rồi…Chính ánh mắt của nàng khi nhìn ta đã vô tình bán đứng nàng mất rồi…” Đường Thập Ngũ khẽ vuốt lấy tóc mai của nàng sau đó chạy dọc theo đôi má nhẹ nhàng vuốt ve …
Còn Lệ Phi như si như ngốc ngã vào lòng bàn tay ấm áp kia của gã tận hưởng cảm giác yên bình…
“Đến giúp ta giải khai buồn bực nào…tỷ tỷ…của ta…” Gã khẽ ấn đầu nàng xuống phía dưới hạ thân nhỏ giọng nói
“Nhưng chúng ta sắp đến Trấn Quốc Tự”……Lệ Phi giùng giằng nói
“Ngoan nào…!!! “ Đường Thập Ngũ liếc nhìn nàng ánh mắt không cho nàng chút kháng cự nào
Lệ Phi cũng không có khiến gã thất vọng, nàng chậm rãi ngồi xổm người xuống, nửa yêu kiều nửa chán ghét liếc mắt nhìn gã sau đó từ từ giải khai chiếc quần trên người gã , chớp đôi mắt đẹp môi anh đào hé mở nuốt lấy cự vật gã…sau đó nỗ lực phun ra nuốt vào, bàn tay nhỏ nhắn duỗi ra nắm lấy Cự căn theo môi anh đào phun ra nuốt vào dùng sức nhẹ nhàng tuốt vuốt, vừa tuốt vừa nút ra ra vào vào đồng thời tay kia cũng cầm lấy một đôi hòn dái đã trương phồng mạnh mẽ, theo cự vật đong đưa qua lại vuốt ve.
“A… đúng…Tỷ Tỷ…thật thoải mái, xem ra khẩu kỹ của ngươi đã tiến bộ không ít….. Thật mẹ nó thoải mái!”
Nhìn xem Đường Thập Ngũ đang chìm vào trong khoái lạc, Lệ Phi vô cùng đắc ý ,nàng không nhìn hắn nữa, nhắm mắt lại, nghiêm túc đối phó với cự căn ngày một to hơn trong miệng của mình..
. “Ồ… Nha… Nha… Thoải mái… Nha… Bảo bối ta nhanh… Thêm ít sức mạnh… Thoải mái…”
A…” Đường Thập Ngũ đặt một bàn tay lên đầu nàng, gạt lấy phượng quan trên đầu nàng sang 1 bên làm tóc tai của nàng rối bời, gã một bên ấn mạnh xuống, một bên đong đưa eo gấu , theo tiết tấu Lệ Cơ phun ra nuốt vào , một trước một sau động, giống như đang muốn biến cái miệng nhỏ nhắn của Lệ Cơ thành một mỹ huyệt thứ 2 vậy…
“Đừng có ngừng, mau dùng đầu lưỡi.liếm lấy…Ahhh…..Đúng..Ah….Thật thoải mái……” Đường Thập Ngũ lúc này đã ngồi dậy từ trên cao ngước nhìn Lệ Phi đang ngồi chồm hổm không ngừng phun ra nuốt vào cự vật của mình cảm giác khoái hoạt vô cùng, nội tâm đang nổi sóng của gã lay động đúng vậy hắn đang muốn tìm 1 nơi trút lấy oán hận trong lòng…. vừa nãy bị Lý Long Cơ hãm hại cùng Thập Tam hoàng tử hạ nhục đối với 1 người tâm cao khí ngạo như gã là 1 điều xỉ nhục vô cùng khó chịu….Hắn cần phải phát tiết oán hận trong lòng mình mà Lệ Phi vô tình lại là công cụ tốt nhất….
Không biết qua bao lâu, Lệ Cơ cảm giác miệng mình như muốn chết lặng khô khốc…Nàng đang muốn muốn nói nghỉ ngơi một chút, đột nhiên cảm giác được trong miệng mình nam căn lập tức càng thêm phồng lên, hơn nữa từng chút từng chút một bắt đầu run lên…. Nàng biết rõ đây là dấu hiệu muốn xuất tinh, vội vàng muốn đem trong miệng côn thịt nhổ ra, Muốn dùng lấy tay hoàn thành công đoạn cuối cùng này…
“Tiện Nhân…Ai nói ngươi có thể nhổ ra!” Lệ Phi đột nhiên cảm thấy cổ căng một cái, Một bàn tay to đã vững vàng đè lại đầu của mình, dùng sức đem đầu nàng áp dưới háng của hắn, hoàn toàn không cách nào tránh thoát.
“Bổn tọa vẫn chưa thoải mãn …Lẳng lơ…đến dùng miệng mút lấy…Chưa bắn ra hết không thể ngừng có biết không” Đường Thập Ngũ không chút nào thương hương tiếc ngọc, khẽ lay động hạ thân đâm thẳng lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
“Ô… Ô…” Lệ Phi bị gã thô bạo khống chế…hết cắm vào lại rút ra, ngay cả phản kháng đều chỉ có thể phát lên tiếng gào thét “Ô Ô” không rõ ràng…. Mắt thấy côn thịt ở trong miệng mình tả xung hữu đột, nhiều lần đều đẩy đến tận yết hầu khiến nàng không thể nào thở nổi..Bàn tay quờ quạng đánh vào hai bên bắp đùi của gã…Thế nhưng đột nhiên Đường Thập Ngũ đứng phốc dậy….
“Ah…………Hừ…Hừ………………AHHhhhhhhhhhhhhhh””
Lần này là hai bàn tay thô to ôm chặt lấy đầu của nàng đem dương vật Gắt gao giữ vững trong cổ họng của nàng, bàn tay tựa như thái sơn đè chặt lấy đầu nàng…, một cỗ nóng hổi tanh hôi tinh dịch liền nương theo cự vật của gã điên cuồng xạ tinh vào trong cuống họng của nàng….
Phát tiết xong Đường Thập Ngũ mới bình tâm trở lại..liếc mắc thấy Lệ Phi đang ho sặc sụa…
“Xin lỗi…Vừa rồi là ta xúc động quá…Nàng có sao không “
“Ngươi….Ta biết trong lòng người khó chịu…nếu muốn phát tiết ta cũng không ngại…thế nhưng…lần sau ta muốn ánh mắt của ngươi có thể nhìn ta…ôn nhu một chút…ta không chịu được ánh mặt lạnh lùng vô tình đó của ngươi…”Lệ Cơ nước mắt chảy dài nói
“Hảo…ta biết rồi…bảo bối……” Đường Liệp ôm chầm lấy nàng ôn nhu nói
“Bẩm nương nương đã đến Trấn Quốc Tự………” Thị vệ bên ngoài liền bẩm báo…”
Một hồi lâu sau Đường Thập Ngũ cùng Lệ Phi xiêm y chỉnh tề bước vào Trấn Quốc tự…
Trấn Quốc Tự không hổ là ngôi chùa trấn quốc của Đại Đường, nó được xây trên một ngọn đồi nhỏ phía Đông Bắc thành, diện tích rất rộng, quy mô rất lớn, thoạt nhìn chỉ thấy lầu các san sát như bàn cờ, rất có khí thế. bên trong nguy nga tráng lệ vô cùng, lại được sơn son thiếp vàng vô cùng sang trọng, Trên khoảng đất rộng phía trước cửa vào, có một cây cột lớn kết hoa chăng đèn, huy hoàng rực rỡ, chiếu sáng cả một vùng..
Xe ngựa của tân khách ùn ùn đổ về như nước chảy, bốn phía là các cung nữ xinh đẹp mặc áo gấm thêu hoa tươi cười tiếp khách trong tiếng pháo nổ giòn, không khí còn hơn cả ngày tết… Hai người rất nhanh được thái giám dẫn đến Chính Điện nơi yến tiệc diễn ra.
chỉ riêng toà đại sảnh chính điện đã thể hiện hết sự sa hoa đến tột cùng rồi. Sảnh trước không chỉ có diện tích lớn, không gian cao, trang trí bày bố hoa lệ, khí thế có thể so với hoàng cung nội điện. Sáu cây cột trạm rồng trổ phụng dựng thẳng đứng lên tận trần nhà, trên trần hoa văn tinh mỹ, ở giữa là một bức hoạ nhị long tranh châu lớn. Gia cụ, đồ treo trên tường, tất cả đều rất đẹp đẽ sang trọng. Trong sảnh đã bày ra gần hai chục bàn tiệc, quy tụ gần trăm tân khách vậy mà vẫn không hề có cảm giác chật tất cả đều là những vị quan lớn hoặc những vị thương nhân giàu có bậc nhất kinh thành .
Vì là sủng phi của Hoàng Đế Lệ Phi vừa bước vào đã được 1 đám cung nữ và thái giám hộ tống đến chỗ của Hoàng Đế…
Một lúc sau dưới sự dẫn đầu của Đại Đường Hoàng Đế Lý Triệt và Võ hoàng hậu , cả đoàn người náo nhiệt đi thẳng qua hành lang, đến đại sảnh phía trong, nơi dùng để tiếp những khách quý…Nới này chỉ kê mười bàn tiệc, trong đó bốn bàn ở giữa, sáu bàn đặt hai bên,
biểu hiện rõ vị trí tôn quý của những khách nhân ngồi ở bốn bàn này.
Những khách nhân được tiếp trong hậu đường này nếu không phải nhân vật có máu mặt chốn kinh thành thì cũng phải là người thân phận cao quý như hoàng thân quốc thích người không đủ cân lượng thì chỉ có thể dự yến ở sảnh đường bên ngoài mà thôi.
Đường Thập Ngũ đảo mắt một vòng không ngờ bàn của gã ngồi lại là 1 trong những bàn giành cho khách nhân cao quý nhất , trong đó có rất nhiều gương mặt quen thuộc… tất cả đều là nam thanh nữ tú….Ngoài ba vị hoàng tử còn có Hai trong số tứ đại thần bổ là Đại Sư Tỷ Lãnh Như Băng cùng tam muội Nguyệt Như Mộng không biết vô tình hay cố ý mà nàng được xếp ngồi cạnh đại hoàng tử Lý Anh…
Khiến gã cực kỳ kinh hỷ chính là trong bàn có một nữ nhân mà gã đang khổ công tìm cách tiếp cận Cửu Công chúa Thái Bình ..Thái Bình công chúa ăn mặc rực rỡ như một con chim công đang cùng với một thiếu nữ khác cũng xinh đẹp không kém nói nói cười cười, Nữ nhân kìa rất quen mặt thế nhưng nhất thời không thể nhớ đã gặp được ở đâu ..
Vừa thấy gã xuất hiện , cả bàn đều chấn động mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ khác nhau, …Nhị hoàng tử Lý Long Cơ cùng Thập Tam Hoàng Tử ánh mắt ghen ghét, bực dọc chẳng buồn liếc nhìn gã sau đó liền quay mặt đi ,Lãnh Như Băng trên mặt đeo 1 chiếc khăn nhỏ che dấu nửa khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẻ của mình, nàng bình tĩnh lặng lẽ đánh giá gã , Nguyệt Như Mông vừa thấy gã xuất hiện nội tâm chấn động thần sắc có chút lo lắng, không dám nhìn thẳng vào gã trong ngực tim càng lúc càng đập dồn dập…cử chỉ hành động này thế nhưng không thể qua mắt được đại hoàng tử Lý Anh ngồi bên cạnh…Khiến cho vị đại hoàng tử đĩnh đạc cũng không khỏi trầm ngâm suy nghĩ…
Lúc này Thái Bình Công chúa cũng đã bắt đầu chú ý đến gã…
“Đúng là một mỹ thiếu niên tuấn tú phiêu dật!” nàng thầm nghĩ
Mày kiếm mắt sao, phong thần tuấn lãng, mũi thẳng môi mỏng, thần thái phiêu dật, môi hồng răng trắng, tướng mạo đường đường, ánh mắt u buồn, trong nhu hòa mang theo tiêu sái, phong lưu phóng khoáng. Nhất là ánh mắt kia, trong con ngươi thâm thúy tản ra một loại lực vô cùng hấp dẫn, còn có chút ưu thương nhàn nhạt lưu chuyển bên trong, quả thực khiến người nhìn thấy đau lòng, chua xót, hận không thể ôm nam nhân trước mặt này vào
“Keng………!!!
Một chiếc đũa ngọc rơi xuống dưới đất mà người làm rớt nó không ai khác chính là nữ nhân vô cùng quen mặt nàng nhìn chằm chằm vào gã như sợ gã sẽ ngay lập tức biến mất khỏi thế gian này vậy..Đôi mắt xinh đẹp hiền dịu toát lên vẻ hoan hỉ khó lòng giấu được….Nàng lúng túng nhặt lên đồng thời ríu rít xin lỗi dáng vẻ vô cùng nhu mì…Nàng chính là Ngũ công chúa của Đại Đường Lý Uyển Nhi tên hiệu Nghê Thường công chúa, nữ nhân hắn từng ra tay cứu nàng khỏi rớt xuống hồ.
Chào hỏi hành lễ xong gã liền ngồi vào chỗ mình được xếp sẵn thật trùng hợp bên trái của gã lại là vị tam bổ đầu Nguyệt Như Mộng còn chiếc ghế bên phải vẫn còn bỏ trống…đây cũng là chiếc ghế trống duy nhất trong bàn…
Lãnh Như Băng thầm thở dài…thật không ngờ tạo hóa quá trêu ngươi lại xếp Nguyệt Như Mộng ngồi ngay bên cạnh gã …Nguyệt Như Mộng tâm ma vừa sinh muốn diệt đã khó nay lại gặp cơ duyên để cho đoạn nguyệt duyên này phát triễn…thật là ý trời mà…
Bộp……..Bộp……..
“Hảo Các vị ái khanh thân mến hôm nay…Trẫm quyết định tổ chức 1 buổi đại yến nhằm mừng công đồng thời khen thưởng ba vị hoàng nhi đã không ngại gian khổ kiến công lập nghiệp mang về vinh quang cho Đại Đường “
Lý Triệt mặc long bào uy vũ đứng dậy nói ,vừa dứt lời tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong chánh điện vang lên…
“Đại Hoàng tử Lý Anh không hổ là trưởng tử…Khi hoàng nhi xin được đến vùng Sóc Châu xa xôi hoang vu để dẹp nội loạn…Trẫm thật sự rất lo lắng nhưng không ngờ hoàng nhi đại triển thần uy chẳng những đem nội loạn dẹp yên mà còn khiến dân cư bá tánh vùng đó an cự lạc nghiệp khiến bá tánh hết lòng ca ngợi …Quả nhiên có hùng tài an bang trị thế…Trẫm rất hài lòng…”
Gia Cát Võ Hầu cùng một số vị đại thần ủng hộ đại hoàng tử liền khẽ gật gù tán thưởng…Quả thật nếu muốn Đại Đường duy trì Thịnh vượng Lý Anh chính là 1 nhân tuyển tốt nhất..
“ Lý Long Cơ….Con cũng thật không kém…Chỉ trong vòng 2 năm ngắn ngủi liền đem các bộ tộc man di phương bắc dẹp loạn…Trước dẹp loạn Đột Quyết sau lại xóa sổ Bộ lạc Nguyệt Thị hùng mạnh trên thảo nguyên…đem uy trấn của Đại Đường chiếu khắp bốn phương trẫm cũng rất hãnh diện vì con”
“Nhị Hoàng Tử anh minh thần võ….Thống soái vô địch……”
Một số đại thần và thân hữu của Lý Long Cơ không nhịn được khẽ hô hào…
“Cuối cùng là Viễn Nhi…Tuy con không giỏi trị an như Đại Ca , không giỏi thống soái như Nhị Ca nhưng tài cầm kỳ thi họa của con gần đây đã vang danh khắp Đại Đường…Trẫm còn nghe nói đệ nhất tài tử Đại Đường là Trạng nguyên Trương Thế Sơn cũng đã bại khi thi đối câu với con…haahahaa thật sự là làm trẫm rất tự hào…Nhi tử của trẫm đều tài giỏi…thật là phúc của Đại Đường ta……
“hoàng thượng Vạn tuế…Vạn vạn tuế……..”
“Được rồi….Để mở đầu đại yến hôm nay trẫm có mời Đệ nhất danh kỹ Đại Đường của chúng ta Thượng Quan Uyển Nhi đến biễu diễn…..”
Khi Thượng Quan Uyển Nhi xuất hiện trước mắt chúng nhân như một tiên nữ trên chốn cửu thiên giáng hạ nhân gian, tất cả người trong đại sảnh, không phân biệt nam hay nữ, đều không thể rời ánh mắt khỏi danh kỹ nổi tiếng điên đảo chúng sinh này. Khiến người ta mê đắm nhất chính là ngoài thân hình đều đặn, cử chỉ nhẹ nhàng nhã nhặn, nàng còn có một đôi mắt đẹp long lanh có thể câu hồn nhiếp phách, cộng thêm với nụ cười xấu hổ nơi khoé miệng, quả thật là không một nam nhân nào có thể kháng cự lại nổi.
Đường Thập Ngũ khẽ gật gù thưởng thức vị tuyệt thế danh kỹ thì đột nhiên gã cảm nhận được từng đạo ánh mắt u oán bắn thẳng đến mình…Ánh mắt Đầu tiên là của Lệ Phi ngồi phía trên đài cao việc này vốn không lạ vì Lệ Phi sớm là 1 bình dấm chua..người thứ 2 không ngờ là vị nữ tử xinh đẹp ngồi cạnh Thái Bình công chúa, ánh mắt nàng mang theo một vẻ xót xa vô hạn…thấy gã quay sang nhìn mình nàng vội vàng quay mặt sang chỗ khác.nhưng trong nội tâm cực kỳ khó chịu..Người thứ 3 không ngờ lại chính là vị tam bổ đầu tuyệt diễm vô sông Nguyệt Như Mộng…thấy gã say mê ngắm nhìn Thượng Quan Uyển Nhi chẳng hiểu vì sao trong lòng nàng lại có 1 cảm giác khó chịu…giống như một món đồ vật mà nàng cực kỳ yêu thích bị người khác cướp mất vậy…
Lúc này nhạc điệu đột nhiên thay đổi, Thượng Quan Uyển Nhi khẽ hất tấm áo khoác ngoài màu xanh nhạt lên để lộ váy áo màu vàng, bất ngờ uyển chuyển di động theo điệu nhạc, miệng cất cao tiếng hát. Nàng không hề dùng son phấn, nhưng gương mặt vẫn sáng tựa trăng rằm, còn đẹp hơn trăm vạn lần những bộ mặt trát đầy yên chi phấn hồng. Không biết có phải nàng mới vừa từ trong hồ tắm bước ra hay không, mà trên mái tóc chỉ tùy tiện vén lên của nàng vẫn còn mờ mờ trông thấy những hạt nước lấp lánh, đẹp một cách thuần khiết, khiến cho người ta phải mê đắm tâm hồn.”
Chẳng biết là vô tình hay cố ý khi nàng hát đến khúc….;
“Châu lệ phân phân thấp khởi la
thiếu niên công tử phụ ân đa.”*.
Tạm Dịch…
“Lệ rơi nhạt má hồng
Thiếu niên công tử có biết không?!”
” Ánh mắt của nàng lại hướng thẳng đến gã , ánh mắt rất chân thành và mãnh liệt..Như thể màn biểu diễn này chỉ muốn cho một mình gã thưởng thức vậy.Giọng ca của nàng như thả lỏng, như buông xuôi, như lười nhác, lại rất thê lương, có một thứ tình vị mà người khác không thể bì kịp, kỹ xảo vận âm không có một điểm nào có thể chê trách, kết hợp với biểu tình làm lòng người..Thập Tam Hoàng Tử Lý Viễn nhìn thấy cảnh đó giận tím mặt lại…cây quạt trong tay không biết từ lúc nào bị hắn bóp gãy làm đôi…
Tiếng ca như đưa chúng nhân vào một thế giới huyền ảo kỳ bí của âm nhạc, thông qua những kỹ thuật luyến âm và làn điệu khác nhau, giọng hát uyển chuyển mê hồn của nàng như khơi gợi lên những hoài niệm đau buồn trong lòng, như những đợt sóng không ngừng nghỉ đang nhấn chìm tâm linh của mỗi người trong biển sầu mênh mông vậy.
Khúc hát đã dứt.
Tiếng nhạc cũng ngừng. Toàn trường vẫn im lặng như tờ, một lúc sau mới vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cùng những lời tán tụng liên miên bất tận.
“Khúc này chỉ có ở trên trời, nhân gian có đâu được mấy người đã nghe, không biết khúc nhạc tiểu thư vừa hát do ai sáng tác vậy?” Hoàng Đế Lý Triệt không nhịn được hỏi
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ hành lễ cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng muốt như thiên nga, nhẹ nhàng đáp: “Bệ hạ xin chớ chê cười, khúc nhạc này là do thiếp thân tự viết.”
“Ta sớm đã đoán như vậy rồi, chỉ là muốn tiểu thư đích thân chứng thực mà thôi! Ha ha, quả là danh bất hư truyền, Thượng Quan tài nữ xin mời nhập tiệc.”
Khi nào bước xuống tiến vào chỗ ngồi ngoài trừ Gã cùng Thái Bình và nữ tử bên cạnh tất cả nam nhân đều lần lượt đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, đợi cho vị tài nữ thiên sinh lệ chất này nhập tọa rồi mới ngồi xuống như muốn biểu lộ sự tôn kính.Nàng thế nhưng lại ngồi vào đúng chỗ chiếc ghế trống bên cạnh gã.. Ngồi sát bên cạnh nàng, gã không khỏi cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn.
Lúc này ánh mắt của tất cả chúng nhân đều tập trung cả lên mình nàng, song không một ai dám để lộ dáng vẻ mê muội đắm đuối, một là vì bị khí chất cao quý của nàng cuốn hút, hai là vì sợ bị nàng coi thường, vậy thì sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội lấy lòng mỹ nữ…Thập tam hoàng tử khó chịu nhìn gã như nhìn cừu nhân giết cha vậy vô cùng bực tức.
Lý Triệt nói vài lời bảo mọi người không cần phải giữ lễ, cuộc vui liền lập tức bắt đầu..