Chương 5: Trò chuyện dưới ánh trăng

Đại mê cung Orcus.

Một đại mê cung được đồn là có tổng cộng một trăm tầng. Là một trong số bảy đại mê cung của thế giới này, tại nơi đây ở những tầng sâu hơn thì quái vật xuất hiện sẽ càng mạnh. Tuy là như vậy, thế nhưng mê cung này lại là một địa điểm hết sức quen thuộc với các nhà phiêu lưu mạo hiểm và lính đánh thuê, cũng như là chỗ rèn luyện tân binh. Nguyên nhân là vì sức mạnh của quái vật có thể được ước lượng dễ dàng nhờ vào số tầng, và khi so sánh với các quái vật trên mặt đất thì ma thạch bên trong cơ thể quái vật ở đây có chất lượng vượt trội hơn hẳn.

Ma thạch là cốt lõi của quái vật, là hạt nhân tạo nên sức mạnh của chúng. Quái vật càng mạnh thì cốt lõi sẽ càng lớn và có chất lượng càng cao. Ma thạch là nguyên liệu cấu thành nên trận địa ma thuật. Không chỉ được thiết lập bằng cách vẽ thông thường, trận địa ma thuật còn có thể được xây dựng bằng cách khắc ghi nhờ thuốc nhuộm làm từ bột ma thạch tán nhỏ. Phương pháp sau sẽ cho hiệu quả ma thuật gấp ba lần so với phương pháp đầu.

Nói tóm lại, sử dụng ma thạch sẽ cho hiệu suất cao hơn là trực tiếp tương tác thông qua ma lực. Bên cạnh đó, ma thạch còn được ứng dụng làm nền tảng phát triển các công cụ ma thuật hữu ích cho đời sống hàng ngày. Không chỉ thiết yếu trong quân sự, ma thạch cũng là một vật phẩm có nhu cầu cực lớn trong xã hội đại chúng.

Phải kể thêm là quái vật sở hữu ma thạch chất lượng cao có khả năng phát động ma thuật đặc trưng cực mạnh. Ma thuật đặc trưng là một nhánh ma thuật không cần niệm xướng hoặc trận địa ma thuật. Là những sinh vật không thể sử dụng ma thuật đa dạng, thế nên để bù đắp điều đó quái vật có thể phát động loại ma thuật không bị ràng buộc bởi những điều kiện cố hữu trên. Đây là lý do chính yếu khiến quái vật không thể bị xem nhẹ.

Hajime và mọi người, đi cùng một số thành viên hội hiệp sĩ được dẫn dắt bởi thủ lĩnh Meld đặt chân đến thị trấn nhà trọ Horlad, địa điểm được các nhà phiêu lưu mạo hiểm chọn làm nơi nghỉ ngơi trước khi thử thách “Đại mê cung Orcus.” Tất cả qua đêm trong các khu nhà thuộc quyền quản lý của vương quốc, vốn thường được tận dụng cho việc rèn luyện tân binh.

Cảm giác xao xuyến trước một gian phòng bài trí bình thường mà rất lâu chưa được chứng kiến khiến Hajime không e dè gì mà nhào thẳng lên giường ngay tắp lự, buông ra một tiếng “Fuu ~” và thả lỏng cơ thể. Cậu là người duy nhất được phân phòng đơn trong khi các học sinh còn lại đều ở phòng đôi. “Chậc, được thoải mái thế này tội gì không tận hưởng?” Cậu tự nhủ, âm điệu có gì đó đắng cay, song nếu bảo cô đơn thì tuyệt đối không là không…

Bắt đầu từ ngày mai, cả bọn sẽ tiến hành thử thách đại mê cung. Kế hoạch lần này là sẽ thám hiểm tới tầng thứ hai mươi, và chỉ cần Hajime ngoan ngoãn nghe lời thủ lĩnh Meld thì họ có thể dư sức bảo vệ một nhân vật yếu ớt nhất như cậu. Hajime không gì khác hơn là muốn xin lỗi vì sự phiền phức mà bản thân gây ra… Được rời khỏi kinh đô với cậu đã là quá tốt rồi… quá tốt với một kẻ hiểu thế sự mà chẳng thể nói ra được như Hajime.

Hiện tại cậu đang đọc một quyển bách khoa toàn thư mượn được có đề cập chủng loại quái vật cư ngụ tại các tầng thấp trong mê cung. Sau một lúc cậu quyết định chợp mắt sớm hơn thường lệ để cơ thể nghỉ ngơi lấy sức. Tuyệt kĩ mơ màng ngủ mà cậu trui rèn trong đời sống học đường vẫn phát huy hiệu quả tối đa cho dù đang tại một thế giới khác.

Tuy nhiên, lúc Hajime sắp sửa thiu thiu giấc nồng thì một tiếng gõ cửa đã phá tan cơn mộng mị của cậu.

Nói là sớm hơn thường lệ nhưng đây là với Hajime, một con nghiện thâu đêm suốt sáng ở Nhật Bản, còn ở Tortus giờ đã là tối mịt. Vị khách viếng thăm đầy khả nghi giữa đêm hôm khuya khoắt này, có lẽ nào lại là bọn Hiyama!? Hajime lộ nét mặt căng thẳng.

Thế nhưng sự lo lắng hão huyền của cậu đã sớm tan biến khi giọng nói tiếp theo vang lên.

“Nagumo-kun, cậu còn thức chứ? Là mình Shirasaki đây. Mình làm phiền cậu một chút có được không?”

Cái gì thế này? Hajime ngây người trong khoảnh khắc, rồi nhanh chóng bật dậy lao như tên bắn đến cửa. Vội vàng tháo khóa và mở cửa ra, đập vào mắt Hajime là hình ảnh Kaori đang đứng chờ sẵn, trên người chỉ mặc duy nhất một cái áo len khoác trên bộ đồ ngủ trắng tinh.

“...Ni là răng rứa?”

“Hơ?”

Hajime bất giác thốt lên tsukkomi bằng phương ngữ Kansai khi được mục kích cảnh tượng quá đỗi gợi cảm và ý nghĩa này, còn Kaori thì ngơ ngác không hiểu nổi những gì cậu vừa buột miệng ra.k

Vội vàng trấn tĩnh bản thân, Hajime bèn hỏi chuyện Kaori trong lúc cố gắng không nhìn trực diện vào cô hết sức có thể. Tuy trong bụng luôn thầm nhủ không có hứng thú với con gái ngoài đời thực, nhưng dẫu gì Hajime vẫn là một chàng trai đang tuổi mới lớn rực rỡ. Hình tượng Kaori hiện tại có phần hơi bị kích thích đối với cậu.

“Aa ~ Không có gì. Không có gì đâu. Cơ mà có chuyện gì thế? Không lẽ có điều gì đó cần thông báo à?”

“Không. Chỉ là mình muốn trò chuyện với Nagumo-kun một lát… liệu có làm phiền cậu quá không?”

“... Vào đi.”

Điều khả dĩ nhất mà Hajime nghĩ đến là một chỉ thị mới cần truyền đạt, song Kaori đã nhanh chóng dập tắt khả năng đó. Hơn nữa cô ấy lại ngước nhìn cậu bằng một ánh mắt thật say đắm! Nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, cậu đành mở toang cửa mời cô ấy vào trong phòng.

“Ừm!”

Hồn nhiên tiến vào với vẻ mặt tươi vui không chút cảnh giác, Kaori ngồi xuống bên bộ bàn ghế sắp sẵn bên khung cửa sổ.

Hajime tự động chuẩn bị trà, trong lòng ít nhiều cảm thấy bối rối. Nguyên liệu bỏ vào ấm thủy là một vật phẩm giống túi trà nên chất lỏng thành quả tiết ra là một thức uống mô phỏng hồng trà. Sau khi pha xong hai phần cho bản thân và Kaori, cậu chuyền sang cho cô rồi ngồi xuống ghế đối diện tại bàn.

“Cảm ơn.”

Kaori thưởng thức món giả hồng trà vừa nhận với biểu lộ hết sức mừng rỡ. Ánh trăng rỏ xuống từ ngoài khung cửa sổ làm bật lên vẻ tinh khôi của cô gái, như có một vầng hào quang được tô điểm lộng lẫy trên mái tóc đen dài tạo nên thần thái giống hệt như một thiên sứ thật sự.

Hajime như mê muội bởi hình tượng Kaori đầy tinh khiết và huyền ảo trước mặt không chút dục vọng. Tiếng keng vang lên khi Kaori đặt cốc trà xuống bàn đã khiến cậu trở về với thực tại. Hajime liền dốc cạn một hơi món giả hồng trà như để trấn tĩnh bản thân, thế nhưng dòng chất lỏng trôi vội vào khí quản làm cậu ho sặc sụa, xấu hổ không sao tả hết.

Cảnh tượng đó làm Kaori bật cười khúc khích. Hajime vội vàng bắt chuyện để chữa thẹn.

“Ờm, cậu muốn trò chuyện với mình là thế nào? Ý của cậu là chuyện ngày mai sao?”

Sau khi gật đầu “Ừm” trước câu hỏi của Hajime, gương mặt tươi cười của Kaori bỗng lộ nét lo âu đến khó tin.

“Chỉ là về việc thám hiểm mê cung ngày mai… mình muốn Nagumo-kun ở lại thị trấn. Mình nhất định sẽ thuyết phục huấn luyện viên và mọi người trong lớp. Thế nên! Làm ơn!”

Kaori nhoài người ra đầy kích động trong lúc mở lời khẩn cầu với cậu. Nhưng cho dù Hajime có là gánh nặng thì thế này chẳng phải là quá đáng quá sao?

“À ừm… mình biết mình cũng chỉ là một gánh nặng nhưng… dẫu sao thì mình cũng đã đến được đây, thế nên mình không thể dừng lại chờ đợi ở phía sau được…”

“Không phải thế! Ý mình không phải nói cậu là một gánh nặng!”

Kaori vội vàng thanh minh trước sự hiểu lầm của Hajime. Thầm trách bản thân đã quá hấp tấp, cô bèn đưa hai tay đặt lên ngực và hít một hơi thật dài. Sau khi đã bình tâm trở lại, Kaori cất giọng nhỏ nhẹ xin lỗi, “Mong cậu bỏ qua cho sự đường đột của mình,” rồi nói.

“Chuyện là như vầy, mình có một linh cảm cực kỳ không lành. Ban nãy khi mình vừa mới chợp mắt… mình có trông thấy trong mơ… Nagumo-kun có ở đó… mình cất tiếng gọi nhưng cậu không để ý… khi mình cố gắng chạy đến thì lại không bắt kịp được cậu… Và cuối cùng thì…”

Kaori chần chừ im lặng như không muốn nói ra những gì tiếp theo. Hajime gặng hỏi bằng một giọng bình thản.

“Cuối cùng thì?”

Kaori ngước nhìn cậu với vẻ mặt như chực khóc, môi mím chặt.

“... Cậu biến mất...”

“... Ra vậy.”

Sự im lắng bao trùm hồi lâu.

Hajime lặng lẽ quan sát Kaori giờ lại cúi đầu xuống đất. Đó đúng là một giấc mơ không lành, nhưng nói cho cùng thì nó cũng chỉ là một giấc mơ. Hajime không tin là cái lý do này sẽ giúp cậu không phải ra trận ngày mai, mà cho dù có được đi thì cậu sẽ phải hứng chịu cơn bão chỉ trích từ các thành viên cùng lớp. Hậu quả không sớm thì muộn thì Hajime cũng sẽ mất toi vị trí trong hàng ngũ hiện tại. Thế nên cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước.

Hajime bèn lựa lời, dùng thanh âm dịu dàng nhất có thể trấn an Kaori.

“Giấc mơ cũng chỉ là một giấc mơ, Shirasaki-san. Bên cạnh thủ lĩnh Meld dẫn đầu các hiệp sĩ kì cựu của hội lần này còn có nhiều người mạnh mẽ như Amanogawa-kun. Nói thẳng ra thì toàn bộ mọi người trong lớp chúng ta đều là gian lận. Mình thấy tội cho kẻ địch thật đó. Mình thì vốn chẳng mạnh gì, chưa kể lại bộc lộ sự yếu đuối ra ngoài rất nhiều lần, nên có khi đó lại là nguyên nhân khiến cậu thấy giấc mơ đó không chừng chăng?”

Vừa chăm chú lắng nghe Hajime, Kaori vừa nhìn cậu đăm đăm bằng vẻ mặt tràn ngập nỗi bất an.

“Tuy nhiên… tuy nhiên, nếu cậu vẫn cảm thấy lo lắng thì…”

“... Thì?”

Cảm thấy đầy ngượng ngùng, thế nhưng Hajime vẫn nhìn thẳng vào mắt Kaori.

“Cậu sẽ bảo vệ mình chứ?”

“Ế?”

Buộc phải nói ra những lời mà bản thân nhận thức rõ là một sự sỉ nhục với một người đàn ông khiến Hajime ngượng chín cả mặt. Bên trong căn phòng rực rỡ ánh trăng, Kaori dường như cũng hiểu rõ tâm tư của cậu.

“Shirasaki-san là một Hồi phục sư đúng không? Một Thiên chức biểu lộ khả năng ma thuật hệ hồi phục bẩm sinh. Nếu có chuyện gì xảy ra… giả sử mà mình có bị chấn thương nghiêm trọng, thì Shirasaki-san khi đó sẽ chữa lành cho mình. Cậu sẽ dùng sức mạnh đó để bảo vệ mình chứ? Nếu vậy thì mình tuyệt đối sẽ ổn thôi.”

Kaori vẫn nhìn cậu đăm đăm thêm một lúc. Hajime cố gắng chịu đựng cái cảm giác xấu hổ quằn quại gan ruột, song cậu quyết tâm không rời mắt khỏi cô ấy.

Cậu đã từng nghe qua rằng sự thiếu thông tin là nguyên nhân khiến con người cảm thấy bất an nhất. Hiện tại Kaori cảm thấy bất an là vì cô không biết thứ gì sẽ tấn công Hajime. Nếu vậy để an ủi cô, cách tốt nhất là Hajime phải giữ được sự tự tin để đủ sức ứng biến trước những diễn biến mới có thể gây hại cho bản thân cậu.

Kaori và Hajime cả hai vẫn nhìn nhau thêm một lúc lâu, và cuối cùng gương mặt tươi cười của Kaori đã phá tan bầu không khí im ắng này.

“Cậu vẫn không hề thay đổi chút nào hết, Nagumo-kun.”

“?”

Hajime lộ vẻ ngờ vực trước lời nói của Kaori, khiến cô bật cười khúc khích.

“Nagumo-kun, chắc cậu nghĩ chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là lúc bắt đầu vào cao trung đúng không? Nhưng mình thì mình đã biết cậu từ hồi năm hai trung học đấy.”

Lời thú nhận bất ngờ khiến Hajime tròn xoe mắt kinh ngạc. Cậu nhanh chóng lục lại trong mớ kí ức hoen gỉ nhưng hoàn toàn không có chút manh mối. “Hừ,” Hajime rên rỉ, và phản ứng đó khiến Kaori lại nhoẻn miệng cười.

“Chỉ là mình đơn phương biết cậu thôi… Lần đầu tiên mình thấy Nagumo-kun là lúc cậu đang dogeza[1] nên cậu không biết là phải.”

“Hả, dogeza!?”

Tại sao Hajime bị nhìn thấy trong cái khung cảnh vô duyên như vậy chứ!? Cậu lại cảm thấy quằn quại trong bụng, lần này là vì lý do khác. Dogeza ngay chốn công cộng, là lúc nào, là ở đâu!? Cậu lại lục tung trí nhớ thêm một lần nữa. Biểu hiện hàng trăm sắc thái của Hajime khiến Kaori nhanh chóng nói tiếp.

“Ừm. Khi đó cậu đang bị một nhóm người bất lương vây xung quanh. Cậu bị phỉ nhổ, bị ném nước vào đầu… bị dẫm đạp liên tục không thương tiếc. Rốt cuộc vì quá kinh ngạc nên bọn bất lương đó mới chịu bỏ đi.”

“Đ-Đấy hẳn là một cảnh tượng khó coi nhỉ...”

Hajime muốn chết quách đi cho xong. Bị chứng kiến trong hoàn cảnh tệ hại nhất này giống hệt cái cảm giác quá khứ đen tối nhiễm chứng hoang tưởng bị phơi bày ra ánh sáng. Hajime chỉ còn biết nhếch mép cười nhạt thếch – cùng một nụ cười méo mó khi nhìn đống ero doujinshi cất kĩ được mẹ phát hiện và sắp xếp gọn ghẽ trên tủ sách.

Tuy nhiên, ánh nhìn của Kaori vẫn hết sức dịu dàng, và biểu lộ trên gương mặt chẳng có nét gì là xem thường hay chế nhạo cậu.

“Không đâu. Không khó coi chút nào hết. Ngược lại, khi nhìn thấy mình lại nghĩ Nagumo-kun là một người hết sức mạnh mẽ và tốt bụng.”

“… Hả?”

Hajime không tin nổi vào tai mình. Đó không phải là ấn tượng cậu mong đợi khi bị chứng kiến trong cảnh tượng như thế. Không lẽ nào Shirasaki lại có một sở thích khác người? Hajime cảm thấy mớ suy luận của mình đã có phần thô lỗ quá mức cho phép.

“Bởi vì Nagumo-kun – cậu đã vì cậu bé và bà cụ mà chịu cúi đầu mà.”

Những lời cuối cùng này rốt cuộc đã khiến Hajime nhớ ra. Đó là một sự kiện từng xảy ra vào hồi cậu đang học trung học.

Khi ấy, một thằng bé lỡ đụng vào một hội bất hảo trên đường và làm rơi takoyaki lên người bọn chúng. Thằng bé khóc ầm lên, còn bà lão đi cùng thì thu mình sợ cứng cả người. Tình hình khi đó nói chung là cực kì nghiêm trọng.

Vốn chỉ tình cờ đi ngang qua, Hajime ban đầu đã tính ngoảnh mặt làm ngơ. Thế nhưng, ngay cả sau khi bà lão đã xòe ra vài tờ tiền – mà có lẽ là tiền giặt ủi – cho bọn chúng mà lũ bất hảo vẫn tiếp tục hăm dọa khiến bà phải rút nốt ví ra, thì cơ thể cậu bỗng dưng tự chuyển động.

Thường ngày Hajime không có thói quen gây hấn với người khác. Món tất sát kĩ hoang tưởng mà cậu trui rèn thì chỉ dám giở ra trong nhà, thế nên Hajime không còn đòn nào khác để thu hút sự chú ý của đối phương ngoài dogeza. Dogeza nơi công cộng trước hàng trăm cặp mắt chứng kiến – người thực hiện thì thản nhiên như không, còn người tiếp nhận thì chỉ muốn có cái lỗ nẻ để chui xuống đất. Đối phương sẽ không dám nán lại đó lâu. Và đúng như dự tính của cậu, lũ bất hảo rốt cuộc liền bỏ đi sau đó gần như là lập tức.

“Với những người mạnh mẽ thì thật là đơn giản khi có thể giải quyết mọi chuyện bằng vũ lực. Nếu là Kouki-kun thì cậu ấy hẳn đã nhảy vào rắc rối và hạ đo ván đối phương rồi… thế nhưng, những người dù yếu nhưng vẫn can đảm đối mặt, hay những người vì người khác mà chịu cúi đầu sẽ không giống như thế… thực sự, khi đó mình đã rất sợ… mình biện hộ rằng bản thân không được mạnh mẽ như Shizuku-chan và mọi người, mình nghĩ rằng sẽ có ai khác dang tay cứu giúp… thế nên mình đã không làm gì cả.”

“Shirasaki-san...”

“Vậy nên với mình, người mạnh mẽ nhất chính là Nagumo-kun. Khi trông thấy Nagumo-kun vào học cao trung thì mình đã rất hạnh phúc… Mình muốn được trở nên giống Nagumo-kun, mình muốn được biết nhiều hơn về cậu, thế nên mình luôn tìm cách bắt chuyện rất nhiều lần. Nhưng Nagumo-kun thì luôn ngủ gật ngay lập tức…”

“Ahaha, cho mình xin lỗi nhé.”

Hiểu được lý do Kaori quan tâm đến bản thân và bất ngờ trước sự đánh giá cao ngoài mong đợi của cô ấy, Hajime nở nụ cười ngượng nghịu đầy xấu hổ.

“Vậy nên có lẽ vì thế mà mình đã lo lắng. Mình hi vọng trong khi thám hiểm mê cung, Nagumo-kun sẽ không làm chuyện gì đó phi lý quá sức, giống như lúc đối mặt với nhóm người bất lương đó… thế nhưng, ừm.”

Kaori nhìn Hajime đăm đăm với vẻ cương quyết.

“Mình sẽ bảo vệ Nagumo-kun.”

Hajime tiếp nhận quyết tâm đó. Cậu nhìn thẳng lại vào cô ấy, gật đầu.

“Cảm ơn cậu.”

Hajime liền méo miệng cười đau khổ. Hai vai diễn chính trong vở kịch đã hoán đổi cho nhau. Vai ikemen tối nay không ai khác ngoài Kaori, và như vậy vai nữ chính sẽ dành cho cậu. Đó là một điều thật khó chấp nhận với một người đàn ông, khiến Hajime không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.

Rốt cuộc sau khi trò chuyện phiếm được một lúc lâu, Kaori mới quay trở về phòng. Hajime thì nằm vật ra trên giường suy nghĩ mông lung. Bằng mọi giá cậu phải biết những gì mình có thể làm, phải tìm cách xóa bỏ tiếng xấu của bản thân. Cậu không thể ở ngôi nữ chính thế này mãi được. Cố gắng làm mới lại quyết tâm, và cứ thế mà Hajime chìm vào giấc ngủ.

Không một ai hay biết rằng đã có người lặng lẽ trông thấy Kaori rời khỏi chỗ của Hajime để quay trở về phòng giữa đêm khuya. Và cũng không một ai hay biết rằng khi chứng kiến cảnh tượng ấy, vẻ mặt người đó nhăn lại đầy xấu xí.