Chương 3: Bảng trạng thái

Vì tất cả đều tham dự vào cuộc chiến nên mọi người cần phải được rèn luyện khả năng chiến đấu trước. Tuy có tiềm năng sức mạnh vượt ra ngoài khuôn khổ, căn bản cả hội vẫn chỉ là bọn học sinh cao trung bình thường thấm đẫm tư tưởng hòa bình của Nhật Bản. Bắt tất cả đột nhiên ra trận chiến đấu với quỷ chủng và quái vật ngay là chuyện bất khả thi.

Song như có dự liệu từ trước, Ishtar thông báo đã sẵn sàng thu xếp cho một tổ chức khác tiếp đón mọi người. Đó là vương quốc Hairihi nằm ở dưới chân ngọn núi Thần Sơn này của Giáo hội Thánh đạo.

Là một quốc gia theo tư tưởng truyền thống, vương quốc này dường như có mối liên hệ mật thiết với Giáo hội Thánh đạo. Người sáng lập nên vương quốc là Charm Byrne – tương truyền là thân thích của đấng sáng thế Eht, vị thần mà Giáo hội Thánh đạo thờ phụng. Được chống lưng bởi Giáo hội phía sau nên mối quan hệ giữa hai bên hết sức khăng khít bền chặt.

Để xuống núi đến thăm vương quốc Hairihi, Hajime và mọi người được đưa ra cổng chính của Giáo hội Thánh đạo. Từ trên đỉnh Thần Sơn của Giáo hội, sau khi bước qua Khải hoàn môn đầy uy nghiêm thì chào đón mọi người là một biển mây bát ngát. Cảm giác khó thở cố hữu khi ở trên cao không tồn tại, thế nên tất cả không nhận ra mình đang ở cách xa mặt đất như thế nào. Có lẽ môi trường sinh hoạt ở đây đã được cải tạo cho phù hợp bằng ma thuật. Khung cảnh trời xanh trong vắt hùng vĩ và biển mây lấp lánh rực rỡ phản chiếu ánh mặt trời khiến mọi người như bị hớp hồn đầy kinh ngạc.

Ishtar vừa hối thúc cả hội tiến mau mau vừa khoe khoang về một thứ gì đó, và xuất hiện trong tầm mắt mọi người là một cái bệ trắng đồ sộ hình tròn được bao quanh bởi hàng rào. Nhanh chóng rảo bước trên hành lang tuyệt mĩ được xây dựng bằng cùng chất liệu trong đại thánh đường, chẳng mấy chốc cả hội đã đặt chân lên trên cái bệ.

Được khắc trên mặt bệ là một trận địa ma thuật cỡ lớn. Biển mây bao phủ bên ngoài hàng rào khiến các học sinh cố tình xích sát lại trung tâm, song không ngăn được những cặp mắt hiếu kỳ quan sát cảnh vật xung quanh. Ishtar khi đó niệm chú.

“Hỡi lối đi mà người đến, hãy hé mở bằng đức tin, TendouThiên đạo.”

Ngay lập tức, trận địa ma thuật ở dưới chân mọi người tỏa sáng rực rỡ. Cái bệ bắt đầu chuyển động chếch xuống phía dưới mặt đất, êm ru như đang đi trên cáp treo. Có vẻ như bài “niệm xướng” ban nãy đã khởi động trận địa ma thuật được khắc trên mặt bệ. Cái bệ hiện tại gần như là một cái cáp treo đúng nghĩa. Bọn học sinh tỏ ra phấn khích khi lần đầu tiên được trông thấy ma thuật. Một tiếng hô vang lại nổ ra khi cả hội đi xuyên qua biển mây.

Sau khi vượt qua biển mây thì tất cả đã trông thấy mặt đất phía dưới. Bao quát khắp tầm nhìn là một thị trấn bao la – à không, là cả một vương quốc rộng lớn. Được xây dựng trên sườn núi là một tòa lâu đài sừng sững làm trung tâm cho cả thành phố phát triển xung quanh. Thành phố đó là kinh đô của Vương quốc Hairihi. Hành lang trên không nối liền cung điện với cái bệ đã đưa cả bọn đáp xuống đỉnh của một tòa tháp cao vời vợi.

Hajime bật cười đầy châm biếm trước kịch bản xuất sắc này. Đây là một trường đoạn mà trong đó các “Tông đồ của Thần linh” sẽ rẽ biển mây giáng hạ từ trên trời xuống. Và thật dễ hiểu là không chỉ là có mỗi nhóm của Hajime, họ cũng thừa dịp thần thánh hóa một chức sắc của Giáo hội trước trăm nghìn cặp mắt chiêm ngưỡng của các tín đồ Thánh đạo.

Chuyện này khiến Hajime không thể không nhớ tới Nhật Bản những ngày trước chiến tranh. Đó là thời kỳ mà chính trị với tôn giáo có mối quan hệ mật thiết, là nguyên nhân đã gây ra vô số tai họa sau này. Tuy nhiên thế giới này có lẽ còn bất thường hơn gấp bội phần. Xét cho cùng, thế giới này tồn tại một thực thể siêu nhiên có sức mạnh can thiệp vào thế giới khác – một thế giới lấy “ý nguyện thần linh” làm tôn chỉ, làm trung tâm theo đúng nghĩa đen.

Số phận của thế giới này, cũng giống như khả năng mọi người được đưa về nhà, đều phụ thuộc vào tâm trạng của thần linh. Kinh đô phía dưới dần hiện rõ trong tầm mắt, và Hajime quyết định kìm nén mối cảm xúc bất an khó nói thành lời đang rạo rực trong lòng. Cậu siết chặt nắm tay, thầm nhủ sẽ cố gắng làm hết sức những gì có thể.

Ngay khi đặt chân đến cung điện, Hajime và mọi người lập tức được đưa thẳng đến phòng ngự triều. Dạo qua các hành lang có thiết kế lộng lẫy chẳng kém gì Giáo hội, nhóm bắt gặp trên đường đi những thanh niên giáp trụ đầy đủ như các hiệp sĩ, các nho sĩ trông giống quan viên và vài đầy tớ ăn vận kiểu hầu gái. Bọn họ ngước nhìn cả hội bằng một ánh mắt tràn đầy kì vọng, thậm chí có pha cả chút cảm giác kính sợ. Có vẻ như đã có nhiều người quanh đây biết đến sự tồn tại của nhóm Hajime.

Cảm thấy thiếu thoải mái trước điều này, Hajime bèn kín đáo đứng tụt lại xuống phía cuối hàng.

Đoàn người dừng chân trước một cánh cổng đôi khổng lồ đầy nguy nga. Hai binh sĩ đứng gác ở hai bên cổng liền lớn giọng thông báo Ishtar, anh hùng và các người bạn đã hiện diện; và không cần chờ câu trả lời từ bên trong, họ lập tức mở toang cánh cửa ra hai bên.

Ishtar ung dung bước qua như thể đây là điều đương nhiên. Trừ Kouki ra, tụi học sinh từng người từng người một tiến vào sau đó với cảm giác thấp thỏm ở trong lòng.

Khi tới lượt của Hajime, cậu trông thấy một tấm thảm đỏ được trải phẳng dẫn sâu vào trong nội điện, nơi tọa lạc của một cái ghế - à không, một ngai vàng tráng lệ. Ở trước ngai là một người đàn ông trung niên toát ra bá khí oai vệ đang đứng chờ sẵn.

Ở gần đó là một người phụ nữ có lẽ là hoàng hậu, và đứng sát bên cạnh lần lượt là một cậu bé khôi ngô cỡ chừng mười tuổi với mái tóc ánh kim và cặp mắt xanh, cùng một thiếu nữ xinh xắn khoảng độ mười bốn, mười lăm tuổi có cùng chung đặc điểm. Xếp thành hai hàng ở hai bên tấm thảm đỏ là những người mặc quân phục cùng giáp trụ đầy đủ ở bên phía cánh tả, và những người có diện mạo giống quan viên ở bên phía cánh hữu.

Khi đoàn người đến trước ngai vàng, Ishtar ra hiệu cho Hajime và mọi người dừng lại, còn bản thân thì tiến đến chỗ của quốc vương.

Ông ta chậm rãi đưa bàn tay ra, được quốc vương cầm lấy với vẻ tôn kính và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên ấy. Giáo hoàng có lẽ là người mang địa vị tối cao ở xứ sở này. Hajime thở dài trong bụng khi biết chắc rằng đây là một vương quốc hoạt động dựa vào “Thần linh” làm cơ sở.

Kế tiếp là phần giới thiệu bản thân. Tên của quốc vương là Erihido S. B. Hairihi và hoàng hậu là Luruaria. Cậu bé xinh đẹp tóc ánh kim là hoàng tử Randell, còn cô công chúa tên là Liliana.

Tiếp theo, lần lượt thủ lĩnh Hội hiệp sĩ, tể tướng và những người có chức sắc khác bắt đầu tiến đến giới thiệu. Tiện thể, sức quyến rũ của Kaori dường như có tầm ảnh hưởng xuyên thế giới vì cặp mắt long lanh của hoàng tử khôi ngô cứ dán chặt vào cô ấy mãi không rời.

Dạ tiệc được tổ chức ngay sau đó và cũng là dịp mọi người được mở mang tầm mắt với nền ẩm thực của một thế giới mới. Đồ ăn được chế biến với vẻ ngoài không khác gì ẩm thực Tây phương của Trái đất. Thi thoảng cả hội lại được thưởng thức một loại thức uống sắc cầu vồng và sốt hồng đào cực kỳ ngon miệng.

Các nam sinh không khỏi cảm thấy cáu bẳn khi Randell điện hạ liên tục bắt chuyện với Kaori. Hajime thì chẳng thèm để tâm mấy, vì vốn dĩ cậu cũng không hi vọng gì từ một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi đầu.

Tại cung điện, Hajime và mọi người được làm quen với các huấn luyện viên – những người bên cạnh phụ trách việc rèn luyện sẽ đồng thời đảm bảo nhu cầu thiết yếu cho cả nhóm. Các huấn luyện viên đều được tuyển chọn kỹ lưỡng từ các thành viên của hội hiệp sĩ tại ngũ và các pháp sư hoàng gia. Tất cả cũng chỉ để tạo mối giao hảo giữa hai bên nhằm chuẩn bị cho cuộc chiến không thể tránh khỏi trước mắt.

Hajime không giấu được vẻ kinh ngạc trước gian phòng được bài trí xa hoa cùng một cái giường canopy bự chảng ở chính giữa. Thế nhưng, cái cảm giác bối rối nhanh chóng bị đẩy lùi bởi nỗi mệt mỏi sau một ngày dài, và cậu thả mình trên giường nhẹ nhàng chìm sâu vào giấc ngủ.

Việc rèn luyện và giảng dạy ngay lập tức được bắt đầu vào ngay hôm sau.

Trước hết, các học sinh được tập hợp và phát cho một tấm bảng màu bạc, kích cỡ khoảng chừng 12 cm x 7 cm. Mọi người nhìn tấm bảng với vẻ hiếu kỳ lộ rõ, và thủ lĩnh Hội hiệp sĩ – Meld Loggins, đứng lên trực tiếp giải thích.

Hajime nghĩ thầm, thủ lĩnh Hội hiệp sĩ dường như cho rằng hình thức đào tạo liên tục là một ý kiến không tồi, và xét từ trong ra ngoài thì khó mà kiếm được ai khác đủ tư cách để có thể an tâm giao phó “anh hùng cùng các người bạn” cho họ, thế nên người này mới có mặt tại đây ngày hôm nay.

Thủ lĩnh Meld luôn miệng kêu, “Ơn trời, cũng may là anh đã đẩy hết mấy chuyện phiền phức cho lão hội phó (phó thủ lĩnh) lo,” và tươi cười thật sảng khoái trong khi quả quyết rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng phó thủ lĩnh thì chắc không ổn một chút nào...

“Bắt đầu, giờ anh chắc mấy em đã nhận được tấm bảng rồi đúng không?! Tấm bảng này được gọi là Status PlateBảng Trạng Thái. Đúng như theo nghĩa đen, tấm bảng này biểu thị trạng thái của bản thân được trị số hóa một cách khách quan. Nó đồng thời cũng là loại căn cước đáng tin cậy nhất. Cho dù các em có lạc đi đâu thì cứ an tâm, miễn đừng đánh rơi nó là được.”

Cách nói chuyện của Meld rất vô tư, dễ khiến người khác cảm thấy ông chú này có tư tưởng đầy khoáng đạt. “Chúng ta kể từ bây giờ sẽ là chiến hữu của nhau, vậy tại sao lại còn phải câu nệ nghi thức chứ?!” Meld lý giải, và đồng thời cũng gợi ý cho mọi người hãy đối xử bình thường với các thành viên khác trong Hội hiệp sĩ.

Tụi học sinh tất nhiên chẳng thấy nhẹ lòng đi được. Thật khó để cảm thấy thoải mái khi đột nhiên nhận được thái độ ân cần từ những người lớn tuổi hoàn toàn xa lạ.

“Trên mặt tấm bảng có khắc một trận địa ma thuật. Tiếp theo, mỗi em sẽ dùng cây kim được phát kèm, chọc vào ngón tay mình và để một giọt máu rơi xuống. Đó là nghi thức đăng ký quyền sở hữu. Khi đó, nếu hô lên Status OpenMở Trạng Thái thì trạng thái của mỗi người sẽ được hiển thị. Aa, anh không nghĩ các em biết được kiến thức nền tảng này vì có lẽ chưa từng được nghe qua đâu nhỉ. Tấm bảng này là một ArtifactTạo tác của Thời đại Thần linh đấy.”

“ArtifactTạo tác?”

Kouki lên tiếng hỏi vì cậu ta chưa từng nghe qua từ ArtifactTạo tác này bao giờ.

“ArtifactTạo tác là những công cụ ma thuật sở hữu sức mạnh to lớn vốn không thể xuất hiện ở thời đại này. Theo truyền thuyết thì chúng là những tạo vật được hình thành ở Thời đại Thần linh, lúc mà Thần và gia đình của ngài vẫn còn đang rong ruổi trên mặt đất. Bên cạnh những ArtifactTạo tác được phục chế, thì Status PlateBảng Trạng Thái là một trong số những ArtifactTạo tác duy nhất được phổ biến khắp thế giới kể từ thời xa xưa. Tuy là ArtifactTạo tác và là tài sản vô giá của quốc gia nhưng chúng rất thịnh hành trong xã hội. Bởi vì chúng là một loại căn cước hết sức tiện lợi.”

Ra là vậy, tụi học sinh gật gù. Rồi mỗi người lấy mũi kim chọc vào đầu ngón tay, mặt khẽ nhăn, đoạn quệt giọt máu lên trên trận địa ma thuật. Trận địa ma thuật liền tỏa ra một luồng ánh sáng nhạt. Hajime cũng quệt máu lên mặt tấm bảng và quan sát tương tự.

Và rồi chúng hiện ra trước mắt cậu...

Nagumo Hajime

Giới tính

Nam

Tuổi

17

Cấp độ

1

Thiên chức

Biến đổi Sư

Sức mạnh

10

Sinh khí

10

Kháng lực

10

Thân pháp

10

Ma lực

10

Kháng phép

10

Kĩ năng

Biến đổi

Thông hiểu Ngôn Ngữ

Hajime có cảm giác như đang sắm vai một nhân vật trong game khi ngắm nhìn trạng thái của bản thân. Tụi học sinh cũng chăm chú quan sát trạng thái của riêng mình.

Thủ lĩnh Meld bắt đầu giải thích các trạng thái.

“Các em thấy rồi đúng không? Tới lượt anh giải thích nhé! Trước tiên hãy bắt đầu với Cấp độ. Nó là một giá trị gia tăng cùng với sự phát triển của trạng thái. Giới hạn hiển thị tối đa với loài người là 100. Hay nói cách khác, theo anh nghĩ, Cấp độ biểu thị giá trị tức trời của cảnh giới mà người sở hữu có thể đạt được. Khi Cấp độ là 100 thì người đó đã phát huy khả năng tiềm ẩn của bản thân đến mức cực hạn. Số người có thể làm được điều đó không nhiều.”

Không giống như trong game, cấp độ ở đây khi tăng không đồng nghĩa là trạng thái cũng sẽ tăng theo.

“Trạng thái nhất định sẽ gia tăng thông qua việc rèn luyện thường xuyên, bằng ma thuật và các công cụ ma thuật. Thêm vào đó, một người có ma lực cao thì các trạng thái khác cũng sẽ tăng mạnh. Tuy bọn anh không biết cụ thể nguyên nhân, nhưng ma lực có lẽ là một tác động bổ trợ vô tình cho các chỉ số khác. Tiếp theo, hãy trông chờ vào các trang bị được chọn cho các em nhé. Dẫu là gì thì các em vẫn là một tập thể anh hùng cứu quốc, thế nên vì bọn em mà cả kho bảo vật quốc gia đã bị vét cạn ra đấy!”

Theo suy đoán từ lời của thủ lĩnh Meld, đánh bại quái vật cũng không đồng nghĩa là trạng thái sẽ tăng lên ngay lập tức sau đó. Cách khả thi nhất ở đây phải đều đặn rèn luyện thật chăm chỉ.

“Kế tiếp là mục Thiên chức[1]. Nói cách khác, đó là Tài năng của mỗi người. Được bổ trợ bởi các Kĩ năng bên dưới cùng, Thiên chức sẽ phát huy các lĩnh vực của Tài năng đến mức không ai sánh kịp. Rất ít người sở hữu Thiên chức. Thiên chức được chia làm hai hệ: hệ Chiến đấu và hệ Phi Chiến đấu. Thiên chức Chiến đấu thì trong nghìn người sở hữu chỉ có một, và tỉ lệ trên đầu người là một phần vạn. Thiên chức Phi Chiến đấu kể ra cũng khá hiếm... trăm người thì mới có một. Cứ mười người sở hữu thì một có Thiên chức bất thường, và đa phần đều là các Thiên chức nghiêng về sản xuất.”

Hajime nhìn vào trạng thái. Ở dòng Thiên chức được đề chữ Biến đổi Sư[2]. Có lẽ Biến đổi là Tài năng của cậu.

Ishtar đã nói là chuyện cả hội có tiềm năng sức mạnh vượt trội so với loài người ở Tortus là lẽ đương nhiên vì đến từ thế giới có đẳng cấp cao hơn. Hajime cười mím chí với ý nghĩ đó. Cái cảm giác có được một tài năng khiến lòng cậu tràn ngập niềm hân hoan khó tả.

Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Những lời tiếp theo của thủ lĩnh Meld khiến Hajime phải toát mồ hôi hột.

“Sau đó là... hãy quan sát trạng thái của mỗi người. Thông thường thì tại cấp độ 1, trạng thái có trị số trung bình là 10; nhưng các em hẳn sẽ cao hơn từ vài lần cho đến hàng chục lần! Đáng ganh tị thật đó! A, bây giờ hãy báo cáo nội dung trạng thái cho anh. Bọn anh sẽ dùng nó làm phương tiện tham khảo để điều chỉnh nội dung rèn luyện của mỗi người.”

Tại cấp độ 1 ở thế giới này, với mức độ trung bình thì trị số sẽ là 10. Trạng thái của Hajime tất cả đều là 10 tăm tắp. Cậu toát mồ hôi, đầu căng ra như dây đàn.

Quái lạ ~? Nhìn kiểu gì thì cũng chỉ là trung bình... mà trung bình gì mà lại tuyệt vời thế này? Hoàn toàn không có chút gian lận. Hoàn toàn chẳng khiến mình phải TUEEEE khi nhìn vào... T-Thế còn mấy người khác thì sao? Có lẽ khởi điểm ban đầu thì ai cũng vậy...”

Hajime đưa mắt nhìn xung quanh cố bấu víu chút hi vọng le lói. Mọi người đều mang nét mặt rạng rỡ chẳng hề giống cậu đang đổ mồ hôi lạnh chút nào.

Đáp lại lời kêu gọi của thủ lĩnh Meld, ngay lập tức Kouki liền tiến lên phía trước thông báo trạng thái của mình. Và nội dung là...

Amanogawa Kouki

Giới tính

Nam

Tuổi

17

Cấp độ

1

Thiên chức

Anh hùng

Sức mạnh

100

Sinh khí

100

Kháng lực

100

Thân pháp

100

Ma lực

100

Kháng phép

100

Kĩ năng

Năng khiếu Tất cả Thuộc tính

Kháng Tất cả Thuộc tính

Kháng Vật lý

Ma thuật Phức tạp

Kiếm thuật

Cường lực

Tốc hành[3]

Tiên liệu

Hồi phục Ma thuật Cấp tốc

Cảm ứng Hiện diện

Cảm ứng Ma thuật

Đột phá Giới hạn

Thông hiểu Ngôn ngữ

Một sự gian lận được cụ thể hóa thành hình.

“Hoo ~, quả là xứng danh anh hùng. Mới ở cấp độ 1 mà trạng thái đã đạt đến ba chữ số... Kĩ năng thì thường chỉ có một hoặc hai, đằng này... vượt xa mọi quy chuẩn. Em sẽ là chỗ dựa đáng tin cậy về sau đấy!”

“Đâu dám ạ ~, ahaha...”

Kouki gãi đầu đầy ngượng nghịu trước lời ca tụng của thủ lĩnh. Nhân tiện, cấp độ của thủ lĩnh là 62. Trị số trung bình của trạng thái khoảng chừng 300 và có thể coi là có sức mạnh thuộc hàng top tại thế giới này. Tuy vậy, ngay ở cấp độ 1 trạng thái của Kouki đã bằng một phần ba, thế nên tùy thuộc vào mức độ phát triển, không sớm thì muộn cậu ta cũng sẽ vượt mặt thủ lĩnh trong tương lai gần.

Tiện thể, Kĩ năng có thể coi như là Tài năng – một thứ bẩm sinh không thể nào tăng thêm được. Ngoại lệ duy nhất là các Kĩ năng Phát sinh.

Đó là thành quả rui rèn một Kĩ năng sau rất rất nhiều năm, khi mà người sở hữu có thể Vượt qua Rào cản thì sẽ xuất hiện thêm một Kĩ năng phụ. Một khái niệm tuy đơn giản, thế nhưng từ trước đến giờ chưa ai thành công. Nó tương đương với việc mức độ thành thục một thứ đột nhiên tăng vọt lên chỉ sau một ngày, giống như cái cách bạn nắm lấy một sợi dây thừng và kéo đầy mãnh liệt vậy.

Không chỉ có mỗi Kouki là đặc biệt, bọn bạn cùng lớp cũng có thể coi như là ăn gian tuy không đạt đến ngưỡng của cậu ta. Chưa kể tất cả đều sở hữu Thiên Chức Chiến đấu...

Hajime nhìn đăm đăm vào dòng trạng thái đề chữ Biến đổi Sư. Nghe dư âm và sau một hồi vắt óc suy nghĩ, cậu chẳng thấy nó hợp hình ảnh Thiên chức Chiến đấu một chút nào. Số lượng Kĩ năng cũng chỉ có hai, hơn nữa một trong số đó là mặc định của một người đến từ thế giới khác, Thông hiểu Ngôn ngữ. Tóm lại, cậu thực chất chỉ có một Kĩ năng. Hajime nở một nụ cười khô khốc. Khi tới lượt báo cáo của mình, cậu đưa tấm bảng cho thủ lĩnh Meld xem.

Cho đến trước đó, biểu hiện của thủ lĩnh Meld là vô cùng phấn khích khi được xác nhận những trạng thái vượt xa tiêu chuẩn. Sự xuất hiện của nhiều chiến hữu hùng mạnh khiến ông chú này vui không tả xiết. Còn bây giờ, thủ lĩnh bỗng kêu lên, “Hả?” và gương mặt tươi cười hơi héo đi, rồi “Có nhìn nhầm không ta?” và đập đập tấm bảng mấy cái sau khi giơ nó ra trước ánh sáng. Rốt cuộc, sau một hồi bất động quan sát, ông chú trả lại tấm bảng cho Hajime với một vẻ hết sức tế nhị.

“Aa, cái này, là sao ấy nhỉ. Biến đổi Sư. Chậc, theo một cách hiểu thì là Thiên chức Thợ rèn. Rất hữu ích nếu theo nghiệp rèn nhỉ...”

Thủ lĩnh Meld đắn đo bắt đầu giải thích Thiên chức của Hajime.

Tình cảnh trớ trêu của Hajime là miếng mồi ngon cho bọn nam sinh căm thù cậu lao vào xâu xé. Thiên chức Thợ rèn hiển nhiên là một Thiên chức Phi Chiến đấu. Tất thảy bọn học sinh đều có Thiên chức Chiến đấu, thế nên nhiều khả năng là cậu sẽ phải rời khỏi hàng ngũ tham chiến và trở thành một kẻ vô dụng.

Hiyama Daisuke toe toét cười, miệng la to.

“Oi oi, Nagumo. Đừng bảo với tao mày lại có Thiên chức Phi Chiến đấu nhá!? Thiên chức Thợ rèn thì chiến đấu kiểu phỏng? Meld-san, Biến đổi sư có gì hiếm không thế?”

“... Không. Tỉ lệ là một phần mười trong số người sở hữu Thiên chức Thợ rèn. Tất cả những người làm thuê cho vương quốc đều có.”

“Oi oi, Nagumo ơi ~ Có chắc là mày sẽ chiến đấu với nó được không thế?”

Hiyama khoác vai Hajime khiến cậu cảm thấy bực bội. Đưa mắt nhìn quanh một lượt, Hajime nhận ra các học sinh – đặc biệt là các nam sinh, đều đang cười cợt với vẻ khoái chí trước chuyện này.

“Hừ, chưa thử thì làm sao mà biết.”

“Thế hả, vậy cho xem trạng thái một chút coi. Tuy Thiên chức hơi đùn nhưng trạng thái chắc phải cao lắm nhể ~?”

Từ biểu hiện của thủ lĩnh Meld, Hiyama đã đoán ra được vài phần song vẫn cố tình cù nhây với cậu. Quả là một nhân vật đáng ghét. Ba tên ăn hôi cũng đã đứng dậy phụ họa. Gặp kẻ mạnh thì xun xoe, gặp kẻ yếu thì bắt nạt – đó là hành động vặt vãnh điển hình của bọn chúng. Cả Kaori và Shizuku đều cau mày khó chịu trước cảnh tượng ấy.

Mày thích Kaori thì tại sao lại không nhận ra cô ấy nghĩ gì chứ? Hajime thầm nghĩ, đoạn đưa tấm bảng cho hắn với tâm trạng bất cần đời.

Hiyama bật cười hô hố khi nhìn nội dung tấm bảng của Hajime. Gã liền quăng nó cho nhóm của Saitou và những người khác, tất cả đều phá ra cười độc địa.

“Fuuhahaha ~. Cái gì thế này!? Trung bình nguyên chất luôn bây ơi!”

“Gyahahaha ~. Tuyệt một cái tất thảy đều là 10 trung bình. Chắc thằng này còn yếu hơn tụi con nít xung quanh đây quá ~”

“Hyahahaha ~ Không ổn không ổn! Thằng này sắp làm tao chết cười! Chưa chắc cu cậu đã có thể làm tường thịt cho tụi mình được ~”

Kaori đứng dậy phẫn nộ toan tiến đến bọn học sinh đang chế giễu cậu. Tuy nhiên, trước khi cô ấy kịp làm điều đó thì đã có một thanh âm giận dữ vang lên. Đó là Aiko-sensei.

“Coi nào-! Có cái gì đáng cười ở đây chứ!? Sensei không cho phép các em giễu cợt bạn của mình! Phải, sensei tuyệt đối không cho phép! Trả tấm bảng lại cho Nagumo-kun mau!”

Aiko-sensei cố hết sức biểu lộ cơn giận bằng một thân hình bé nhỏ. Cái thần thái bốc hỏa của cô rốt cuộc đã khiến tấm bảng được đưa lại cho Hajime.

Và rồi Aiko-sensei quay sang Hajime, vỗ vai động viên cậu.

“Nagumo-kun, em đừng lo lắng về chuyện đó! Cả sensei cũng thuộc Hệ Phi Chiến đấu mà! Với một Thiên chức như vậy thì trạng thái đa phần trung bình cũng là lẽ đương nhiên. Nagumo-kun, em không cô đơn đâu!”

“Coi đi,” Aiko-sensei bảo, đoạn đưa Hajime xem trạng thái của mình.

Hatakeyama Aiko

Giới tính

Nữ

Tuổi

25

Cấp độ

1

Thiên chức

Tác nông Sư

Sức mạnh

5

Sinh khí

10

Kháng lực

10

Thân pháp

5

Ma lực

100

Kháng phép

10

Kĩ năng

Quản lý Thổ nhưỡng

Hồi phục Thổ nhưỡng

Canh tác từ xa

Thúc đẩy Tăng trưởng

Cải tạo Con giống

Giám định Thực vật

Kiến tạo Phân bón

Phát triển Hỗn hợp

Thu hoạch Tự động

Kỹ thuật Lên men

Điều chỉnh Nhiệt độ từ xa

Kết giới Nông trường

Mưa rơi Phong phú

Thông hiểu Ngôn ngữ

Hajime nhìn về xa xăm với cặp mắt cá chết.

“Ơ, em làm sao thế !? Nagumo-kun!” Aiko-sensei lay lay người của Hajime. Đúng là trạng thái của sensei không cao, và nhìn qua Thiên chức[4] cũng thuộc hệ Phi chiến đấu... thế nhưng chỉ mỗi Ma lực là đã ngang với Anh hùng, và số lượng Kĩ năng cũng vượt trội so với cậu. Chưa kể lương thực là một vấn đề tất yếu trong chiến tranh. Không giống như Hajime, đây là một Thiên chức Nghề nghiệp thay thế đầy ưu tú. Nói tóm lại, Aiko-sensei vẫn được xếp vào hàng ăn gian chung với bọn kia.

Niềm hi vọng không phải lẻ loi một mình của Hajime nhanh chóng tắt ngúm, để lại một vết thương lòng nặng nề.

“Ara ara, Ai-chan đừng xát thêm muối vào nữa...”

“Na-Nagumo-kun! Em ổn chứ!?”

Thấy Hajime không còn phản ứng, Shizuku nở một nụ cười bất lực, còn Kaori chạy tới với vẻ lo lắng. Aiko-sensei thì vẫn, “Are ~” nghiêng đầu đầy thắc mắc, vẫn cố gắng vô ích đến mức phát mệt vì học sinh như mọi khi.

Tuy vẫn còn những kẻ khẩu phật tâm xà rủa thầm sau lưng, căn bản không ai dám miệt thị Hajime công khai nữa. Chỉ còn cậu ngồi đó, miệng cười khô khốc trước tiền đồ gian nan của bản thân.