Chương 24: Bộ mặt thật của thế giới

Vòng tròn ma thuật tỏa sáng dìu dịu trên nền đất, lấp đầy căn phòng tối trong thứ ánh sáng kì ảo.

Một người đàn ông trẻ ngồi ngay phía trước Hajime, và nếu nhìn kĩ thì có thể thấy bộ đồ ông ta đang mặc giống y hệt bộ đồ của cái xác ngồi trên chiếc ngai khi nãy.

“Cuối cùng thì ngươi cũng tới được đây sau khi vượt qua hết mọi thử thách. Tên của ta là Oscar Orcus. Chính là người đã tạo ra Mê cung này. Hay, có lẽ ngươi biết đến ta với cái danh Phản đồ hơn nhỉ?”

Dường như kẻ đang nói là Oscar Orcus. Là người tạo ra <Đại mê cung Oscar>. Hajime cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn giữ im lặng mà tiếp tục nghe.

“À phải rồi, làm ơn đừng hỏi gì cả. Đây chỉ là một bản ghi, đáng tiếc là thế, thế nên ta không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào của ngươi được. Đối với ngươi, người đã đến được nơi này, ta sẽ kể cho ngươi sự thật của thế giới, và cả mục đích mà bọn ta đã phải chiến đấu… cứ coi như là một bản di chúc cũng được. Ta đã làm nó… Thật sự, chí ít ta cũng muốn ngươi nghe hết… Bọn ta, những kẻ đã từng được gọi là Phản đồ, nhưng thật ra cũng không phải thế…”

Và rồi Orcus bắt đầu câu chuyện của ông ta. Câu chuyện hoàn toàn khác so với những gì cậu được nghe từ Giáo hội hay từ Yue, nó khiến Hajime cảm thấy sốc.

Một câu chuyện về cuộc chiến giữa Ma thần và và những hậu thế của mình…

Trong suốt những năm đầu tiên kể từ Thời đại Thần Linh, thế giới luôn chìm trong xung đôt. Nhân loại, Quỷ chủng, và cả Bán-Nhân luôn bị cuốn sâu vào trong chiến tranh mọi lúc. Lí do để họ đứng lên tranh đấu cũng chẳng giống nhau. Tranh giành lãnh thổ, xung đột tôn giáo, rồi thì lòng tham… có hàng tỉ lí do để khơi mào một cuộc chiến. Song, lí do lớn nhất vẫn là “Kẻ thù của Thần linh”. Trong suốt giai đoạn này, các chủng tộc và lãnh thổ của chúng cũng được phân chia rạch ròi. Mỗi chủng tộc hay đất nước đều tôn thờ một vị thần của họ. Và theo lời sắm răn của vị thần đó, họ tiếp tục những trận chiến tranh thấm đẫm máu đồng loại.

Sau cả trăm năm ròng rã chinh chiến, đã xuất hiện những kẻ muốn đứng lên chấm dứt chiến tranh. Những người đó tập hợp thành một nhóm, được gọi là “Quân giải phóng” trong suốt thời gian đó.

Tất cả những kẻ này đều có một mỗi liên kết chung. Họ được lãnh đạo bởi những con cháu của thần linh, được biết đến trong Thời đại Thần linh. Người đứng đầu tổ chức Quân giải phóng, tình cờ thế nào đó, đã tìm hiểu được mục đích thật sự của những kẻ bề trên. Những vị thần đáng kính đó đã cố thúc đẩy chiến tranh và sử dụng các phe phái của những sinh vật cư ngụ tại thế giới này như những con cờ trong cái trò chơi chiến tranh họ tạo ra. Ngay khi biết được điều này, Lãnh đạo liền đề ngay ra một kế hoạch. Anh tập hợp toàn bộ những kẻ bất bình không chấp nhận bị thần linh điều khiển, và dẫn dắt họ đến cuộc chiến định đoạt số mệnh của mình.

Họ xác định được nơi mà các vị thần linh cư ngụ, “Thần giới”. Ngay sau đó, với 8 người mạnh nhất trong số họ, những kẻ mang trong mình dòng máu tràn trề những ma thuật mạnh mẽ kế thừa từ tổ tiên của mình, đứng lên thách thức với thần thánh.

Tuy thế, kế hoạch đã thất bại thậm chí từ trước khi cuộc chiến bắt đầu. Bọn thần linh đã điều khiển tâm trí nhân loại, biến cách họ nhìn nhận về “Quân giải phóng” như những kẻ tử thù của thần linh đang cố gắng để phá hủy thế giới. Họ trở thành kẻ thù của nhân loại. Mọi việc trở nên phức tạp, bởi sau tất cả, họ không thể sử dụng sức mạnh của mình để triệt hạ những người mà từ đầu họ cố bảo vệ. Sau khi tổ chức Giải phóng quân bị lật đổ, tất cả thành viên bị gán cho cái mác “Phản đồ”, từ những người hùng cứu thế giới trở thành những kẻ vong ơn đã quên đi ơn huệ chúa trời dành cho mình mà cố gắng lật đổ thế giới.

Đến cuối cùng, tổ chức to lớn đã chỉ còn 8 thành viên mạnh nhất. Họ lúc này chỉ còn là những kẻ mang danh hèn hạ bị cả thế giới săn lùng, và họ thấy thằng mình không còn đủ sức mạnh để lật đổ thần linh nữa. Thế là, mỗi người trong số họ tản ra khắp các đại lục, và tạo nên 8 Đại mê cung như là nơi để ẩn náu. Mỗi Đại mê cung là một cuộc thử thách cho những người đến đó để tìm người xứng đáng nhận được sức mạnh của họ, và hoàn thành những gì mà họ đã không thể làm.

Sau cùng, Orcus mỉm cười sau khi kết thúc câu chuyện dài của mình.

“Ta không biết ngươi là ai, hay mục đích ngươi tới đây là để làm gì. Ta cũng sẽ không ép buộc ngươi phải giết Chúa. Tuy thế, ta muốn ngươi biết. Chúng ta đã phải chiến đấu cho cái gì…

… tới ngươi, ta đành gửi gắm sức mạnh của mình cho ngươi. Ngươi có thể sử dụng nó thế nào tùy theo ý mình.

Làm ơn, đừng sử dụng nó để thỏa mãn sự đen tối trong trái tim mình.

Cuộc nói chuyện của chúng ta chỉ đến đây thôi. Cảm ơn vì đã nghe ta nói. Giờ thì, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi.”

Sau khi Orcus đã nói hết, bản ghi và hình ảnh của ông biến mất. Có gì đó xâm nhập vào trí não Hajime cùng lúc đó. Tâm trí của cậu đau buốt trong sự kích thích, song nó nhanh chóng lắng lại bởi một cảm giác quen thuộc từ một loại ma thuật cậu am tường.

Chỉ lúc sau, cơn đau và ánh sáng từ vòng tròn phép lắng xuống hoàn toàn. Hajime chầm chậm thở ra.

“Hajime… anh ổn chứ?”

“À, tôi ổn… chắc vậy. Dù sao thì nãy giờ cũng đã phải nghe một vài thứ khá khó tin…”

“Ra thế… vậy bây giờ anh muốn làm gì?”

Yue đang hỏi về ý định của cậu sau khi đã biết được câu chuyện của Orcus.

“Ừm? Không có gì đặc biệt đâu? Em biết đấy, bị triệu hồi tới đây mà không được phản đối tí nào rồi bị bắt phải tham gia vào chiến tranh thì rất khó chịu đấy. Tôi chẳng cần biết chuyện gì sẽ xảy đến với cái thế giới này… Tìm cách để thoát ra và trở về nhà. Đó là mục tiêu duy nhất của tôi… nó không làm em khó chịu chứ, Yue?”

Nếu là con người của Hajime trước đây, sau khi nghe câu chuyện của Orcus hẳn sẽ làm gì đó. Nhưng giờ thì khác, nhân cách của cậu đã gần như thay đổi hoàn toàn, nó khiến cậu hoàn toàn chẳng quan tâm tới hoàn cảnh của Orcus. Những con người ở thế giới này nên tự biết giải quyết vấn đề của mình. Dù thế, nhưng Yue cũng là của thế giới này. Từ khi cậu không thể bỏ mặc cô, cậu luôn lắng nghe những gì mà cô mong muốn. Hajime không thể lờ đi Yue giống như đã làm với Orcus bởi mối quan hệ của họ đã trở nên khăng khít. Hajime hỏi Yue để xác định lại suy nghĩ của cô, nhưng sau một chút ngập ngừng, cô chỉ nghiêng đầu mình.

“Chỗ của ta là ở đây… chuyện khác ta không quan tâm đến…” (trans trào máu họng)

Cô xích lại gần Hajime và nắm lấy tay cậu. Yue cố để bày tỏ cảm giác của mình tới Hajime bằng cách nắm lấy tay cậu. Trước đây, cô đã từng dâng hiến mọi thứ cho đất nước của mình. Để rồi bị phản bội bởi những người tin tưởng nhất và không được bất cứ ai cứu giúp. Đối với Yue sau khi bị cầm tù một thời gian dài, thế giới này cũng chỉ như một nhà tù khổng lồ dành cho cô.

Hajime là người duy nhất đã cứu cô khỏi nhà tù đó. Đó là lí do, cậu là tất cả những gì mà cô có, và muốn có.

‘… Ra là vậy.”

Hajime có chút bối rối. Cậu cố gắng thay đổi biểu cảm của mình để che đậy nó, và nói ra sự thật gây shock không chút ngập ngừng.

“À, tôi cũng nhận được vài ma thuật mới… Dường như là ma thuật cấp độ “Thời đại Thần linh”.”

“… thật sao?”

Yue tỏ ra nghi ngờ điều mà Hajime mới nói, nhưng nó là sự thật. Ma thuật được sử dụng trong Thời đại Thần Linh đã biến mất khỏi thế giới hiện thời rồi. Tuy có ngoại lệ, đó là thứ ma thuật được sử dụng để đưa nhóm cùng lớp Hajime cũng như cậu đến với thế giới này, đó cũng là một ma thuật cấp độ thần thánh.

“Cái Trận đồ ma pháp ở đây có thể xâm nhập vào não của em và dạy em cách sử dụng nó. Có vẻ vậy.”

“… Anh ổn chứ?”

“Ừ, không vấn đề gì. Ma thuật này… cứ như nó sinh ra dành cho tôi vậy.”

“… Loại của nó là gì?”

“À, tôi nghĩ nó gọi là Ma thuật Tạo tác. Em có thể phù chú ma thuật lên một thứ gì đó, và thứ ma thuật được phù chú vào có thể trở thành thuộc tính mở rộng của vật đó.”

Yue suýt thì há hốc mồm khi nghe Hajime giải thích. (*Trans: Bản gốc không có ‘suýt thì’ đâu nhưng thêm vào cho nó… ừm, chắc ai cũng hiểu mà :v )

“… Anh có thể làm cả Pháp cụ.”

“À, tôi có thể làm nó.”

Ma thuật Tạo tác được sử dụng để tạo nên các Pháp cụ suốt Thời đại Thần linh. Dường như ma thuật này được tạo nên bởi một “Biến đổi sư Bậc thầy”. Dĩ nhiên, sự thật là Thiên chức của Orcus cũng là “Biến đổi sư Bậc thầy”.

“Sao em không thử học nó nhỉ, Yue? Bước vào Trận đồ ma thuật kia và giải phóng kí ức của mình. Orcus sẽ xuất hiện và nói vài thứ về thử thách gì đó, sau đó em sẽ có thể học nó nếu như ông ta xét thấy em đã qua được thử thách.”

“… Ta không thể sử dụng biến đổi…”

“Mà, nó đúng nhưng… đây là một Ma thuật cổ đại đó? Và nó sẽ chẳng đau đớn gì để học được đâu?”

“… Được rồi… nếu Hajime đã nói thế…”

Yue bước đến trung tâm của trận đồ phép như Hajime bảo. Trận đồ phát ra ánh sáng rồi nó bắt đầu kiểm tra kí ức của Yue. Giờ là khoảnh khắc sự thật được quyết định…

“Ngươi đã tới đây sau khi vượt qua mọi thứ thách. Ta là Orcus…” (*Trans: Video tua lại hay cái gì thế này??)

Orcus xuất hiện trở lại. Nó là cảm giác đã được nói trước. Hajime và Yue bơ đẹp câu chuyện của Orcus và nói chuyện với nhau.

“Em đã học được nó chưa?”

“Rồi. Nhưng… một Ma cụ có vẻ sẽ khó…”

“Ừ, có vẻ như Ma thuật cổ đại cần phải có sự tương thích và phù hợp nhất định nếu muốn sử dụng.”

Trong khi hai người họ ngồi nói chuyện với nhau, gần đó Orcus vẫn đang nói và mỉm cười với hư vô.Quả là một cảnh tượng kì quái. Hajime cảm thấy cái xác trông có vẻ buồn bã, nhưng cậu tự nhủ đó chỉ là tưởng tượng thôi.

“À này, trong khoảng thời gian này thì hiện thời nơi này là của chúng ta, em có muốn dọn dẹp cái xác đi không??”

Hajime không có chút lòng trắc ẩn nào. (…)

“ừ… có thể dùng làm phân bón cho cánh đồng đó…”

Yue cũng không hề mảy may thương xót…

Dù cho chẳng có cơn gió nào, cơ thể của Orcus lắc lắc cái đầu một chút.

Cơ thể của Orcus kết thúc sự tồn tại của nó tại đồng cỏ, và một cái bia mộ được dựng lên. Dù sao thì, đối xử với ông như một thứ phân bón thì quả là quá ác nhân rồi.

Sauk hi hoàn tất việc chôn cất, Yue và Hajime hướng tới hai căn phòng bị phong ấn khóa chặt. Họ đã lấy được một chiếc nhẫn từ cái xác của Orcus. Mà, điều đó không có nghĩa họ là kẻ trộm mộ. Trên chiếc nhẫn có một lớp khắc nổi với hình một chữ thập nằm trong một đường tròn, và có vẻ như nó giống với hình dạng ổ khóa trên cửa của Thư phòng và Công xưởng.

Việc đầu tiên họ làm, là học.

Mục đích ưu tiên hàng đầu của họ là thoát khỏi chốn này. Hajime và Yue mở phong ấn của Thư phòng và kiểm tra bất cứ thứ gì đáng ngờ. Họ khám phá ra được mẫu thiết kế cho toàn bộ dãy kiến trúc nhà ở. Dù cho thứ này chẳng đủ cao cấp để coi như một bản thiết kế hoàn chỉnh, nhưng nó vẫn có chút hữu ích, bởi nó như một bản hướng dẫn để giúp tìm ra nơi hai người muốn tìm tọa lạc.

“Bingo!! Nó đây rồi, Yue!”

“Un.”

Hajime reo lên sảng khoái, và Yue dường như cũng vui lây. Theo như bản thiết kế, Trận đồ ma thuật ở tầng 3 cũng có thể kết nối với một trận đồ khác nằm bên ngoài. Ma thuật này sẽ không được kích hoạt nếu không có cái nhẫn của Orcus. Lấy trộ… Nhầm, nhận cái nhẫn này từ cái xác quả là ý kiến hay. (*Trans: Trộm thì nói xừ nó là trộm đi còn làm màu…)

Khi họ xem xét bản thiết kế kĩ hơn, dường như có một con Golem ở trong Công xưởng, và nó đi tuần tra khu vực xung quanh để bảo vệ nơi này định kì. Ánh sáng phát ra từ quả cầu sáng trên vòm hầm ngục có cùng tính chất với ánh mặt trời tự nhiên. Hừm, có lẽ đó cũng là lí do mà nơi này sạch sẽ đến vậy dù không có ai sinh sống, hẳn là nhờ công sức của Golem đây mà.

Công xưởng là một cái kho chứa toàn bộ những Ma cụ và nguyên liệu mà Orcus đã tạo nên khi ông ta còn sống. Tất cả chúng đều được trộm… nhầm lần nữa, là được tiếp quản lại bởi hai người họ. Dù vậy, thật sự là có quá nhiều thứ. Quá nhiều.

“Hajime… đây này.”

“Ừ?”

Yue thì đang nghiên cứu một số tài liệu khác trong khi để việc kiểm tra bản thiết kế cho Hajime. Sau một lúc, cô mang cho cậu một trong mấy quyển sách. Nó là Nhật kí của Orcus. Trong đó có nói vê cuộc sống trước kia của ông với đồng đội của mình, đặc biệt là về 8 thành viên chủ chốt của “Quân giải phóng.”

Theo những gì nó ghi lại, thì mỗi Hầm ngục như thế này đều được liên kết với Hầm ngục của 7 thành viên còn lại tạo nên.

“… Tức là, nói cách khác, nếu chúng ta tiếp tục chinh phục những hầm ngục như thế này, chúng ta có thể tiếp tục lấy được những ma thuật cổ đại khác?”

“… Có thể lắm.:

Trong cuốn hồi kí đã viết, giống như Orcus, cả 7 thành viên còn lại của Quân giải phóng đều sẵn sàng truyền lại Ma thuật Cổ đại mà họ sở hữu nếu bạn có đủ khả năng chinh phục hoàn toàn mê cung và tìm cho ra tầng cuối cùng. Đáng tiếc, loại Ma thuật mỗi người sở hữu lại không được ghi lại.

“… Mà, có thể chúng ta sẽ tìm được cách để trở về nhà của anh đấy.”

Giống như Yue đã nói, điều đó hoàn toàn có thể. Thứ ma thuật đã triệu hồi cậu tới đây từ thế giới của mình cũng là một loại Ma thuật cổ đại.

“Có vẻ chúng ta đã có mục tiêu mới rồi. Quét sạch cả 8 cái hầm ngục sau khi chúng ta lên mặt đất.”

“Yeah.”

Hajime thả lỏng khuôn mặt sau khi đưa ra mục tiêu mới. Cậu theo thói quen mà xoa đầu Yue, cô liền khép hờ đôi mắt lại mà tận hưởng đầy vẻ thích thú.

Họ đã mong rằng sẽ có nhiều thông tin hơn, nhưng chẳng có chút dữ liệu nào về vị trí chính xác của các Hầm ngục. Hiện nay, mê cung lâu đời nhất là “Hỏa Diệm Sơn” (Đừng hỏi tui, tui không biết gì hết…) đâu đó trong sa mạc Guruyuen, và “Biển cây bạt ngàn Hartzena”. Những mê cung huyền thoại là “Tuyệt vực Raisen” và “Đồng tuyết Schnee”. Họ chẳng có lựa chọn nào khác ngoài điều tra toàn bộ chúng.

Kết thúc việc tìm kiếm kiến thức, hai người họ di chuyển đến công xưởng.

Nó có cả đống những căn phòng nhỏ bên trong công xưởng, và họ có thể mở toàn bộ chúng với chiếc nhẫn của Orcus. Bên trong chúng là bao nhiêu thứ như những khoáng thạch hay dụng cụ chưa từng thấy bao giờ. Sách vở lí thuyết quăng bừa bãi khắp nơi và nó thật sự là một thiên đường cho một Biến đổi sư Bậc thầy.

Hajime khoanh tay mình và trầm tư trong khi nhìn ngang dọc khắp phòng. Yue khi nhìn cậu trong trạng thái đó thì hoàn toàn chẳng hiểu gì, đến khi cảm thấy bối rối mới cất tiếng gọi.

“… Có chuyện gì thế?”

Sau khi để tâm hồn treo ngược cành cây trong một chốc, Hajime quay sang Yue.

“Này, Yue? Chúng ta có thể ở lại đây vài ngày được không? Em biết đấy, tôi cũng muốn ra ngoài càng nhanh càng tốt nhưng mà… Có quá nhiều điều cần phải học và nơi này thì quả là nơi tuyệt vời nhất rồi. Khi mà nghĩ chúng ta sẽ đi chinh phục các Hầm ngục khác, tôi muốn trang bị càng nhiều thứ có ích càng tốt ở đây. Thế nào?”

Yue đã bị phong ấn tới hơn 300 năm và cô chẳng muốn tốn thêm chút thời gian nào trong hầm ngục nữa. Tuy thế, kể từ khi chẳng thể phản đối được quyết định của Hajime, cô gật đầu không chút do dự. Thật kì lạ, đó không phải những gì Hajime đã nghĩ…

“… Bất cứ nơi đâu đều tốt miễn là có Hajime…” (*Trans: Đập bàn, đập ghế, đập máy tính…<- Đấy, lí do tuần trước nợ chương đấy :v )

Ra là vậy. Hajime cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình trước cú công kích bất ngờ của Yue.

Cả hai đi đến quyết định sẽ luyện tập và trang bị thêm cho bản thân nhiều nhất có thể ngay tại nơi này. (*Trans: Hình như hai thanh niên quên xừ việc ăn thịt con Hydra… mà thôi kệ đi.)


Omake

Đêm hôm đó, ánh sáng mặt trời ấm áp đã chuyển sang ánh trăng dịu dàng tỏa sáng vằng vặc. Hajime thư giãn cơ thể mình khi cậu ngâm mình trong bồn tắm. Từ sau khi rơi xuống vực thẳm, đây là lần đầu tiên cậu được tắm rửa và làm sạch cơ thể một cách tử tế. Một bồn tắm có thể nói là có tác dụng thanh lọc tâm trí cậu.

“Phew, nơi này quả là nhất.”

Một giọng nói thỏa mãn mà không thể tin được làm cho toàn bộ sự thư giãn của Hajime bay biến sạch. Khi cậu im lặng lắng nghe, có vài tiếng bước chân nho nhỏ vọng đến. Một Hajime hoàn toàn mất cảnh giác vài phút trước, bất chợt rung mình. Dù cho cậu đã nói là cậu muốn vào một mình!

Dù thế, người đã tạo ra âm thanh đó bước vào bồn tắm, không ai khác lại là…

“Ah… Thoải mái ghê…”

Yue lập tức ngồi xuống cạnh Hajime trong bồn tắm, hoàn toàn... khỏa thân.

“… Yue-san, em đã nói với chị là em muốn ở một mình chưa?”

“… Fufu, ta từ chối!”

“Đợi chút đã! Tôi có thể nhìn thấy đó!”

“…”

“Ít nhất, che phía trước người em lại!! Dùng cái khăn tắm kia kìa!”

“Thì cứ nhìn đi.”

“…”

“… Ể…”

“… Ah, tôi vừa mới đánh.”

“… Không, anh không có.”

“Sao em biết được điều đó chứ? Ổn thôi, tôi sẽ đi ra

vậy.”

“Còn lâu ta mới để anh đi!”

“Đ-Đợi chút! Ah, Ahhhhhh!!!”

Chà, tôi sẽ để phần còn lại cho các bạn tưởng tượng.