Chương 7: Thường Hi

"Trở về rồi, trở về là tốt rồi." Ngô Mục đứng túc trực tại Ngô Thiên Tích đầu giường cả đêm, sau khi nhìn thấy con mình tỉnh lại trong lòng vui sướng mà đáp

Ngô Thiên Tích mẫu thân Tô Vân Lạc khuôn mặt hòa ái, nhân hậu lộ ra nét mặt đầy quan tâm đến con mình mà nói :"trở về là tốt, mẹ cứ sợ ngươi mãi sẽ không về được nữa."

Nói xong hai hàng nước mắt mang theo sự vui sướng chảy ướt cả gương mặt. Đây chính là tâm tình của một người mẹ người ba luôn quan tâm chăm sóc cho con của mình, luôn muốn cho con mình có được những điều tốt nhất không muốn nó chịu được những tổn thương.

Ngô Thiên Tích tâm tình lắng động nhìn lấy khuôn mặt già nua của phụ mẫu ở thế giới này mà lòng đau như cắt, khó chịu cùng áy nấy đến cùng cực. Đã từng ở trái đất phụ mẫu vì hắn không quản mệt nhọc khó khăn gian khổ để mà nuôi nấng cho chăm lo hắn ăn học thành tài. Nhưng cuối cùng hắn lại không thể để cho ba mẹ mình được hưởng phúc cuối đời mà còn làm ba mẹ hắn đau khổ cùng cực.

Đi khắp thế gian không ai sánh bằng mẹ

Gian khổ cuộc đời ai nặng gánh hơn cha. Nhìn thấy cha mẹ vì hắn mà đau khổ, trong lòng lại nhói đau Ngô Thiên Tuệ dùng khiếp này để bù đắp tất cả dùng khiếp này để báo cho tận hiếu tận tình.

Ngô Thiên Tuệ trên môi nở nụ cười hồn nhiên tươi sáng, thiên chân vô tà đối với phụ mẫu rồi nói :"cha mẹ, không phải con đã trở về rồi sao, không phải con vẫn bình yên trước mặt mọi người sao? Vì thế ba mẹ không nên vì con mà lo lắng nữa, con trở về vì là tận hiếu với cha mẹ."

Hai người tâm trang vui sướng nghe lấy Ngô Thiên Tuệ nói trong càng lúc càng thỏa mãn, cùng với ý nghĩ 'con nó cuối cùng cũng đã lớn rồi, có thể suy nghĩ và nói lên những câu như vậy rồi'.

Cả hai người, gương mặt lộ lên nụ cười hạnh phúc đối với Ngô Thiên Tuệ nói :"tốt, đã con không sao thì chúng ta không cần lo lắng nữa."

"Để mẹ về nhà nấu canh gà để ngươi tẩm bổ với cũng nên cảm tạ thần để ngươi bình an mà vượt qua nguy khốn."

Nói xong Ngô Thiên Tuệ mẫu thân đứng dậy hướng của ra vào mà bước đi, bà đây là theo lời nói của mình mà thực hiện. Con bà đã bình yên trở về dù là phải nấu mấy chục nồi canh gà hay cao lương để con bà tẩm bổ cũng hài lòng, để bà thờ phụng kính ngưỡng nhiều hơn thần cũng hài lòng vì đây chính là tình mẫu tử.

Sau khi Tô Vân Lạc rời đi được một lúc lâu Ngô Thiên Tuệ phụ thân cũng hướng con mình mà nói :"ba có việc ở công trường nếu con đã không sao thì nghĩ ngươi chút đi, ba đi làm chút chiều về lại ghé thăm ngươi."

Nói là đi công trường thật ra chỉ là đi tìm chổ mượn tiền để viện phí cấp cứu lúc nãy, nhà vốn nghèo ngày làm chỉ đủ cơm ba bữa nuôi bốn miệng ăn không lấy ra được tiền để dành. Nhưng vẫn cố gắng chắt chiu từng đồng từng cắc một để cho con ăn học thành tài.

Ngô Thiên Tuệ hiểu rõ hoàn cảnh gia đình nên cũng không biểu thị gì nhiều chỉ gật đầu và nói :"được, ba đi đi con cũng tốt hơn rồi nên không cần lo lắng cho con đâu. Ba cũng nên chú ý sức khỏe cùng nghĩ ngơi nhiều hơn."

Qua Ngô Thiên Tuệ lời nói Ngô Mục cũng đã nhận định con trai mình sau chuyện đã xảy ra đã hoàn toàn thây đổi. Biết quan tâm suy nghĩ cho người khác hơn, cách ăn nói mọi thứ đều đã trưởng thành rất nhiều.

Ông nhìn con mình bằng ánh mắt hiều hòa nói :"tốt, ba đi đây."

Nói xong ông khoác lên người một chiếc áo phong cũ kỹ cùng chiếc nón công trường hướng cửa mà đi. Ông sau khi rời đi bầu không khí trở nên yên lặng trở về như lúc trước.

Lúc này Ngô Thiên Tuệ cố lục lại trong thân những mảnh ký ức của chủ cũ cái thân thể giống hắn như đúc này. Trong não bộ của chủ cũ thân xác vô vàng thông tin về thế giới này tuôn ra. Ngô Thiên Tuệ hội đem những thứ thông tin của chủ cũ tiêu hóa đi về sau thì nhận định rõ tất cả.

Nơi này thế nhưng là vũ trụ thứ tư, thái dương hệ, hành tinh giống như trái đất song song tồn tại và phát triển. Nơi này thế vậy mà lại nơi với sự thịnh vượng của ma pháp pháp thuật, một loại gần giống như linh năng đạo thuật của tu chân giả.

Nhân loại ở thế giới phép thuật cứ đến năm 12 tuổi thì cơ thể sẽ sinh dị biến cảm ứng được dòng chảy ma thuật lưu chuyển trên cơ thể. Lúc đó những đứa trẻ đó sẽ được kiểm nghiệm trong cơ thể hệ ma pháp mà do biến dị sinh ra, sau khi hệ ma pháp được hình thành đứa trẻ đó có thể tu luyện và bước đi trên con đường là một ma pháp sư.

Cũng gióng như tu tiên giới tu chân giới cứ đủ tuổi nhất định thì cơ thể sẽ sinh biến dị linh căn tiềm chất sẽ lộ ra, sau đó sẽ có thể tu hành và bước đi trên con đường trở thành tiên nhân, cường giả đỉnh thiên lập địa.

Các sinh linh khác ngoài con người cũng có thể tu luyện và tiến hóa nhưng chúng luôn chống lại con người cũng giới yêu thú ở tu chân giới một dạng. Nói chung thế giới này là một cái loại hình khác của tu chân giới nó nghiên về pháp thuật chứ không phải đạo thuật.

Ở ma pháp thế giới con người hay các sinh linh khác khi tu luyện đến khinh khủng độ cao thì có thể thoát ly khỏi cái vũ trụ này tiến về cao hơn vũ trụ mà đi tiếp. Nói cách khác là giống với tu chân giới tu hành đến độ kiếp viên mãn thì tiên môn sẽ mở phá vỡ tiên môn là có thể tiến đến cao hơn vũ trụ.

Ngô Thiên Tuệ trong lòng có chút nóng hắn muốn nhanh nhất có thể phi thăng trở về thần vực xem xét. Hắn muốn biết rõ tình hình thần vực sinh linh nơi đó hiện tại ra sao sau khi hắn bị tứ quỷ ép đến tự bạo.

Nhưng nóng lòng lại được gì có thể lặp tức phi thăng hay sao, có thể lặp tức đến thần vực giải cứu sinh linh hay sao?

Nghĩ nghĩ hắn từ bỏ, hắn hiện tại đối với thế giới này hiếu kỳ, hắn muốn phiêu lưu, hắn muốn khám phá xem thế giới song song với trái đất như thế nào.

Hắn hiện tại mong muốn nhất là phục hồi sức khỏe để đi đi lại lại cho tiện nhìn ngắm xung quanh chứ hiện tại, cơ thể yếu nhược thì chỉ nằm một chổ mà suy nghĩ thì thật chán.

. . .

11giờ 40 phút.

Trước cửa phòng Ngô Thiên Tuệ, một đạo bóng người nhỏ nhắn, xin xắn hướng bên trong đi vào. Bước vào phòng là một bé gái khoảng 10 tuổi, thân mặc đồng phục tiểu học tóc cột hai chùm trong rất đáng yêu.

Đứa bé gái đi vào phòng hướng Ngô Thiên Tuệ kêu lớn :"anh hai, Thường Hi tới thăm ngươi đây!!!"

Người thì nhỏ, giọng thì to, âm thanh khuếch tán tần số 1000 hz từ cái miệng nhỏ nhắn phát ra như muốn hủy màn nhỉ của Ngô Thiên Tuệ.

Ngô Thiên Tuệ giật mình hai tay che tai mắt nhìn tới đứa bé gái đang bước vào, đây chính là hắn kiếp này em gái.

Hắn từ chủ cũ thân thể thông tin đối với em gái rất tốt, nên hắn cũng thuận theo chủ cũ một dạng. Ngô Thiện Tuệ nhìn đến Thường Hi hai mắt híp lại nở ra nụ cười nói :"Thường Hi sau này đến những chổ như bệnh viện, công viên... thì nhớ thu nhỏ volum lại! Không thì sẽ làm phiền đến người khác lắm đó."

Thường Hi đứng đối diện hắn, lè lưởi nhỏ một cái nói :"hì, biết rồi mà. Anh hai khỏe hẳng chưa, không sao chứ còn không ổn chổ nào không ?"

Cái miệng nhỏ nhắn cứ bô lo ba la suốt một buổi, Ngô Thiên Tuệ chịu đựng suốt nguyên một buổi trưa nhưng hắn lại tỏa ra rất hạnh phúc cùng vui vẻ, cái này tình thân lâu lắm rồi hắn chưa cảm nhận đến. Ngô Thiên Tuệ lúc này ヾ( ̄□ ̄;)ノ

Tay phải giơ lên thành hình cái chưởng che lại trước người, Ngô Thiên Tuệ hướng Thường Hi nói :"em gái, được rồi được rồi, anh trai ngươi vẫn khỏe không có chuyện gì hết ngươi có thể dừng lại chút được không?"

"Hừ hừ!" Hừ nhẹ mấy tiếng Thường Hi biểu hiện như vầy (╬ Ò ‸ Ó)nói :"không nói nữa không nói nữa là được chứ gì."

Ngô Thiên Tuệ biểu hiện như này ╮(╯▽╰)╭ hướng Thường Hi nói :"được rồi đừng giận, để lát anh mua kẹo cho ngươi."

Thường Hi vẫn như này (╬ Ò ‸ Ó) nè.

Ngô Thiên Tuệ chỉ hướng cái xe lăng nói :"ngươi rãnh không đẩy anh đi dạo được không, đẩy ngươi muốn gì anh cũng cho!"

"Thật?" Thường Hi hương Thiên Tuệ biểu hiện như vầy (¬_¬).

Thiên Tuệ lại biểu hiện như này ( ̄▽ ̄)nói :"thật!"

"Tốt!" Đáp một tiếng nàng tiến đến chổ cái xe lăng đẩy lại nói :"lên đi, đi xong nhớ thực hiện tốt lời vừa rồi anh nói."

Gương mặt lộ vẻ bất đắc dỉ Ngô Thiên Tuệ nói :" được rồi, anh ngươi đã hướng chắc chắn sẽ không quên."

Nói xong hắn bắt đầu vịnh giường mà xuống tới ngồi lên xe lăng, Thường Hi theo như lời nói trước đẩy hắn đi nhìn xung quanh.

. . .

Khu vực căn tin bệnh viện.

Mùi hương từ đồ ăn lan tỏa bay khắp nơi, mùi hương thật sự hết sức mê người từng cái quẩy vàng óng càng làm người nhìn muốn ăn.

Đi vào bên trong gọi món ăn, món ăn vừa ra hắn liền như hổ đói, cắn nuốt liên tục. Dù sao hắn của chỉ là người phàm đang dưỡng thương chưa với lại hắn đang tuổi lớn và vẫn chưa bước vào tu chân nên đồ ăn vẫn là thứ cần thiết đối với hắn.

Nhìn thấy Thiên Tuệ liên tục cắn nuốt đồ ăn Thường Hi biểu hiện (o_O) sau đó hướng hắn nói :"anh hai, ăn từ từ không ai dành ăn với ngươi đâu?"

Ngô Thiên Tuệ tuy nghe em gái nói nhưng vẫn bỏ ngoài tai tiếp tục ăn.

Lúc này, bổng nhiên có một sự chuyển động vô cùng quỷ dị, gió từ đâu không biết liên tục thổi tới làm cho đồ vật xung quanh lẫn tóc của Ngô Thiên Tuệ đều bị thổi rối loạn.

"Phong Vận - đi."

Một cái đẹp trai con nhà giàu gần đó, trang phục rung động như cuồng phong thôi vào nói.

Cà vạt bay lên, quần áo đong đưa theo cơn gió, rồi từ từ nhấc bổng lên không trung bay đi, Ngô Thiên Tuệ nhìn tới cái kia con nhà giàu ngạc nhiên. Tuy hắn đã tiêu thụ thông tin của thế giới này từ chủ cũ của chủ nhân cơ thể này.

Biết nơi đây gióng tu chân giới đều có thể vận dụng năng lượng thu từ thiên địa mà phóng thích đi ra ngoài. Lúc đầu hắn cứ tưởng hình thức phóng thích của hai thế giới giống nhau nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy thì lại là hoàn toàn khác nhau, việc này làm hắn kiến cho hắn càng lúc càng muốn tìm hiểu nhiều hơn về thế giới song song này.

Hắn thu lại tâm tình, sửa lại đầu tóc cung quần áo nhìn qua Thường Hi thì kinh ngạc khi thấy nàng biểu hiện như này (o´▽`o)đối với cái kia con nhà giàu. Em gái hắn biểu thị sự hâm mộ, hâm mộ vì người kia là một ma pháp sư.

Thường Hi hi vọng mình nhanh chóng trưởng thành thức tỉnh thuộc tính và trở thành pháp sư. Tỷ lệ pháp sư của thế giới này 40% so với người bình thường, nghề nghiệp pháp sư kiếm tiền cũng được nhiều hơn người bình thường. Nên để giúp gia đình bớt nghèo thì chỉ có cách trở thành một cái ma pháp sư mà thôi.