Ta quyết định cho hắn rơi xuống vực có lẻ là chuyện tốt a.
Thiên Tích thương tích đầy người có chút thê thảm, nhưng do phục dụng 'khí huyết đan' lúc trước, nên cũng không có so với trước khi vào trúc cơ nghiêm trọng.
Đại Hùng rơi vào trạng thái cuồng bạo về sau, đã mất khống chế bản thân, tuy là đã có trí tuệ yêu thú nhưng cũng khó lòng mà giữ vững được.
Đại hùng mang trên người hỗn loạn tử sắc yêu lực, nó hung hăn cực điểm hướng phía dưới đại địa đánh xuống.
Do bị oanh tạc nhiều lần, mỗi lần cự lực đạt trên vạn cân, cuối cùng mảnh nhỏ đại địa ở rìa vực cũng sụp đổ.
Mảnh rìa vực mang theo Thiên Tích đang bất tỉnh rớt xuống dưới.
Thiên Tích hắn hiện tại không rõ sống chết, dù sao cũng vừa tấn cấp trúc cơ chưa kịp hưởng thụ cảm giác, đã phải lạnh thì hơi tiếc.
Nếu hắn lạnh nhanh quá, thì ta khó có thể viết tiếp a, nên ta buộc phải cho hắn sống.
. . .
Phía dưới vực.
Nếu như bình thường dưới vực sâu sẽ rất đáng sợ, nguy hiểm khó lường... Nhưng ở đây, phía dưới vực là một mảnh đồng bát ngát hoa thơm chim hót, phương thảo um tùm, có cả dòng suối nhỏ chảy róc rách, khung cảnh hữu tình. . .
Thay vì có những tia sáng của mặt trời, mặt trăng hay các vì tinh tú soi sáng, thì nó lại được soi sáng bằng những con côn trùng có thể phát ra quang huy, và những con con trùng này đều là yêu thú yếu nhất cũng luyện khí tầng hai.
Tuy nói không có những vì tinh tú hay nhật nguyệt quang huy thì cũng không hẳng, phía dưới vực sâu này cũng không phải một cái hộp. Nó tuy kính nhưng cũng có những khe hở vừa đủ để quang huy đi vào.
Rắc rắc !
Một tiếng động nhỏ vang lên, là Thiên Tích đang nằm ở trên một bãi đất đá đổ nát nghiêng mình một cái, hơi thở vẫn còn người vẫn ấm, có điều xương cốt hầu như đã vỡ vụn gần hết.
Tiếng rắc vừa rồi chính là tiếng xương cốt gãy vang lên, rơi từ độ cao nghìn mét xuống không chết mà chỉ rụng hết cốt là vẫn còn may chán, hắn chỉ cần nằm đây và đợi người tốt đến mang hắn về.
Nhưng có điều ở dưới độ sâu ngàn mét vực thẩm làm gì có ai sinh sống
Nơi đây như không nhiễm khí bị trần thế, nồng độ linh khí so với phía trên cao gấp nhiều lần, thậm chí so với lúc trước tụ linh trận còn cao hơn một ít.
Nơi đây quả thật là tu luyện bảo địa a.
Thiên Tích hơi thở từng nhịp yếu ớt, tay chân đều gãy khó lòng cử động, chỉ riêng phần nhích nhẹ thân hình cũng làm hắn đau đớn đến cực điểm.
Hắn yếu ớt từng nhịp vận chuyển Phệ Thiên quyết, muốn đem nơi này linh khí chậm rãi thu lấy, từ từ hồi phục.
Đôi mắt khép chặt tưởng ngủ nhưng lại không phải ngủ, hắn chậm rãi đem linh khí từng chút một hấp thụ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn là ngủ, cơ thể thương thế thảm trọng, mệt mỏi và cách điều trị tốt nhất chính là một giấc ngủ dài.
. . .
Một khoảng thời gian khá dài sau.
Thiên Tích cảm thấy mình ngủ vừa đủ, không sai biệt lắm, hắn từ từ mở mắt ra.
Lúc này, một cảnh tượng một khung cảnh đập vào mắt Thiên Tích. Bốn bức tường bằng đất, mái nhà lộp bằng tranh, cột nhà làm từ gỗ sòi cứng chắc.
Trên người Thiên Tích đã được băng bó chặt cứng người, băng quấn này là một loại vải thô ráp có giống như rất cổ xưa và cách băng bó không tốt lắm.
Cả người ngoại trừ cái đầu ra, không có chổ nào là không bị băng quấn lại, bộ dạng nhìn khá giống một cái xác ướp không sai biệt lắm.
Hắn cố gắng ngước đầu dậy quang sát bốn phía xung quanh.
Đây là một gian phòng cũ nát khá nhỏ, bốn phía xung quanh được làm bằng đất và cỏ tranh, mái được lộp bằng tranh.
Trong phòng có một cái bàn đá cảm thạch sáng loáng xa hoa, trên bàn có một số chén nhỏ làm bằng xứ khá cũ kỹ, từng cái chén xứ kia không có đến một cái mới nguyên, đa phần điều thiếu mảnh.
Nà ní ?
Thiên Tích trong đầu lúc này xuất hiện vô vàng dấu chấm hỏi?
Rõ ràng lúc trước hắn bị đại hùng đánh rớt xuống vực sâu bất tỉnh, mãi một đoạn thời gian sau mới tỉnh lại, toàn thân xương cốt gãy nát, cực thảm.
Hiện tại làm sao tới được nơi này ?
Còn được băng bó toàn thân ?
Liên tiếp nhiều cái suy nghĩ hiện lên trong đầu Thiên Tích . . . Chẳng lẻ, hắn bị người tốt bụng nào đó nhặt về?
Mà khoang !
Có gì đó sai sai ở đây.
Ở dưới vạn trượng vực sâu, chỉ có mỗi con trùng cùng với nhiều loại cây cỏ sinh trưởng nơi đó. Không có lấy dấu chân của nhân loại, thì làm sao mà được ai đó tốt bụng nhặt về ?
Với lại nếu như là người thám hiểm nhặt được, thì thử hỏi có thằng thám hiểm nào lại tự mình đi tới âm u thung lũng, cùng với nhảy xuống độ sâu vạn trượng cứu hắn?
Vô vàng điều khó lý giải nổi lên.
Một khoảng thời, Thiên Tích cũng từ bỏ suy nghĩ, hắn bắt đầu kiểm tra chính mình cơ thể.
Cơ thể Thiên Tích bị gãy đổ hơn một trăm sáu mươi khúc xương trong hai trăm lẻ sáu xương.
"Cmn, gãy hơn 70% số xương, kinh mạch có dấu hiệu bị tắt nghẽn!" Sau khi dò xét tổng quát cơ thể, Thiên Tích trên mặt hắc tuyến giăng đầy, gầm gú.
Kẹt kẹt!
Ngay tại lúc Thiên Tích đang bực bội gầm gú, bổng nhiên cũ kỹ cánh cửa làm bằng gỗ mở ra.
Một đạo bóng hình có chút nhỏ nhắn, yểu điệu tay cầm một cái siu thuốc, chậm rãi bước vào.
Thiên Tích thận trọng nhìn tới đạo bóng hình đang bước tới, khuôn mặt ngốc trệ.
Người bước tới là một cái thiếu nữ, dáng vẻ chặc cỡ mười hai mười ba tuổi, bộ dáng này so với Thường Hi có chút lớn hơn, nhưng bên trên khuôn mặt ngũ quan khá là tinh sảo không giống như Thường Hi trẻ con bộ mặt.
Làng da trắng mịn bông tuyết, môi hồng mỏng mịn như bôi son, khuôn mặt trái xoan tinh xảo xinh xắn, tràng đầy lương thiện, thiên chân vô tà.
Một đầu tóc dài đen nhánh mượt mà, xinh đẹp, phía sau chỉ đơn giản một túm dây nhỏ buộc lại.
Lúc này, dưới góc nhìn của Thiên Tích, hắn phát hiện thiếu nữ phía trước tựa như Cửu Thiên Thần nữ hạ phàm, mắt nàng to chớp chớp mấy cái tràng đầy linh tính, khí thế của nàng từ khi bước vào rất thanh thuần tinh khiết, tựa như không nhiễm phải trần thế khói bụi và nó cũng rất bất phàm.
Nàng chỉ đơn thuần mặc áo vải thô ráp, có phần cũ kỹ nhưng điều đó cũng khó có thể che lại được vẻ đẹp và khí chất thiếu nữ, nếu như nàng ta mặc trên người gấm vốc lụa là, cài lên kim trâm ngân chuỗi, điểm chút phấn son thì khác gì thần nữ.
Nhưng chung quy vẫn là một con nhóc mười hai mười ba tuổi, la lỵ.
Nhưng mà tại trước tiểu la lỵ này, Thiên Tích lại cảm thấy rung động thật sâu.
"Không ngờ, ở kiếp này tại phàm thế còn gặp được một tiểu cô nương không nhiễm phàm trần chi khí, thanh thuần đến khó tinh."
Thiên Tích đem thu hồi hắn tầm mắt, đầu lần nữa hạ xuống, tuy có chút đau nhưng vẫn cố kiềm chế không than.
Hắn là sợ mất mặt trước tiểu la lỵ này.
"Công tử, chàng tỉnh lại ?"
Thiếu nữ thuần kiết bước vào, nàng ánh mắt nhìn tới Thiên Tích đang cố hạ đầu xuống, có chút ngạc nhiên, rồi nói :"tiểu nữ hôm qua nghe bên kia vách đá có tiếng động mạnh phát ra. Đến thì chỉ thấy công tử đang bị thương, hơi thở yếu ớt đến cực điểm, nên tiểu nữ vội mang công tử về nhà chữa trị!"
Tiếng nói của nàng thanh thoát, nhẹ nhàng như tiếng chim hót, âm địu thanh kiết làm lòng người nghe dễ chịu vô cùng.
Thiên Tích cảm nhận được sự đơn thuần, thiên chân vô tà từ lời nói của nàng, hắn lúc này đối với nàng nở nụ cười hòa ái, nói :"đạ tạ, tiên tử cứu giúp!"
Lúc này, thiếu nữ biểu lộ gương mặt có chút không hiểu, nhưng nàng vẫn đối với Thiên Tích cười nói :"không có gì, công tử không cần đa tạ ta nha, ta chỉ làm việc mình nên làm thôi. Với lại công tử cho tiểu nữ hỏi, tiên tử mà công tử nói là gì vậy?"
Thiên Tích lại biểu lộ ngốc trệ, hắn trong đầu nghĩ 'nàng có phải hay không quá ngốc ngay cả tiên tử như thế cũng biết, ta là đang khen nàng đấy'.
Cô gái nghiêng nhẹ cái đầu qua một bên, đôi mắt to tròn ngắm nhìn Thiên Tích, tràn đầy nghi hoặc đang chờ câu trả lời.
"Ách, tiên tử ấy hả ? Tiên tử là những cô nương xinh đẹp, không nhiễm bụi trần, thông minh lanh lơi hay giúp đỡ người khác, như cô nương đây rất thích hợp với hai chữ tiên tử này!"
Thiên Tích vội giải thích, hắn đem những lời lẻ những từ ngữ tốt nhất, để nói về hai chữ 'tiên tử' này.
Hắn thật nghĩ nàng thật xứng với hai chữ này, bởi vì từ lúc nàng bước vào từ khí chất đã nói lên điều đó.
Thiếu nữ đang cầm siu thuốc đứng bên cạnh bàn đá, nghe được Thiên Tích khen ngợi lời nói, khuôn mặt đã ửng hồng, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ e thẹn.
Nàng là lần đầu tiên được một nam nhân khen, cho nên nàng cảm thấy e thẹn khó nói nên lời.
Dù sao ở nơi hoang cùng sơn dã này, lại có một cái nữ tử xinh đẹp như vậy sinh sống, ít cùng nam nhân cùng ngoại giới giao tiếp dĩ nhiên có chút ngại rồi.
Nhưng mà nếu chiếu theo thời đại xa xưa, nữ tử thường có tính bảo thủ một tý, đối với lời khên như trên, đa phần nữ tử sẽ biểu lộ ngượng, cùng e thẹn.
Chứ gặp nữ tử thời nay là không có chuyện đó đâu nha. Khen nó kiểu đó, nó không những không thấy ngượng hay thích nó còn chửi mình * là đằng khác.
Bởi vậy ta rất sợ nữ tử thời nay, chỉ trừ nữ tử ở miền tây cùng với Nhật nữ là ta không sợ mà còn cực kỳ yêu thích.
"Công tử thật khéo ăn nói, tiểu nữ chỉ là một cái cô nhi sống cùng hai người bà, cùng hai người ông ở nơi hoang cùng sơn dã này." Thiếu nữ đối với Thiên Tích nỡ nụ cười ngọt ngào, cúi đầu e thẹn nói :
"Thiên tư có chút ngu dốt, tướng mạo lại không xinh đẹp, không tài giỏi, chẳng qua thấy công tử gặp nạn nên cứu về thôi. Nên hai từ tiên tử này, Ngữ nhi thật không gánh nổi đâu a."
Ta đi a. Nàng ăn nói khôn khéo như thế có chổ nào ngu dốt, tướng mạo lại dể thương thuần khiết như thần nữ thế kia làm sao lại không xinh đẹp, nàng một tay băng bó cho ta mặc dù có chút . . .xấu nhưng không sao vẫn có tài.
Gặp người hoạn nạn không những cứu về mà còn chăm sóc tận tình thì quá xá tốt rồi. Trong mắt một tên nam nhân chỉ cần bấy nhiêu, là đủ để họ đem người con gái đó trở thành nữ thần của họ rồi.
Mà khoan, lúc nãy nàng có nói sống cùng hai người bà cùng hai người ông ở dưới vực sâu này.
Ta thiên, ở dưới cái chổ khỉ ho cò gáy này vậy mà có tận năm người sinh sống bên dưới.
Thiên Tích có chút thận trọng suy tư... nhưng chợt bỏ đi. Dù gì hắn hiện tại cũng là phế nhân nằm một chổ còn có thể làm gì được. Với thương thế của hắn hiện tại muốn khôi phục về cường thịnh, ít thì ba tháng nhiều thì hai năm.
Hai năm! Hai năm mới có thể bình phục như bình thường, hắn phải nằm một chổ trong vòng hai năm?
Đây là chuyện không thể a! Phải biết hắn còn rất nhiều chuyện phải xử lý, nên không thể hoa hai năm thời gian trên giường được.
Trở lại, tiểu cô nương bị Thiên Tích nói lời ngon ngọt làm cho đỏ mặt, có điểm thẹn thùng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, tâm tư thiếu nữ biểu lộ đầy đủ rõ ràng không thể nghi ngờ.
Lúc này, tiểu cô nương tay bương siu thuốc chậm chậm đổ vào chén sứ, sau đó đem đến bên cạnh Thiên Tích, gương mặt ngượng ngùng nói :
"Công tử, Ngữ nhi có hái một chút thảo dược nấu thành thuốc, người uống lúc còn nóng, sẽ giúp nhanh chống phục hồi thương tích, sớm ngày có thể đi lại được."
Từ bên trong chén sứ, một cổ mùi hôi cay dược thảo xong tới, tiến thẳng vào Thiên Tích mũi, hắn ngay lập tức có cảm giác cực kỳ buồn nôn.
Vãi chưởng, thuốc này cực kỳ kinh khủng, so với thuốc nam của ta còn kinh hơn, Thiên Tích thật sự là không muốn uống.
-------------
Ngày mai là mùng một tết rồi, ta đây chúc các đạo hữu một mùa tết đầm thắm, vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình người thân cùng bạn bè nhé.
Chúc mấy vị đạo hữu chưa có đạo lữ nhanh chống tìm tới nhé, ta đây khá mất lòng tin nên không muốn.
Còn vị đạo hữu nào đang làm ăn thì càng ngày càng tăng tiến, thăng quan phát tài, tài lộc thịnh vượng. Ta cũng đang cố gắng khoảng này, khoảng tháng 11 là ta bay qua Nhật :>!
Với lại năm mới mong mấy đạo hữu ghé qua hố của ta thường xuyên, cho ta mấy lời nhận xét bổ ích là được, chứ đừng ghé qua vài chương rồi lặng lẻ bỏ đi.
Cuối, chúc mọi người năm mới vui vẻ !