Chương 25: Thiên Diệt Quyết

Vân Vũ mất hơn một ngày chỉ để lựa chọn công pháp phù hợp. Vì hiện tại tư chất hắn chỉ mới là Tam phẩm, tuy có tài nguyên tu luyện dồi dào nhưng chọn công pháp quá cao thì tốc độ tu luyện của cực kỳ lâu, thành ra công pháp phẩm chất cao nhất mà Vân Vũ có thể tu luyện là Huyền Giai Thượng phẩm.

Từ lúc nhỏ cho đến bây giờ thứ Vân Vũ am hiểu nhất có lẽ là bẫy, mà gần giống với bẫy nhất trong giới tu sĩ chính là trận. Đặc tính của chúng rất giống nhau. Ví dụ như thời gian thiết lập trận khá lâu, tuy nhiên uy lực lại vô cùng khủng khiếp, có thể tự động kích hoạt, nếu được sử dụng đúng cách có thể khiến đối thủ trở tay không kịp.

Sau khi sàng lọc chỉ còn lại ba quyển công pháp mà Vân Vũ cho là phù hợp nhất, quyển đầu tiên đại khái là thiên về đánh lâu dài tuy nhiên chỉ là Huyền Giai Trung phẩm nên đắn đo một hồi hắn cũng quyết định bỏ qua

Còn lại hai quyển Vạn Lôi Công và Lôi Thần Quyết đều Huyền Cấp Thượng phẩm, hai thứ đều có sát thương mạnh mẽ, điểm khác biệt có lẽ là Vạn Lôi Công thì thiên về quần công, Thiên Diệt Quyết thì phạm vi sát thương tuy nhỏ hơn, nhưng bù lại khá linh hoạt. Một hồi nghiên cứu Vân Vũ quyết định chọn Lôi Thần Quyết, đơn giản vì kĩ năng nó hoàn toàn rất hợp ý hắn.

Công pháp phẩm cấp càng cao số mạch cần phải đả thông càng nhiều như Hoàng Giai Hạ phẩm chỉ cần đả thông 12 mạch, Hoàng Giai Trung phẩm thì cần 14 mạch, lên tới Lôi Thần Quyết Huyền Giai Thượng phẩm cần tổng cộng 22 mạch tất cả.

Tuy nhiên cứ mỗi lần muốn đột phá ngươi phải trải qua quá trình "dưỡng" lại tất cả mạch đã mở, phải biết quá trình dưỡng mạch khó khăn hơn khai mạch rất nhiều, vì vậy nếu không tự lượng sức mình, ngươi có thể sẽ vĩnh viễn mắc kẹt tại cảnh giới này.

Thiên Diệt Quyết có tổng cộng ba chiêu. Chiêu thứ nhất 'Lôi Phạt' cho người tu luyện phóng một tia sét, điều kiện là mở đủ sáu mạch, thực lực phải đạt Luyện Thể Cảnh mới có thể tu luyện. Chiêu thứ hai 'Lôi Ấn' tạo ra ấn ký có thể tùy thời kích hoạt để tạo ra 'Lôi Phạt' điều kiện là mở ra sáu mạch kế tiếp, thực lực phải từ Khai Mạch Cảnh. Cuối cùng là 'Lôi Trận' có thể coi là sự kết hợp của 'Lôi Ấn' cùng nhiều 'Lôi Phạt', điều kiện là mở ra mười mạch cuối cùng, thực lực Kết Đan Cảnh.

Vân Vũ xem mà phấn khích, hận bản thân trước đó không tu luyện sớm hơn. Chỉ cần Luyện Thể Cảnh là có thể bắt đầu đả thông kinh mạch để tu luyện công pháp, tất nhiên uy lực lúc đó rất yếu so với sau khi tiến lên Khai Mạch Cảnh.

Khai Mạch Cảnh thật ra không phải nói là đả thông kinh mạch mà công pháp cần, chính xác là sau khi một lượt đả thông toàn bộ mạch yêu cầu của công pháp, sau đó "khai" ra một mạch hoàn toàn mới, tất cả nối với nhau tạo thành một một ấn ký cũng là ấn ký duy nhất mà tu sĩ có thể có.

Nói một cách đơn giản thì là khoảnh khắc ngươi thành công có được ấn ký của công pháp chính, đó cũng là lúc ngươi chính thức trở thành tu sĩ Khai Mạch Cảnh. Quá trình này vô cùng đau đớn, chỉ khi đạt tới Luyện Thể Đỉnh phong kinh mạch mới đủ mạnh mẽ để chịu đựng.

Ấn ký này ngoài tác dụng cường hóa uy lực của các chiêu thức hệ Lôi khác, nó còn khiến các chiêu thức khác mang một phần sát thương Lôi thuộc tính

Đọc xong ba tầng của Thiên Diệt Quyết tất cả đều thiên về tấn công, đặc biệt là tầng hai liên quan tới trận pháp nên Vân Vũ hoàn toàn vừa lòng. Không nghĩ ngợi liền bắt đầu điều chỉnh trạng thái tốt nhất, chuẩn bị cho "cuộc chiến" dài hơi sắp tới.

Ước chừng phải gần một ngày trời Vân Vũ mới mở mắt, với lấy từ chiếc hộp chứa Tụ Khí Đan ra một viên rồi nuốt vào, sau đó dùng linh thạch bắt đầu hấp thụ linh khí. Cảm giác kinh mạch trống trải dần dần tràn ngập linh khí, vận chuyển mới bắt đầu vận chuyển nó lần mò đi tìm mạch đầu tiên theo công pháp mô tả.

Đả thông kinh mạch thật ra không quá khó, nếu không mấy Luyện Thể Sơ, Trung, Hậu kỳ nào có thể tu luyện được, tuy nhiên lượng linh khí cần thiết lại rất lớn. Lấy tốc độ hấp thu linh khí của Tư Chất Tam phẩm như Vân Vũ, tuy đã được trợ giúp từ Tụ Khí Đan cùng linh thạch nhưng để đả thông toàn bộ mạch của Thiên Diệt Quyết này, hắn dám chắc nhanh nhất cũng phải mất nửa năm.

Mạch đầu tiên Vân Vũ mất hai mới ngày mới đả thông được, nếu tính trung bình tốc độ này cũng khá nhanh, tuy nhiên hắn biết càng về sau kinh mạch đả thông càng khó, nên nói tốc độ này nhanh hay chậm so với tính toán phải xong hết thảy mới biết được.

Mặt trời lên rồi lại xuống, ngày rồi lại đêm cứ luân phiên đổi chỗ như thế không biết đã bao lâu, cánh cửa đá ở hang động vẫn cứ như cũ đóng chặt, chưa hề có dấu hiện sắp sửa được mở ra.

......

Một thiếu niên mập mạp từ xa chạy tới cúi người nhìn xuống dưới đất xem xét gì đó, rồi dường như phát hiện thứ mình cần khuôn mặt mới thả lỏng vui vẻ hô lên nói với một thiếu niên khác cũng vừa chạy tới.

"Đại ca, nó dường như bị thương đang chạy về phía trước, huynh xem còn có vết máu này, bắt được nó thì tối nay chúng ta sẽ có một bữa no nê rồi".

"Ngươi còn nghĩ tới ăn, còn không mau đuổi theo, nó chạy mất ngươi thì tối hôm nay ngươi nhịn".

Thiếu niên vừa chạy tới thì thấy vẻ mặt thèm ăn kia của tên mập trước mắt thì không khỏi bất mãn, đều tại tên trước mắt này bất cẩn không thì hắn đã bắt được con lợn rừng kia từ nãy rồi.

Thiếu niên này vóc dáng cân đối hơn thiếu niên mập mạp, thậm chí co chút hơi gầy, tổng quan trông còn nhỏ tuổi, tuy nhiên từ cách xưng hô có thể thấy vai vế vậy mà lại lớn hơn. Trái với vẻ hoạt bát, vô tư của thiếu niên mập, thiếu niên gầy lại mạng vẻ lạnh lùng, nghiêm túc.

Thiếu niên mập map nghe chữ "nhịn" thì mặt mày xanh lét, không dám nhiều lời lật đật đuổi theo, lần mò theo vết máu, mãi đến khi thấy một con lợn rừng đang nằm bất động một chỗ dường như đã chết, phía chân còn có vết thương thì thở phào nhẽ nhõm.

"Đại ca, đệ tìm thấy nó rồi, mau mau đến đây".

Ngay lúc hắn định tiến tới kiểm tra thì một tiếng gầm lớn không biết từ đâu vang lên, gần như ngay lập tức thanh niên còn lại đã từ xa lớn tiếng kêu:

"Lão Trư, nguy hiểm mau lại đây". Lão Trư là biệt danh của thiếu niên mập, hắn nghe tiếng gầm rú xong, nghe thấy ở phía sau tiếng vị sư huynh gọi mình thì ú ớ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bỗng nhiêu một con hổ từ bên hông vọt ra, lao thẳng tới thanh niên mập mạp, con hổ này to gấp hai lần người trưởng thành, thực lực ít nhất phải cỡ Luyện Thể Hậu kỳ của con người. Rất may, vị lão Trư tuy có chút mâp mạp nhưng phản xạ lại khá tốt, né được một vuốt từ con hổ.

"Lão Trư" tránh được liền chạy về phía thiếu niên gầy, cả hai thủ thế biểu hiện rõ ràng là sẵn sàng nghênh chiến hiển nhiên cũng đã trải qua tí ma luyện, trước mặt con yêu hổ mạnh hơn phía trước cũng không quá run sợ. Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra, tư thế của hai thiếu niên đó lúc này chính là tư thế của bộ Quyền pháp cơ bản ở Thiên Thủy Quốc.

"Đại ca, bây giờ như thế nào. Bây giờ mà bỏ chạy thì hôm nay cả bọn thành ma đói đó".

"Hừ tới giờ phút này ngươi còn sợ đói à, đừng lo con yêu thú sẽ ăn ngươi trước, không phải sợ sẽ thành ma đói".

Thiếu niên đâm chọt một câu, khuôn mặt vẫn duy trì bình tĩnh nghĩ cách đối phó.

Con yêu hổ vồ hút thì càng tức giận, lại gầm lên một tiếng lớn rồi lần nữa lao tới chỗ hai thiếu niên.

"Đánh".

Thiếu niên gầy đánh giá tình hình, rất nhanh liền đưa ra quyết định. Dường như đã chiến đấu cùng nhau thời gian dài nên thiếu niên mập rất hiểu ý. Cả hai cùng nghiêng người né tránh sang hai bên, rồi đồng loạt xoay người dùng quyền nện thẳng vào hai bên cạnh sườn của con yêu hổ. Một quyền này uy lực có thể coi là tạm được.

Con hổ bị dính hai quyền vào người thì vô cùng tức giận, điên cuồng vô tới vuốt sắc liên tục công kích hai thiếu niên. Sau chừng năm sáu chiêu, quyền pháp vẫn là thua so với móng vuốt sắc nhọn, lại thêm sức mạnh áp đảo của con yêu hổ, trên người hai thiếu niên lúc này chi chít những vết thương lớn nhỏ.

"Đại ca, có vẻ đánh không lại rồi, có nên chạy không".

Thiếu niên mập cuối cùng cũng thừa nhận đánh không lại, quay sang hỏi ý kiến thiếu niên gầy.

"Lát nữa lúc nghiệt súc này vồ tới thì dùng toàn lực đánh thẳng vào chân nó rồi ngay lập tức bỏ chạy về căn cứ, giờ này chắc là lúc lão đại đang tuần, ba chúng ta liên thủ chắc có thể thắng được".

Thiếu niên gầy như nảy ra được ý định gì đó rồi quay sang dặn dò, thủ thế nghênh địch chuẩn bị xuất.

Chỉ là ngay lúc con yêu hổ lao tới, một thứ gì đó lao tới chui thẳng vào miệng con yêu hổ, ngay lập tức nó ngã lăn ra đất, vùng vẫy mấy cái liền năm yên, sinh cơ lụi tàn.

Mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh, hai thiếu niên một mập, một gầy thoáng chốc ngơ người, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Thiếu niên gầy là người lấy lại tinh thần nhanh hơn, xoay người về hướng thứ gì đó bay ra khi nãy thì thấy một người khác từ từ đi ra.

Người này quần áo có chút chật vật, rách rưới ,tóc tai vừa dài vừa luộm thuộm nếu như không phải thấy người đối diện mặc y phục bình thường thì trông chả khác gì người rừng cả. Tuy nhiên tướng mạo nhìn sơ qua vẫn còn khá trẻ, có lẽ không lớn hơn thiếu niên gầy là bao nhiêu.

Lúc này thiếu mập mạp cũng hoàn hồn lại, xoay sang nhìn người bí ẩn trước mắt cùng vị đồng bọn như muốn hỏi gì đó. Chỉ thấy thiếu niên gầy gật nhẹ đầu một cái rồi, cả hai cùng nhau cúi xuống tạ người bí ẩn phía trước:

"Đa tạ vị đại hiệp cứu mạng. Trên người tại hạ không có bảo vật gì quý giá, không biết ngài có cần gì không, dù khó khăn tới đâu chỉ cần trong khả năng tại hạ chắc chắn sẽ làm".

Thiếu niên gầy hiển nhiên cũng rất hiểu đạo nghĩa, thiếu một đối phương một món nợ nhân tình lớn như này, chắc chắn phải đền đáp lại. Thiếu niên mập mạp kế bên thì im lặng, dường như nghe theo mọi sự sắp xếp của đồng bọn.