Chương 9: Cuốn thuốc

Những ngày sau. Trần Linh cũng không lao đầu vào tu luyện, hắn cảm nhận được sau khi đột phá, hiệu quả của Túc Yên Cúc hương đã giảm đi vài phần.

Trong đan điền của Trần Linh đã không đơn thuần là một tia linh khí, mà giờ đây tồn tại hai tia xoay tròn, phản phất như tia linh khí ban đầu đã phân thành hai. Mà độ đậm và mỏng thì quay về như lúc đầu.

Tuy nhiên, cử động của Trần Linh đã thanh thoát hữu lực hơn lúc trước rất nhiều, điều này cũng đủ làm cho hắn vô cùng mừng rỡ rồi.

Mạc đại phu thấy cử động của Trần Linh còn có vẻ nhanh nhẹn hơn hắn thì ngạc nhiên không thôi, bất quá cũng không hỏi nhiều, cho rằng là do hiệu quả của Túc Yên Cúc hơn cả dự liệu.

Trần Linh là một người của thế giới hiện đại, nên hắn hiểu rõ phương châm phát triển bền vững.

Dạo gần đây, Trần Linh cũng không còn hái nhổ Túc Linh Cúc vô tội vạ nữa, hắn chọn một vài lá lớn trên thân mà hái xuống đem về, trung bình mỗi cây chỉ hái tầm hai đến ba lá.

Những hạt của hoa già, Trần Linh đem về cào một mảnh đất nhỏ phía sau am, chăm bón tưới nước cẩn thận.

Mạc đại phu cũng không có ý kiến gì, dù sao hắn cũng thích loại cây này.

Một hạt giống Túc Yên Cúc sau khi nảy mầm khoảng bốn mươi ngày đã có thể thu hoạch, điều này làm Trần Linh vui mừng không thôi. mảnh vườn thuốc của hắn đã hơn trăm cây rồi. Sau này với phương châm phát triển bền vững, hắn không phải lo thiếu thốn tài nguyên tu luyện nữa.

Mà trong quá trình gieo trồng, khi nhìn mảng vườn tươi tốt, Trần Linh bỗng nghĩ ra một suy nghĩ táo bạo.

Lúc này Trần Linh đang ngồi trong mảnh sân nhỏ, phân loại ra từng loại lá, gương mặt hắn ngập tràn vẻ chờ mong.

Sau khi đã chọn lọc kỹ lưỡng, Trần Linh mang lá thuốc buộc lại thành từng cặp, mang đến nơi khô ráo treo lên, những lá đã khô sẽ được chuyển lên cao hơn. Hắn sẽ phải thường xuyên kiểm tra nhiệt độ và độ ẩm trong kho để đảm bảo chất lượng của lá. Những lá để làm vỏ ngoài được hạ xuống vào buổi sáng sớm khi nhiệt độ chưa cao để tránh gãy lá.

Khi lá thuốc đã khô, Trần Linh bắt đầu giai đoạn hun lá trên khói, lá được buộc thành từng bó tầm ba bốn mươi lá và phủ vải bên ngoài, từng bó lá sẽ được đặt vào những thùng phuy bằng gỗ để tránh ám mụi than.

Mà quá trình hun khói này lại kéo dài thêm một đến hai ngày nữa tuỳ vào hiện trạng của lá.

Kể từ lúc lá được thu hoạch cho đến khi đạt tiêu chuẩn của Trần Linh, lá sẽ phải trải qua một quy trình khác gồm bốn giai đoạn, những giai đoạn này sẽ quyết định chất lượng, do đó sự cẩn thận, tỉ mỉ đến từng li là không thể thiếu.

Trần Linh nhấc xuống một thùng phi mở nắp, lấy ra tường bó lá một cách cẩn thận, sao khi ngắm nghía tỉ mỉ, hắn mỉm cười bắt đầu tháo ra xếp dọc trên một cái bàn trùm vải cẩn thận mà hắn đã chuẩn bị trước đó.

Trần Linh bắt đầu xếp chồng những lá thuốc lên nhau theo kích thước lớn, nhỏ, những lá to lớn sẽ ở dưới cùng còn lại những lá nhỏ hay hay sẽ được dùng làm lõi. Những lá dưới ngoài cùng sẽ được tách toàn bộ phần sống lá, còn lá liên kết sẽ chỉ tách một phần tư.

Rồi một loạt những công đoạn cầu kì, lăn, xoa, kéo, vuốt,... thời gian tầm một nén nhang, Trần Linh đưa lên cao xem xét sản phẩm của mình.

Hình dạng như,... một điếu xì gà?

Có điều vẫn còn rất thô sơ.

"Hắc hắc, với tốc độ này, không bao lâu ta có thể làm còn gọn đẹp hơn nữa".

Trần Linh khẽ cười một mình, từ lúc bắt đầu sử dụng lư trầm hít bột của Túc Yên Cúc, Trần Linh còn ngửi được một mùi vị quen thuộc khác, đó chính là xì gà của thế cũ.

Sau khi đột phá tầng thứ nhất, khi hơi sức đã phần nào ổn định hơn, hắn bắt đầu nghiên cứu chế loại Túc Yên Cúc này thành một điếu xì gà.

Cũng may hiểu biết của Trần Linh để làm ra một điếu xì gà cũng khá rõ.

Trần Linh bỏ điếu "linh thuốc" vào một cái hộp gỗ lớn chừng hai bàn tay, lại tiếp tục quấn thêm những điếu khác.

Thời gian cũng đã qua giờ cơm chiều, Trần Linh đi vội vào phòng đóng cửa lại, hắn lao lên giường mở hộp lấy ra ngắm nghía từng điếu thuốc mà hắn đã làm ra. Cảm giác vô cùng trân quý, phải biết trước đây hắn cũng không làm những chuyện này bao giờ, hôm nay tự mình gieo trồng rồi thu hoạch, quấn lấy từng điếu thật tỉ mỉ, đương nhiên phải cực kỳ quý trọng.

Cũng không đợi lâu, Trần Linh lấy ra một ống trúc, mở nắp, trong đó là một đóng mụn gỗ li ti những đóm lửa nhỏ, Trần Linh đưa điếu thuốc lên miệng, ghé sát vào ống lửa rít vào một hơi thật sâu.

Những tiếng lách tách nho nhỏ vang lên, đầu điếu thuốc bắt đầu cháy đỏ, vết cháy lan tràn vào trong,..

Trần Linh nhắm khẽ hai mắt thôi không hít vào nữa, lại nhìn thấy hắn yên lặng như một pho tượng.

Một cảm giác lấp đầy từ sâu tậng trong đáy lòng của Trần Linh lan tràn ra, phảng phất như hàng nghìn hàng vạn luồng nước ấm đang chảy khắp huyết quản, phảng phất như được gặp lại một người bạn tri kỉ duy nhất trong cuộc đời,...

"Phà,...."

Trần Linh khẽ thở ra một hơi, cuốn theo từng dòng khói từ tam khiếu, bay bổng phiêu đãng xung quanh phòng,..

"Cũng đã nhiều tháng, cơn ngứa ngáy trong cơ thể ta cuối cùng cũng được gãi rồi".

Hương vị của điếu thuốc quấn bằng Túc Yên Cúc thật đúng là nằm ngoài dự đoàn của Trần Linh, thậm chí còn thơm hơn những loại xì gà khác mà hắn đã từng thử qua.

Trần Linh cũng không trì hoãn lâu, hắn ngồi trên giường, làm một hơi hết sạch điếu thuốc, sau đó để lên lư trầm cũ.

Hắn nhanh chóng khoanh chân ngồi tư thế bán già, miệng ngâm tụng khẩu quyết Hoá Linh Công tầng thứ hai.

Sau khi công pháp vận chuyển đủ năm vòng chu thiên Trần Linh mở mắt.

"Quả nhiên, hút trực tiếp vào cơ thể hiệu quả tăng lên chóng mặt".

Chỉ vỏn vẹn năm vòng khẩu quyết, Trần Linh nội thị thì kinh ngạc không thôi, hai tia linh khí mỏng manh bất giác đã sáng rực rỡ. bấy nhiêu đó đã bằng hai tháng tu luyện trước đây của hắn rồi.

Trần Linh cũng không trì hoãn thêm nữa, hắn lại đốt thêm một điếu nữa rồi bắt đầu vận chuyển công pháp tu luyện, khổ tu gian nan.