Đốc Châu Thành nằm tại phía nam của Xích Quốc, là một trong những thành lớn nhất của Nam Quận, nhân khẩu có hơn trăm vạn người, cũng vì nơi này địa hình bằng phẳng, xung quanh ba mặt là đồng bằng, mặt phía bắc dựa vào Hậu Long Giang rộng lớn, môi trường ưu mỹ, ngược lại chính là nơi cung cấp lương thực lớn cho Xích Quốc, lại thêm nơi này sản sinh ra vài loại hoa quả đặc sản hiếm thấy, mà nơi khác không thể nhìn thấy, cho nên Đốc Châu thành là nơi danh khí lẫy lừng.
Hậu Long Giang là một dòng sông rộng lớn, nằm phía bắc của Đốc Châu Thành, là dòng sông lớn thứ hai của Nam Quận, có nơi chiều rộng hơn năm dặm, vào những ngày mù sương, đương nhiên không thể nhìn thấy bờ phía đối diện. Tuy rộng lớn, sóng nước nguy hiểm nhưng trữ lượng thuỷ sản lại vô cùng khổng lồ, nên không ít tàu bè qua lại. Cũng vì vậy dần hình thành nên nơi phồn hoa như Đốc Châu Thành.
Lúc này, dưới một gốc cây to rậm rạp, cách cổng thành Đốc Châu không xa, có một lão nhân đang ngồi, miệng ngậm một vật dài màu nâu, như được cuốn từ lá khô, đầu điếu cháy đỏ, bốc lên nghi ngút khói.
Đột nhiên thân thể của người này run lên, bực tức hừ lên một tiếng, hai tay đang làm thủ ấn, đưa lên lấy điếu dược đang cháy xuống, mũi và miệng thở ra một hơi dài cuốn ra theo nghi ngút khói cuộn cuộn. Hắn lấy tay bóp vào đầu thuốc đang cháy vo vo, đến khi điếu thuốc tắt hẳn.
Mà khi khói thuốc tản ra hơn nửa, lộ ra một diện mục nguyên bản, người này chậm rãi liếc hai mắt nhìn lên trời, khuôn mặt diện mạo là một lão nhân khoảng sáu bảy mươi tuổi, tuy nhiên tóc tai lại bạc trắng, người này không ai khác chính là Trần Linh, đã rời khỏi Tiên Cước Sơn vào nửa tháng trước.
Trần Linh cuối đầu ngắm nhìn điếu nhũi trong tay, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ buồn rầu.
Từ lúc xuất sơn đến nay, trên đường đi gã không ngừng hít thuốc tu luyện, kết quả là sau hơn nửa tháng, đã ẩn ẩn làm rung động huyệt vị thứ năm, điều này làm Trần Linh vui mừng không thôi. Tuy nhiên hiệu quả của điếu thuốc cuốn bằng Túc Yên Cúc từ lúc đó giảm đi thấy rõ.
Nhưng vào lúc này, kiến thức về linh dược mà hắn có thể sử dụng vô cùng hạn hẹp, thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể bảo lưu lại số thuốc tồn động sử dụng qua ngày.
Nghĩ tới đây, Trận Linh bỏ điếu nhũi đang hút dở vào trong một hộp gỗ nhỏ, cất vào trong tay áo.
Xong xuôi, Trần Linh đứng lên duỗi duỗi cơ thể có chút cứng ngắc, hắn đã đến địa phận của Đốc Châu Thành vào tối qua, tuy nhiên cổng thành tuyệt nhiên đóng kín. Lân la hỏi dò đám lính canh cổng thì mới biết thành có lệnh giới nghiêm vào buổi tối, đến sáng sớm mới bắt đầu mở cho người dân đi lại giao thương.
Trần Linh đành phải tìm một chỗ ngồi đả toạ đến sáng, mới có cảnh vừa rồi.
Cổng thành lúc này đã rộng mở, Trần Linh cũng không vội đi vào, lại nhìn sang hướng một tảng đá cách hắn hơn hai mươi trượng.
Ngồi trên tảng đá là một trung niên nam tử gương mặt chất phác, thân mặc bạch y, ngũ quan sáng sủa, tuy nhiên chòm râu dưới cằm lại phá nát vẻ thư sinh.
Người này cũng đến từ tối qua, không sai biệt lắm thời gian Trần Linh tới. Đối phương lại một mực theo dõi Trần Linh, cử chỉ dễ dàng nhận thấy.
Trần Linh ban đầu thấy nao nao, vì trên người y, Trần Linh dâng lên một cảm giác kì lạ, khác xa với những người bình thường từ lúc hắn xuống núi du lịch đến nay.
Tuy nhiên đối phương cũng chỉ dừng lại ở việc theo dõi hắn từ xa, khi thấy Trần Linh nhìn qua, y một mực trổ ra một nụ cười ngại ngùng mà cuối đầu.
Lần này là Trần Linh chủ động nhìn qua hắn, khi thấy cử động của Trần Linh, trung niên bạch y cũng đứng dậy mặt lộ ra hỉ sắc, phủi phủi quần áo đang mặc trên thân, đi về phía gốc cây.
"Vị đạo hữu đây, không biết cũng đến Đốc Châu Thành này vì chờ đợi Giao Trạch Bí Cảnh khai mở sau hai tháng nữa phải không? Tại hạ Dương Tấn, là một tán tu. Chúng ta có thể kết bạn đồng hành được không?" Trung niên bạch y chấp tay, không đợi Trần Linh phản ứng đã mở miệng trước.
Trần Linh nhìn người này từ trên xuống dưới, trong lòng xao động không thôi, tán tu? đạo hữu?
"Ta cũng chỉ đi du lịch ngang qua đây, bất quá vì cái sự tình Giao Trạch Bí Cảnh chỉ nghe nói một hai, thật tình chưa hiểu rõ, mong vị huynh đài đây chỉ giáo". Trần Linh nghe lời thỉnh cầu của đối phương xong, thanh sắc bất động nói.
"Vị đạo hữu đây khách sáo rồi, ta và ngươi cùng là tu sĩ luyện khí kỳ tầng bốn, tuy khí tức của ngươi có cao hơn, nhưng đồng dạng tu vi không sai biệt lắm, một tiếng đạo hữu là được rồi"
"Thất lễ rồi, tại hạ tự gọi Trần Linh". Trần Linh khẽ giật mình, từ lời nói của đối phương, hắn liên tưởng đến bốn tia linh khí đang xoay tròn trong thể nội.
"Hắc hắc, thì ra là Trần đạo hữu, về sự tình của Giao Trạch Bí Cảnh ta cũng từ miệng người khác mà nghe ngóng được, không biết có nhiều hơn đạo hữu hay không". Trung niên bạch ý khẽ cười gượng, gãi gãi hay tay, cuối cùng cũng nhìn Trần Linh bằng ánh mắt chờ đợi.
"Không sao, Dương đạo hữu cứ nói đừng ngại, việc Trần mỗ biết cũng tuyệt không giấu diếm, hơn nữa ta cũng chưa hề từ chối việc đồng hành cùng đạo hữu". Trần Linh nhìn đối phương bộ dạng không giả, thần sắc hoà hoãn hơn.
"Tốt, Cổng thành cũng đã mở, hay là hai người chúng ta tìm một quán trà tiện thể nghỉ ngơi rồi bàn cũng không muộn". Dương Tấn nghe lời này, miệng mừng rỡ nói với Trần Linh.
Trần Linh thấy trung niên bạch y như vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, bản thân cũng may mắn tiếp xúc với tu tiên giả lần đầu, sao không tranh thủ tìm hiểu thêm chút hiểu biết.
Về phần cái Giao Trạch Bí Cảnh, nghe qua cái tên cũng mười phần thấy nguy hiểm, mạng già của hắn là quan trọng nhất, dù sao cũng nghe rõ rồi tính tiếp.