Chương 2: Sơ cấp hồn sư học viện

Tại 1 cánh rừng nhỏ gần Nặc Đinh thành.Một bóng người nhỏ bé đang hí hoáy gì đó trong rừng.

-AAAAAAA... Uỳnh. -Đau vãi l.... Khôi Nguyên từ từ đứng dậy , phủi đi lớp bụi đất bám trên người . Ba tháng này , sau khi phát hiện hắc cầu có thể tự hấp thu hồn lực tự nhiên thì hắn đã quyết định triệu hoán vũ hồn cả ngày để nó tự hấp thu hồn lực còn hắn thì có thể dành thời gian rèn luyện cơ thể , và thế là hắn dành ra hơn mười tiếng mỗi ngày ở trong mảnh rừng cây nhỏ gần thôn này . Với tư cách là một wibu chính hiệu thì hắn biết hàng chục cách rèn luyện hiệu quả , và sau khi đắn đo suy nghĩ thì hắn chọn Naruto . Và bắt đầu với việc luyện tập leo cây . Việc này không tính khó , chỉ cần khống chế hồn lực bám vào lòng bàn chân đẻ tăng độ bám dính là được . Nhưng tất cả chỉ là lý thuyết , nếu hồn lực quá nhiều thì sẽ đạp nát luôn vỏ cây , nếu quá ít thì sẽ như vừa rồi , ngã cắm mặt suống đất , hắn đã luyện tập sấp mặt ở đây gần ba tháng nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đứng vững trên thân cây . Ngước nhìn về phía bầu trời , Khôi Nguyên tự nhủ : -Cũng sáng rồi , lão Rock nói hôm nay là bắt đầu nhập học hồn sư học viện , cũng lên trở về rồi . Ba tháng qua , nhờ việc auto treo máy mà bây giờ Khôi Nguyên đã đột phá cấp năm , hẳn không bảo lâu nữa hắn có thể đột phá cấp sáu . Trước cửa nhà lão Rock . Khôi Nguyên vừa gõ cửa vừa gọi vọng vào : -Trưởng thôn , ngài đã dậy chưa vậy ? Sau một hồi , lão Rock đi ra . -Chậm thôi Nguyên , bây giờ còn sớm , một lát nữa khi Thiết Tứ vận chuyển rau củ vào thành thì chúng ta sẽ đi cùng hắn . Nghe vậy , Khôi Nguyên cũng chẳng thể làm gì khác được , đành vào ngồi nhờ lão trưởng thôn một lát . Trên chiếc xe bò cũ kĩ , lão Rock đưa cho Khôi Nguyên một đồng kim hồn tệ rồi căn rặn hắn : -Mấy năm gần đây , thôn chúng ta chỉ có mỗi mình nhóc là thức tỉnh ra hồn lực , ta cũng chẳng có bao nhiêu , cầm lấy đi , cố gắng ăn học cho tốt , sau này còn làm rạng danh thôn chúng ta . Khôi Nguyên vô cùng ngạc nhiên . -Trưởng thôn , như này cũng quá nhiều rồi , cháu không nhận nổi đâu . Ngài cứ giữ lại mà chăm sóc bản thân ấy . Lão Rock xoa đầu Khôi Nguyên , nhẹ giọng nói vui cười : -Ta dù sao cũng là 12 cấp hồn sư , còn không cần một đứa nhóc lo lắng cho ta . Nhóc cứ cầm đi , sau khi đến học viện nhóc chỉ có thể làm nhân viên làm công , hẳn là không ló ăn uống nhưng kiểu gì chả có các chi tiêu bên ngoài , cứ cầm lấy đi . Đối diện lão Rock đã nói đến vậy Khôi Nguyên cũng không đành từ chối , chỉ đành tự nhủ . Xem như vay trước sau này sẽ trả lại . Thủ tục nhập học vô cùng đơn giản , mất chưa đến nửa giờ Khôi Nguyên đã được phân đến kí túc xá số bảy . Sau khi đi loanh quanh mua chăn đệm thì Khôi Nguyên cũng đi đến trước cửa kí túc xá số 7 , Khôi Nguyên thầm nghĩ . "Không biết Đường Tâm đã đến chưa " Sau khi mở cửa vào phòng , có một đám nhóc đang rôm rả trò truyện trong phòng , thấy có người đi vào một tên trong đó hỏi : -Ê , ngươi là học sinh làm công mới đến hả ? Khôi Nguyên khẽ gật đầu , xem như đồng ý . Tên kia thấy Khôi Nguyên gật đầu thì quay luôn sáng tên bên cạnh . -Vương Thánh lão đại , học sinh mới tới kìa . Vương thánh đứng lên đi tới trước mặt Khôi Nguyên . -Ta là Vương Thánh , võ hồn Chiến hổ , là chiến hồn sư tương lại , cũng là người đứng đầu nơi này , tiểu tử ngươi tên gì ? Võ hồn là gì ? -Khôi Nguyên . Võ hồn Hắc cầu -Hắc cầu ? Nghe đây , ta là lão đại nơi này , từ nay về sau ngươi phải nghe theo lời ta , hiểu chưa . Nhìn vẻ mặt vênh váo của hắn , Khôi Nguyên bỗng có chút súc động muốn lên tác động vật lí cho vài phát , nhưng vẫn là dĩ hoà vì quý , không chấp với một thằng nhóc . -Ừm , sao cũng được . Rồi Khôi Nguyên đi đến chiếc giường trong cùng , sắp xếp chăn đệm . Trong lớp học , một một đàn ông trung niên , đang đứng trên giảng bài . Khôi Nguyên chăm chú vào cuốn đánh sách hồn thú trước mặt , mặc dù nó chỉ ghi lại vài chục loài hồn thú nhưng với tình hình trước mắt của hắn thì cũng gọi là đủ . Tại đây cũng chỉ có học buổi sáng , sau đó cơ bản là thời gian rảnh , Khôi Nguyên được phân công nhiệm vụ quét dọn phần sân sau của học viện . Và việc làm hắn bất ngờ nhất đấy là có vẻ mình thức tỉnh võ hồn trước Đường Tam khoảng một , hai năm . Vì bây giờ Vương Thánh đã cấp bảy , mà theo cốt truyện khôi Đường Tam đến , Vương Thánh vẫn chưa đột phá cấp mười . Phía sau trường có một ngọn đồi nhỏ , có không ít cây lớn , Khôi Nguyên quyết định chiếm luôn chỗ này làm nơi tu luyện của mình . Rầm ...... -Con mẹ nó , lại nữa .... Thời gian thấm thoát trôi qua , từ khi bắt đầu học kì thì cũng đã được hơn 4 tháng , với việc Hắc cầu có thể tự hấp thu hồn lực lên dù Khôi Nguyên dành gần như toàn bộ thời gian rảnh để rền luyện cơ thể cùng khống chế hồn lực , nhưng vẫn duy trì được một tháng đột phá một cấp . Tốc độ này khiến cho cả học sinh lẫn các giáo viên cũng vô cùng kinh ngạc , thậm trí tháng trước , Ngọc Tiểu Cương còn tới tìm hắn hỏi han về việc từ luyện của hắn , tỏ ý có thể thu nhận hắn , nhưng Khôi Nguyên cũng chỉ trả lời qua loa rồi từ chối , Ngọc Tiểu Cương có vẻ không vui lắm về việc hắn không để ý tới cái danh hiệu Đại sư kia , lên từ đó cả hai cũng không còn gặp mặt nữa . -Khôi Nguyên ..... Một tên nhóc chạy đến chỗ hắn , tên nhóc đứng thở hồng hộc một hồi , nhìn Khôi Nguyên rồi nóI : -Khôi Nguyên , thầy Chương nói cậu nhanh đến cổng trường tập trung , chuẩn bị suất phát rồi kìa ... -Cảm ơn đã đến thông báo Khôi Nguyên đứng dậy , cảm ơn tên nhóc kia rồi chạy nhanh đến tập trung . Hắn đã đột phá cấp mười được gần hai tuần rồi , vốn dĩ hắn muốn đi săn hồn hoàn ngay nhưng khi báo với giáo viên thì nhận được tin phải chờ thêm vài học sinh nữa cần hấp thụ hồn hoàn thì mới đi một thể . Lên hắn đành phải đợi thêm , may mà không lâu lắm .