Thành Phố A, mưa phùn, chơm chớm lạnh. Thuận Nhã đứng trên sân thượng của bệnh viện, rốt cuộc, hắn bây giờ đến số năm cũng nhớ không nổi nữa rồi. Nhấp một ngụm cà phê ấm, cũng chẳng nhớ được sau bao lâu, hắn đến cười thế nào cũng quên rồi, hắn đến cả tên gia đình cũng quên rồi. Ngoài mỗi ngày cũng cô bồi chuyện một mình, chính là làm việc, hắn thậm chí còn đòi từ cả Thuận Gia, đòi Lý gia từ Lý Đông. Càng ngày hắn cảm thấy mình với một thằng hề không còn khác gì.
Bốp...Bốp...Bốp
" Không hổ danh Thuận Tổng, đã lâu như vậy vẫn là tên hề. " Trạch Dương nghiêng đầu, giễu cợt nhìn hắn. Không ai không biết Thuận Tổng với Trạch tổng đối đầu với nhau gắt gao thế nào nhưng không phải ai cũng biết, Thuận Tổng gục ngã thế nào trong tình yêu. Không phải ai cũng biết, Trạch tổng chính là đơn phương Thuận Tổng, tin tức đến tuy sớm muộn cũng đến tai Thuận Tổng, chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa nghe qua, chưa tin vào.
" Trạch tổng sớm vậy lại đến, không biết là có chuyện gì? " Thuận Nhã không quay đầu, vẫn trầm tư nhìn trân trân vào phong cảnh bên dưới. Bệnh viện được xây rất cao, Lý Đông còn được nằm ở tầng cao nhất, như vậy, hắn cảm thấy chính mình có phần thống khoái hơn. Mà bên dưới lại rất yên bình, không có ngột ngạt khói bụi hay tấm nập um tùm. Một bộ dạng yên tĩnh đến nao lòng, như vậy Thuận Nhã có vẻ thích thú hơn.
" Cũng đã năm năm, tôi dám chắc cô ta chắc sẽ còn sống không lâu. " Trạch Dương chẳng những không tức giận, còn đem nỗi lòng của Thuận Nhã, đem đi xé toạc ra.
Bị xé rách mặt nạ, Thuận Nhã quay đầu nhìn Trạch Dương, nhíu mày một cái, rồi bắt đầu bình tĩnh như thường ngày. Bị rạch mặt ai đơn nhiên cũng tức giận, nhưng hắn đã sớm ở độ tuổi trung niên rồi, không còn bồng bột của thời thanh thiếu niên nữa. Hắn sớm không còn là tên Thuận Nhã mười mấy hai mươi mới đứng vững trên thị trường rồi. Hắn cũng đã già như vậy, cũng đã bắt đầu lão hóa dần, không còn vẻ đẹp trai chớp nhoáng ngày nào, chỉ có sự dày dặn, trưởng thành, thanh nhã.
" Có không tỉnh lại đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ đợi. " Thuận Nhã chắc nịch nói ra một câu, Trạch Dương cũng chắc nịch vỡ nát lòng. Có lẽ y không biết, ngày đại hôn của Thuận Nhã, chính mình cũng tham gia phá hỏng một phần.
" Lý Đông, anh đi lâu như vậy có cảm thấy trống trải không? " Thuận Nhã vươn tay vén vài sợi tóc của Lý Đông sang một bên. Tay của Lý Đông bỗng nhiên mạnh mẽ co rút rồi lại yên vị, Thuận Nhã cứng người, một lát mới kinh hô hét lên: " BÁC SĨ ".
Tỉnh lại sau cuộc tự sát nếu không phải chính mình cảm thấy kỳ lạ, chỉ sợ, Lý Đông chính là không thể tỉnh lại. Thế giới tưởng tượng của mỗi người luôn có niềm vui mà, chẳng phải sao? Những Lý Đông lại chẳng nuối tiếc, muốn đưa tiềm thức của Đông Đông, cùng mình hòa thành một.
" Cô có vẻ giống tôi? "Đông Đông cứng đờ hỏi, trong cái không gian hồng phấn này, có chút ngột ngạt.
" Cô là một phần của tôi. "
" Hình như cô khá yếu đuối, Lý Đông ạ. " Lý Đông xoay người nhìn Đông Đông, hết nhíu mày lại cau có.
" Cô...cô! Đồ...đồ! Tại sao tôi lại tạo ra cô chứ! " Đông Đông cạn ngôn, nhìn về phía ngón tay đang chỉ về mình.
" Mà..bởi vì tôi yếu đuối nên mới nhờ cô! " Lý Đông mấp máy, dưới cái ánh nhìn khiêu khích của Đông Đông nói không nên lời.
" Càng nghĩ, tôi càng thấy mình giống tâm thần phân liệt. "Đông Đông xoa xoa cằm, chậm rãi nêu lên.
" Còn chẳng phải tôi tạo ra cô sao? Tôi mới là người bị tâm thần phân liệt mới đúng! "Lý Đông đỡ trán.
" Xùy..xùy, mệt, nói mau, rốt cuộc thế nào mới tỉnh lại đây? " Đông Đông mất kiên nhẫn, ngã thẳng xuống giường.
Lý Đông không trả lời, thẳng thắn ngã xuống trên người Đông Đông sau đó...biến mất rồi?
" Hả? Lý Đông? "Đông Đông bị dọa đến lăn thẳng ra giường.
" Đm cô! Muốn dọa người à "
Không gian hường phấn tĩnh lặn đến là lạ. Đông Đông xoa xoa đầu, có cảm giác nhoi nhói, không biết có phải là chấn thương nhẹ do bị ngã hay không. Thôi làm ơn, ngã nhẹ một cái đã đau đầu thế này, Lý Đông rốt cục cô yếu đuối cỡ nào vậy?
Còn chưa kịp mắng rủa tận tình, Đông Đông đã bị cái đau nhoi nhói ban nãy, đánh cho gục ngã tâm tình.
" $%
[email protected]
%##%^Cô...cô..cô! LÝ ĐÔNG CÔ CHƠI ĐÁNH ÚP À! " Đông Đông thấy cơ thể có biến đổi, khi nãy Đông Đông mặc một bộ đồ đen tuyền, Lý Đông mặc một bộ vest nữ hường " Nam tính ", bây giờ thành ra một bộ đồ đen chấm bi hường? Quả nhiên, một lúc sau Đông Đông bị đau đến choáng váng, không, không phải Đông Đông nữa, là Lý Đông.
Một lần nữa tỉnh lại, cô bị thứ ánh sáng chói đến tê mắt hù sợ, bắt đầu vùng vẫy để che mắt, rốt cuộc lại phát hiện cả tay chân đều bị trói lại. Lý Đông đành thương xót nhắm mắt lại.
" Bác sĩ, Lý tổng...ý tôi là Giám Đốc Lý vẫn còn nhịp đập vì cớ gì lại hiến tim? "
" Là Lý phu nhân muốn hiến, hôm nay không có Thuận Tổng, chỉ sợ chuyện này...."
Loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện ngắt ngửa này, Lý Đông kinh hãi hô to.
" Cái....cái rắm! Hiến tim thì sống kiểu thần à! " Lý Đông vừa hét xong, ngồi bật dậy nhìn trân trân hai người trước mặt, liếc đến muốn ăn tươi nuốt sống.
" Bác sĩ...bác sĩ, Giám đốc Lý tỉnh rồi, bệnh viện chúng ta được cứu rồi." Hai nam, một cao một thấp, ôm nhau chạy thẳng ra ngoài mà hình như...cái tay của nam y tá đó...để đâu vậy? Này! Ít nhất cũng phải để cho bệnh nhân ngủ nghỉ chứ! Đàn ông đàn ang, vác ra ngoài mà làm!
Lý Đông lấy hai tay che mắt, mặt bắt đầu đỏ dần, có hiện tượng sắp nổ tung!!!
Ngồi được một lúc, Lý Đông lúc này phát hiện hai cái dây khi nãy cột tay mình lại bị bung một nửa, một nửa vì sự tác động mạnh của Lý Đông mà đứt hẳn ra rồi.
Còn hai cái đồ trói chân này? Mấy người định để tôi chết ở đây hả?
Hai tên khốn nạn
" Thuận tổng, Lý giám đốc...ý tôi là Thuận phu nhân vừa tỉnh lại rồi. " Thư kí Luân cầm bản hợp đồng, vui mừng thông báo. Còn phải nói, Thuận tổng là hình tượng bao cô gái mơ ước có biết không? Giàu có, si tình, bảnh trai còn có chiều chịu các kiểu con đà điểu, quá sướng còn gì!
" Thứ kí Luân? Thư Kí Luân, kêu người lấy xe cho tôi, còn các cuộc họp cứ dời lại. "
Đó! Thấy chưa? Đã bảo là chuẩn mơ ước của chị em rồi mà.
" Thư Kí Luân, anh hôm nay bị cái gì vậy. "
" À xin lỗi Thuận Tổng, tôi đi liền. "
.