Chương 80: Cảm Thấy Mơ Hồ

Đông Đông ngây người thật lâu, cũng suy nghĩ thật nhiều, nhiều đến nổi đầu đau đến nhức nhối vẫn có ý chưa muốn ngừng suy nghĩ.

Nếu như hiện tại là thực tại, có hay không là do nàng suy tưởng? Có hay không là một thế giới được tạo ra do chính nàng? Có hay không là do trục trặc khiến mọi thứ bị đảo lộn? Rất có thể!

Đông Đông bước gần đến bàn tròn giữa, đem tách nhỏ trên bàn quăng đến chân góc tường....

BIẾN MẤT!

CMN! QUÁ ẢO MỘNG!

Nàng khó hiểu, cầm thêm một tách nhỏ, quăng xuống đất, lập tức tách trà vỡ tan tành.

A Thiên muốn nói gì đó, rốt cuộc nghĩ đi nghĩ lại vẫn là im lặng chấp nhận,

Đông Đông sau đó nghĩ thật lâu. Nếu mọi thứ hiện tại không phải thực tại chắc chắn là một thế giới song song, hoặc là một trí tưởng tượng chất lượng chăng?

Suy cho cùng đây không phải là thực tại! Điều mà nàng bấy lâu nay đã quên mất!

Đông Đông rời đi, đi về phía tẩm phòng, muốn đem mọi chuyện từ đầu đến cuối tính toán lại.

Lúc đi về cũng lúc chính là nhìn thấy A Lệ bất tỉnh giữa tẩm phòng, máu vẫn liên tục chảy từ mũi, bất an nổi dậy, nàng theo lẽ thường ngày, chạy về phía A Lệ, cẩn thận đem nàng ta lên giường, đợi chờ thái y đến. Chỉ là hiện tại không có xúc cảm quá nhiều? Vì cho rằng tất cả bọn họ đều là nhân tạo? Vô nhân đạo?

Đông Đông ngồi trên giường, trực tiếp dùng y phục A Lệ để sẵn trên bàn. Cũng trực tiếp đi thẳng vào giấc mơ. Nhắm mắt, mọi thứ trở thành tối đen, rất lâu sau đó chuyển khung cảnh thành một phòng bệnh trong bệnh viện. Nàng nhẹ nhàng chạm chân vào phòng bệnh, có vẻ chàng trai không thấy nàng? Người nằm trên giường bệnh giống y hệt nhan sắc của Thiên An nhưng bảng tên đề là Lý Đông? Đông Đông hoài nghi, rốt cuộc không ngăn nổi tò mò, đi tới giường bệnh ngồi đối diện người thanh niên. Xét về khía cạnh bề ngoài, cô gái trên giường với Thiên An là giống y như đúc, chàng trai lại giống hệt với Tề Thịnh, điểm mấu chốt ở đây là: Tại sao bọn họ lại mang nhẫn cặp? Đông Đông nữa vờ nữa tin đây là thực tại, cũng vờ vật chuyện của Lý Đông và chàng trai kỳ lạ này? Điều Đông Đông thấy duy nhất, cô nàng Lý Đông đang trong tình trạng hôn mê sâu thì phải? Còn chàng trai này....rất thân thiết với Lý Đông?

Chàng trai đầu tóc rối nùi, mặt mũi lắm lem, trông cực kỳ mệt mỏi, có lẽ anh ta rất thương yêu Lý Đông?

' Cụp ' Cửa phòng bệnh mở ra, là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, mấu chốt chính là giống nữ chính như đúc. CMN, ma ám nàng chăng?

" Thuần Nhã, em đến đưa cháo cho anh và chị Đông. "

" Giai Kỳ, em đến? Thật vinh hạnh " Chàng trai lạnh nhạt đáp một câu.

" Không có gì, chẳng qua thấy dạo này quá bận rộn không thể đến thăm chị cả, nhân dịp hôm nay rảnh rối cũng muốn đến thăm chị ấy.... " Giai Kỳ ngập ngừng nhìn Thuần Nhã, lấy lại tinh thần, sau đó nói tiếp "...vả lại cha mẹ cũng muốn thăm hỏi tình hình của chị Đông. "

Chỉ thấy Thuần Nhã trầm mặc, sau đó lên tiếng mỉa mai " Chẳng phải chính Lý Tổng hại vợ tôi ra thế này? Bây giờ lại muốn hỏi thăm! "

" Không phải là do cha em cố ý...đó là tai nạn ngoài ý muốn. "

" Đừng biện hộ! Nếu không phải ông ta kiên trì ngăn cấm, ngay cả khi Thuần gia đã chấp nhận ông ta vẫn cố chấp thì hiện tại Lý Đông không phải bán sống bán chết như bây giờ?" Thuần Nhã tức giận, còn có dấu hiệu sắp phát tiết. Giai Kỳ rốt cuộc không biện hộ nữa, đem hai tô cháo nóng cùng với hoa quả đặt lên bàn dặn dò Thuần Nhã vài câu, sau đó rời đi.

Thuần Nhã bắt đầu bình tĩnh lại, tay xiết chặt cũng được nới lỏng ra, đi về phía Lý Đông đang nằm trên giường, Thuần Nhã ôn nhu vén tóc của Lý Đông sang một bên.

" Bà xã, là do anh bất cẩn, xin lỗi em. " Đông Đông vừa vặn ngáp ra nước mắt. Lý Đông cũng vừa vặn chảy một giọt nước mắt. Đông Đông triệt để im lặng, sau đó cũng tin Lý Đông với nàng là 1?

" Lý Đông, em sao lại khóc? " Thuận Nhã ôn nhu lau giọt nước mắt của Lý Đông, Đông Đông lần nữa câm nín.

Thuận Nhã quả thực y như bản sao của Tề Thịnh, hoặc nói rõ hơn Tề Thịnh mới chính là bản sao của Thuận Nhã.

Đông Đông xin một lần nữa đính chính, Lý Đông là nàng, nàng là Lý Đông, hơn nữa có vẻ như nhân vật " được tạo ra " đều tương ứng với người thật.

Không để lâu hơn nữa, Đông Đông trở về Hạnh Quốc, với 1 niềm vui hớn hở.