" Đáng ra vẫn nên tra hỏi. " Nàng rũ mắt, có cảm giác khó chịu đến cổ họng.
" Nàng ta là gián điệp, đến giữ cũng chẳng thể nữa rồi. " Tề Thịnh cau mày nhìn Đông Đông, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Bố bảo rồi, không tin, bây giờ hối tiếc cái gì!
" Vẫn nên cùng nàng ta trò chuyện đi, ta chắc chắn nàng ta muốn cùng chàng hảo hảo tâm sự. " Dứt lời, nàng gạt tay hắn ra, dựa vào A Lệ mà đi về phía đại lao, trốn một mình ở nơi vừa đủ nghe thấy.
Đại Lao của Vương Phủ.
" Các ngươi mau tránh ra! " Ninh Hải vùng vẫy dưới hai người lính, luôn giận dữ gào thét.
" Buông nàng ta ra đi, sau đó lui ra, ta muốn cùng nàng hàn huyên. " Hắn lạnh lùng nói một câu, đợi tiếng cửa nhà lao kêu một tiếng, chắc chắn bên trong chỉ còn lại hai người.
" Ninh Hải, ngươi nói xem, lý do gì để ngươi phản bội ta? "
" Vương Gia! Nàng ta đang lập mưu toan tính người! Vương Gia, ngươi thể để như vậy! Ta đã cho người ám sát Hòng Đế Hạnh Quốc vào đêm hôm nay, hiện đang ở cổng thành, kế hoạch sẽ suôn sẻ như người mong muốn! " Đông Đông xiết chặt tay, không ngờ đến, hệ thống như vậy tiên đoán đều đúng hết.
Có điều....hắn làm nàng thất vọng quá.
" Xằng bậy! " Tề Thịnh tức giận rống lên.
" Vương Gia, suốt thời gian qua, ta luôn ở bên người, là người thân cận bên người! Ả ta có gì hơn ta chứ! Đêm nay ha...ha chỉ sợ đến phụ hoàng của nàng ta cũng giữ không được rồi! " Đông Đông lập tức đứng dậy, cơ thể hoàn toàn không nghe lời lý trí nữa, nàng muốn cứu sống phụ hoàng, muốn cứu sống cha!
Cho dù không phải là Đông Đông, nàng vẫn muốn một lần nữa...bảo vệ gia đình của nàng thật toàn vẹn có được không?
Trời bỗng đổ mưa, để một thân phấn y từng bước từng bước đi về phía thái y viện.
" Cốc...cốc "
" Công chúa? Người....người vì sao lại ở đây! " A Thiên bị nàng làm cho hoảng, gấp rúc đem nàng vào viện, tận làm cho nàng thấy khỏe hơn.
" A Thiên, ta muốn gặp A Thiển, nhanh kêu hắn ra đi! Ta muốn gặp hắn! "
" Công chúa? " A Thiên nhìn nàng, khó hiểu gọi A Thiển.
" Công ch..." A Thiển vừa bước ra đã bị tình huống làm đến đầu quay mòng mòng.
" A Thiển, ngươi cho một ngàn ám vệ đi về hướng cổng thành trở về Hạnh Quốc, bảo vệ A Mã, ngăn chạn hành tung của đám người trước! "
A Thiển khó hiểu gật đầu, sau cũng theo lệnh nàng mà gấp rút làm theo.
Sấm mạnh mẽ đánh xuống, tim của Đông Đông liền muốn rơi ra khỏi lòng đập.
" Công chúa, vi thần nghĩ, người có lẽ phải về rồi."
" Ừ " Đông Đông căn bản không chú ý đến A Thiên bên cạnh, sắc mặt không khỏi kém đi vài phần.
Thật lâu sau đó, Đông Đông mới đứng dậy, hướng về phía chính viện mà cước bộ đi.
"Nàng vừa đi đâu?"
" Sẽ không như ngươi mong đợi...." Đông Đông nói nhỏ dần