Chương 2: Chuyển Sinh

Một nơi nào đó tại cõi Nhân Thổ.

"Xếp hàng nào các cháu! Các bậc phụ huynh hãy tránh xa khỏi nơi khảo nghiệm!"

Một buổi khảo nghiệm năng lực hoặc có thể gọi là thức tỉnh năng lực. Trẻ con nhân loại khi đến độ tuổi nhất định ( tầm 5-7 tuổi ) sẽ bắt đầu xuất hiện một dấu hiệu đặc biệt. Dấu hiệu đó có thể là bỗng dưng có thể bắn ra lửa từ bàn tay, vô tình bay lơ lửng trên không,... Đó là khi cơ thể chúng bắt đầu thích nghi được với nguồn ma năng trong cơ thể và sử dụng được chúng.

Ngôi làng này là một ngôi làng nhỏ nằm ở phía Đông của cõi người, khá gần với biên giới ngăn cách họ với cõi tinh linh - Thiên Vân cõi -. Dân số làng cũng không quá nhiều nên năm nay chỉ có hơn chục đứa trẻ tham gia khảo nghiệm. Một ngôi làng nhỏ, không, dù bất cứ đâu có người thức tỉnh cũng nên vui mừng. Tuy nhiên không khí ở đây lại không hề như vậy, có chút ảm đạm.

Lý do đằng sau có lẽ là vì nơi đây chưa từng sản sinh ra một chiến binh nào. Không nói gì đến một chiến binh danh tiếng, một chiến binh bình thường hạng xoàng cũng không. Tại sao như vậy mà phải buồn? Vì đây là thời chiến, để ngôi làng phát triển tốt hơn thì lựa chọn tốt nhất là để các chiến binh ra chiến trường và lập công danh. Như vậy làng mới có tiền mà phát triển.

Lý thuyết là vậy, nhưng những gì làng sản sinh ra chỉ là biết bao thế hệ nông dân với những kỹ năng liên quan đến trồng trọt. Sáng giá nhất của làng, chỉ là một học giả nhỏ bé tại thành phố lân cận. Nếu thêm ít năm nữa, có lẽ làng sẽ phải bán cả đất đi để trả nợ rồi mỗi người một phương mất.

Vốn dĩ vào thời chiến, lương thực rất quan trọng và là một ngôi làng đầy rẫy nhưng nông dân thì đáng nhẽ họ phải có kha khá tiền. Thế nhưng chất lượng của sản phẩm sau một vụ mùa của họ tệ đến mức các doanh trại không thèm mua. Mang vào thành bán thì một là để lâu quá hỏng gần hết, hai là bán không được giá.

Độ nghèo của ngôi làng được thể hiện rõ ràng khi nhìn vào nơi diễn ra buổi khảo nghiệm. Bệ để đá thức tỉnh vốn như những nơi khác được hoàng tộc ban phát cho là làm từ vàng. Thế nhưng ở đây lại chỉ là một cái thùng gỗ, thậm chí là vài miếng gỗ dựng tạm thành thùng chứ không được hoàn chỉnh. Họ có lẽ...bán cái bệ để trả nợ rồi.

Thậm chí buổi lễ được tổ chức ngoài trời chứ không có nổi một nơi đàng hoàng để làm việc đó. Ghế ngồi của những đứa trẻ và cha mẹ chúng cũng là mấy khúc gỗ để tạm. Nói chung họ đạt đến đẳng cấp nghèo nhất trong những kẻ nghèo nhất.

Sau khoảng một tiếng, hầu hết những đứa trẻ đã hoàn thành khảo nghiệm. Tất nhiên không ngoài dự đoán, chúng chỉ thức tỉnh nghề nghiệp Nông Dân cùng với đặc tính Làm Nông và đi kèm với mấy ma pháp như nhất đẳng Cày Đất hoặc tốt hơn là nhị đẳng Chúc Phúc Mùa Màng. Người dân nơi đây họ đã quá quen với điều này đến mức họ không thở dài hay khóc lóc. Họ đã đến tuyệt vọng của tuyệt vọng, tận cùng của tận cùng đau khổ. Nếu bây giờ mà có người thức tỉnh nghề nghiệp Thợ Rèn họ sẽ tổ chức tiệc linh đình bảy ngày bảy đêm. Nhưng đấy là nghĩ thế, chứ bữa ăn với mấy củ khoai tây thì lấy đâu ra mở tiệc bảy ngày bảy đêm.

Như một thói quen trưởng làng quay sang nhìn vị học giả duy nhất của làng và nói:

"Có vẻ năm nay lại như năm trước rồi..."

"Ngài đừng vội nói vậy, chúng ta vẫn còn một đứa trẻ nữa mà."

Hy vọng, với trưởng làng thì nó là một cái gì đó xa xỉ, ông không muốn hy vọng rồi lại thất vọng nữa. Quay sang nhìn đứa trẻ cuối cùng, ông nhận ra đó chính là đứa trẻ mồ côi mình đã nhặt được trong rừng.

Bảy năm trước, trong một lần vào rừng kiếm chút quả gì đó ăn tạm, ông bắt gặp một đứa bé sơ sinh nằm cạnh một bụi cây. Tình cảnh như vậy, một người bình thường không thể ngoảnh mặt làm ngơ được. Vậy là bất chấp lời than của dân làng khi thêm một miệng ăn, trưởng làng vẫn quyết tâm mang đứa bé này về nuôi.

Không phụ sự hy sinh của lão trưởng làng, cậu bé có thể coi là thiên tài, 2 tuổi đã có thể nói chuyện thành thạo. Đứa bé còn rất hiểu chuyện, như thể nó hiểu mọi người không mấy vui với việc nó đến làng. Thằng bé đã không ngừng giúp đỡ mọi người dù còn rất nhỏ, dần dần nó đã có được cảm tình của cả làng.

Thông minh, ngoan ngoãn, thật đáng tự hào nhưng trong thế giới này như vậy là không đủ. Điều làng này cần là một chiến binh, một người sẽ đem lại tương lai tươi sáng cho làng. Trưởng làng cũng không quá hy vọng vào cậu bé do chính mình nhận nuôi, chỉ cần nó không phải tên phế vật cũng tốt rồi.

"Được rồi Trương Diệp, lại đây."

Nghe theo lời gọi, cậu bé nhanh chóng lại gần viên đá thức tỉnh. Có gì đó kì lạ về đứa bé này, thằng bé như một bông hoa đa nở rộ giữa muôn vàn bông hoa đã héo khô từ lâu. Nụ cười tự tin nở trên môi nõ dù đã chứng kiến những người bạn đồng trang lứa thức tỉnh. Khó hiểu có lẽ là suy nghĩ hiện tại của trưởng làng, ông tự hỏi thằng bé lấy đâu ra sự tự tin này. Và bao lâu rồi ông không thấy một gương mặt như vậy tại làng này.

Thế rồi, khúc mắc trong đầu ông đã được gỡ đi cùng với đó là nỗi u sầu sâu trong tim cũng tan biến. Tất cả là vào khoảnh khắc những thông số hiện lên từ viên đá thức tỉnh.

•Tên: Trương Diệp

•Chủng tộc: Nhân Tộc

•Chức nghiệp: Cường Hoá Sư

•Đặc tính: Ích Kỷ - Ẩn, Đại Cường Hoá

•Ma pháp: Tăng Lực, Tăng Tốc, Cứng Cáp

"A..A..đ..đây là..."

Không thể thốt nên lời, đó không chỉ là trạng thái của một trưởng làng mà là của tất cả mọi người có mặt ở đó. Trương Diệp không phải là một chiến binh nhưng sao họ bất ngờ như vậy? Đó là vì chức nghiệp của cậu bé còn hơn cả chiến binh!

Cường Hoá Sư tuy không có khả năng chiến đấu nhưng bù lại họ có khả năng gia tăng sức mạnh cho người khác. Khi có hai đội quân sức mạnh ngang nhau đối đầu, thường rất khó để phân thắng bại. Lúc đó, sự gia tăng sức mạnh từ những Cường Hoá Sư là cực kì quan trọng! Họ có thể thay đổi thế trận từ hoà thành thắng, từ bại thành thắng. Họ là những kẻ được săn đón nhất trên khắp thế giới.

Một chức nghiệp tuyệt vời như vậy, ngôi làng quanh năm toàn cho ra Nông Dân sẽ không dám mơ tới! Thế nhưng bây giờ một Cường Hoá Sư thực sự, bằng xương bằng thịt đang ở đây.

"Cháu ngoan của ta!"

Lời nói đầy tự hào của trưởng làng, ông vừa ôm lấy cậu nhóc vừa khóc. Không chỉ ông, tất cả mọi người đều khóc, họ không khóc vì buồn mà vì hạnh phúc. Sau hàng chục năm sống trong nghèo khổ, cuối cùng họ cũng có thể đổi đời, tất cả nhờ vào cậu bé này. Ta có thể nghe thấy dân làng thốt lên nhưng câu nói đầy hạnh phúc.

"Được cứu rồi!"

"Chúng ta cuối cùng cũng được cứu rồi!"

"Thằng bé làm chúng ta bất ngờ quá!"

"Tôi ngất mất thôi, thằng bé cứu chúng ta rồi"

Đâu đó cũng có những lời xin lỗi vì từng đối xử tệ với cậu.

"Hức hức! Ta xin lỗi tiểu Diệp, xin lỗi vì đã ghét bỏ nhóc"

"Ta có lỗi với con, Trương Diệp..."

Viễn cảnh này là một viễn cảnh không ai ngờ tới, trừ một người. Không ai khác, đó chính là Trương Diệp...

Chúng ta cùng quay về thời điểm xa hơn một chút với thời điểm trưởng làng tìm ra cậu. Vốn dĩ, Trương Diệp là một người Trái Đất, ở đó cậu tên là Nguyễn Mạnh Hùng. Sau một tai nạn ngoài ý muốn, cậu thanh niên 25 tuổi đã qua đời. Tuy nhiên vào giây phút linh hồn lìa khỏi thể xác, một tiếng nói đã vẫy gọi và đưa linh hồn đó đến một nơi khác.

Linh hồn Nguyễn Mạnh Hùng được chuyển tới một không gian trắng muốt, tưởng trừng vô hạn. Khác với cảm xúc bình thường của mọi người khi chết, Hùng có vẻ hơi điềm tĩnh.

"Cô bé đó được cứu chưa nhỉ..."

"Rồi đó, tất cả là nhờ cậu."

Một âm thanh quen quen vang lên từ sau lưng, đó là âm thanh đã kêu gọi linh hồn cậu đến đây. Giật mình quay lại, trước mắt Hùng là một sinh vật khổng lồ với thân mình trắng tinh cùng đôi cánh sau lưng...một con rồng.

"Ông...là ai?"

"Hm, biểu cảm của cậu không như ta dự đoán nhỉ?"

Phải vậy thôi, Hùng không thể được coi là người kỹ tính quá mức, gần đến mức độ đấy thì đúng hơn. Cậu bị ám ảnh với việc chuẩn bị trước những tình huống có thể chuẩn bị được. Nhưng mà nếu lười thì cậu sẽ kệ không chuẩn bị mà chỉ nghĩ cách trong đầu rồi để đó.

Khi một âm thanh phát ra lúc cậu chết và được đưa tới một nơi như này thì cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Cậu tính các khả năng có thể xảy ra như đó là thần chết, một vị thần hoặc chỉ là nhân vật tưởng tượng do cậu nghĩ ra trước khi chết não. Với sự chuẩn bị tâm lý như vậy thì việc một con rồng xuất hiện trước mặt cậu có hơi lệch những cũng không lệch nhiều. Do vậy cậu vẫn giữ bình tĩnh được.

"Ta là Thái Bạch Chân Long - Nhất Vị."

"Được rồi Thái Bạch, vậy tại sao tôi lại ở đây?"

"Giải cứu ai đó và bị xe tải tông, sau đó gặp một người như ta. Cậu đoán thử xem?"

Đây là motip quen thuộc, Hùng đã đọc nhiều manga như này rồi! Chỉ có điều cậu không nghĩ rằng lại có một vị thần dùng cách này thật. Tóm lại, cậu sắp được chuyển sinh đến một thế giới của kiếm và phép thuật, hoặc được chuyển sinh đến tương lai hoặc quá khứ để làm gì đó. Có khá nhiều khả năng nhưng nói chung là đoán được.

"Tôi nghĩ là tôi biết. Vậy ông muốn tôi làm gì ở nơi tôi sắp tới?"

"Ừm, đúng như miêu tả khi ta đọc về cậu. Đầu tiên ta xin lỗi vì can thiệp vào bánh xe vận mệnh để khiến cậu xuất hiện ở đây!"

Xin lỗi? Xin lỗi không làm người sống lại nên hiển nhiên Hùng không chấp nhận điều này. Mạng sống của cậu vừa bị tước đi chỉ vì một ông thần nào đó muốn thế.

"Vậy đây là cách thần làm khi nhờ ai đó giúp sao?"

"Hô hô, ta chưa đến mức được gọi là thần...họ toàn năng hơn nhiều. Tuy nhiên để bù đặp việc làm của mình, ta sẽ đưa cậu tới thế giới ta đang sinh sống: Quy Long Giới"

Loại bù đắp này có phần ép buộc, dù nó có hai lựa chọn. Một là chấp nhận và có cuộc sống mới như một phần thưởng theo cách Thái Bạch nói, hai là từ chối rồi chết và quên hết tất cả mọi thứ trong kiếp này. Lựa chọn thứ hai vốn dĩ đã không được coi là một lựa chọn rồi.

"Tôi chấp nhận."

Và với sự đồng ý có phần gượng ép này, Hùng đã chuyển sinh vào thế giới Quy Long. Thái Bạch cũng dành một chút "phần quà nho nhỏ" cho cậu như tổng hợp kiến thức về Quy Long Giới rồi nhét hết vào đầu cậu. Nhờ vậy mà ngay từ khi mới biết nói, Trương Diệp đã biết tập luyện để cơ thể thích nghi với ma năng sớm hơn. Vừa giúp đỡ người dân trong làng, vừa không ngừng tập luyện ma năng suốt mấy năm năm kể từ khi được nhận nuôi. Tất cả là để cho ngày hôm nay, kết quả như này cậu đã đoán được từ trước và nó hoàn toàn phù hợp!