Nói ra sợ người khác sẽ hét toáng lên vì kinh hãi, những Cao Lãng chính là một cường giả ngũ đẳng ma pháp sư! Đồng thời là một trong Ngũ Đại Thần Tướng dưới trướng hoàng đế của đế quốc Chính Nghĩa.
Ngũ đẳng ma pháp sư thì cũng chỉ cao hơn Trương Diệp hai đẳng cấp, tại sao lại khiến nhiều người nghe thấy là sợ hãi không thôi, nhìn thấy từ xa là quỳ lạy?
Đó là vì gia tăng đẳng cấp của một ma pháp sư rất khó, và nguy hiểm!
Trong thế giới ma pháp sư Quy Long Giới, đan điền nằm gần phần bụng của người. Nó được cấu thành từ một màng ma năng đậm đặc, mang thể rắn, tổng thể như một quả cầu hình tròn. Tác dụng của nó là lưu trữ ma năng trong cơ thể người. Từ khi con người sinh ra đã bắt đầu hình thành, độ tuổi năm đến bảy chính là lúc nó hoàn thành.
Để đột phá lên đẳng cấp tiếp theo, ma pháp sư trước sẽ gia tăng trữ lượng tối đa, sau dùng số lượng ma năng đó phá vỡ thành đan điền. Sau khi đan điền bị phá, ma pháp sư phải lập tức nén lượng ma năng vừa được tràn ra.
Đây là bước vô cùng quan trọng. Nếu thất bại nhẹ thì mất đan điền mãi mãi, vì cơ thể chỉ có thể hấp thụ ma năng bên ngoài rồi tạo ra đan điền từ khi mới sinh đến bảy tuổi, sau giai đoạn này thì con người phải tự tìm cách.
Còn nặng hơn chính là vong mạng, đan điền không còn, lượng lớn ma năng tràn ngập trong cơ thể, điều này dẫn đến quá tải và tự bạo.
Chính vì lo sợ: một là thành kẻ không dùng được ma pháp, hai là mất mạng nên đa số ma pháp sư đều lo sợ tấn thăng đẳng cấp.
Nếu ma pháp sư thành công nén ma năng lại kịp thời, nâng cao độ tinh khiết của nó lên đẳng cấp tiếp theo, thì chuyện đến đây là đã có thể thở phào. Cơ thể sẽ tự động khiến lượng ma năng vừa được nén đó, tạo ra một đan điền mới.
Đan điền này cứng cáp hơn cái cũ, nên có thể cất trữ được loại ma năng tinh khiết hơn loại ban đầu.
Ví dụ đơn giản: Trương Diệp phá vỡ đan điền lục sắc, sau đó dùng lượng ma năng lục sắc đó nén lại khiến nó biến thành ma năng lam sắc. Cơ thể dùng ma năng lam sắc đó, biến nó thành đan điền lam sắc. Từ đây, đan điền của cậu có thể dễ dàng chứa mười thành ma năng lam sắc. Ngược lại, với đan điền lục sắc kia thì hai, ba thành ma năng lam sắc đã gần tới cực hạn lưu trữ.
Từ đây ma pháp sư có thể sử dụng ma pháp dễ dàng hơn khi dùng ma năng cùng đẳng cấp, đồng thời chiến lực cũng tăng mạnh.
Lý thuyết thì nghe có vẻ dễ dàng nhưng thực tế, những việc này lại vô cùng khó khăn, có thể thấy từ thực trạng như sau:
Tính riêng xã hội ở cõi nhân thôi, đa số đều là ma pháp sư nhất đẳng, nhị đẳng, đồng thời còn có những người bị vỡ đan điền. Họ thường là hạng đáy của xã hội, rất ít được coi trọng, khi có chuyện sẽ bị hy sinh đầu tiên.
Cao hơn một chút là tam đẳng ma pháp sư, đây là lực lượng chính trong đa số tổ chức, thế lực. Số lượng ít hơn nhóm trước, nhưng họ lại đủ mạnh mẽ để tự thân sinh tồn, số lượng lớn tụ hợp lại chính là một quân đoàn tinh binh.
Hiếm có hơn chính là tứ đẳng ma pháp sư, là những cá thể đủ khả năng quản lý một phương, thường là chủ các gia tộc cỡ nhỏ hoặc vừa, trong các thế lực, tổ chức cũng giữ chức vụ quan trọng. Trong ngàn người mới có nổi một ma pháp sư tứ đẳng.
Cao hơn nữa lại càng hiếm, trong hàng vạn người mới có một ngũ đẳng. Họ là những cá nhân mạnh mẽ, đỉnh cao của thế tục, thường là gia chủ những gia tộc siêu cấp, lãnh đạo các thế lực lớn.
Trên một bậc thôi nhưng lại các xa cả vạn dặm chính là lục đẳng, trăm triệu người mới có một. Nhưng họ lại vô cùng mạnh mẽ, là hạc giữ đàn gà. Những nhân vật như vậy hầu như toàn là tầng lớp đứng đầu một trong ba cõi, trực tiếp chỉ huy tầng lớp dưới. Chiến lực của họ có thể dễ dàng búng tay chết một triệu người như Trương Diệp.
Vượt qua cả lục đẳng chính là thất đẳng. Đến đẳng cấp này thì không thể dựa vào tỷ lệ sản sinh ra trong số người được nữa. Vì tồn tại như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay, xuất hiện cực ít trong dòng sông lịch sử. Có giai đoạn cả trăm vạn năm cũng không có nổi một vị. Họ không còn nhúng tay vào thế cục giữa ba cõi nữa.
Những người như họ được coi là gần như chạm tới đẳng cấp của long tộc, trong lịch sử thế giới Quy Long cũng chỉ có được chín vị.
Tình trạng của họ giờ ra sao thì không một ai biết, có suy đoán họ sống một mình trong tiểu thế giới, cũng có suy đoán họ đến cõi của long tộc và trực tiếp sống chung với loài rồng.
Sức mạnh của họ cũng khó có thể đong đếm, đồn đại rằng một trong chín vị thất đẳng là Tái Khởi Nhân Tôn thuộc nhân loại, do chán cảnh chiến tranh mà ra tay huỷ diệt cả ba cõi, chỉ giữ lại một vài cá thể của mỗi loài để tái tạo thế giới mới. Tuy nhiên thế hệ mới vẫn lại đốt lên khói lửa chiến tranh, do vậy Tái Khởi Thần Vương cũng lắc đầu ngao ngán bỏ đi.
Bàn về vấn đề này có bàn cả ngày cũng không hết, nhưng giờ đáng kinh ngạc hơn là một cường giả ngũ đẳng, Dương Cao Lãng đang không ngừng toả nhiệt uy hiếp bên kia.
Bên kia chỉ là một ma pháp sư tứ đẳng nhưng lại không hề run sợ trước ông, Lôi Điêu còn dám trực tiếp dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng mắt cường giả trước mặt.
Người ngoài nhìn vào không khỏi suy đoán. Người cho rằng anh ấm đầu, sợ quá hoá điên. Có người nghĩ rằng anh tự tin vào sức mình, ngông cuồng muốn đối chiến. Người lại nói do anh ỷ cha mình cũng là ngũ đẳng ma pháp sư mà không hề lo sợ.
Những suy đoán này một vài cái nghe cũng có phần đúng. Quả thật Lôi Điêu không sợ Dương Cao Lãng dám đụng vào người mình vì bố anh, nhưng anh cũng chưa đến mức tự cao cho mình đủ mạnh để chiến, vì anh không điên.
Tất cả là do việc anh làm không hề sai trái, chả có luật nào bắt anh phải báo cho bố của một người lính thuộc quyền của mình để được phép cho hắn đi làm nhiệm vụ. Cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật thì không sợ lửa, Lôi Điêu không làm gì sai thì sao phải sợ Cao Lãng.
"Ngài đang hống hách quá mức đó thưa Dương tộc trưởng. Ngài vẫn nên nhớ, đây là doanh trại thuộc quân đội tinh nhuệ của đế quốc.
Đế quốc mà ngài từng tuyên thệ trung thành đó thưa ngài."
Những lời này chính là triệt để đà kích Cao Lãng, hoàn toàn không để ông ta vào mắt. Trong đầu ông ta thầm chửi "Thằng nhóc láo toét! Lúc ta tung hoành cõi nhân ngươi còn chưa ra đời. Bóp chết ngươi chỉ bằng ta bóp chết một con kiến mà thôi!"
Nhưng lời như vậy ông ta hoàn toàn không thể nói ra, Lôi Điêu đã nhắc đến việc ông tuyên thệ trung thành với đế quốc. Bây giờ ông công khai đe doạ hắn, chính là đe doạ đế quốc.
Nếu nói ra, ông ta sẽ huỷ đi thành danh của mình, huỷ đi tất cả mồ hôi nước mắt cả tổ tiên và cả đời ông gây dựng. Thậm chí cái mạng của nhà ông cũng mất nếu chuyện bị thổi phồng to hơn.
Nhưng đường đường là một thành viên của Ngũ Đại Thần Tướng, Hoả Diệm Thần Tướng như ông lại hoàn toàn không thể im lặng trước thái độ của Lôi Điêu.
"Cẩn thận cái mồm của ngươi, nhóc. Tất nhiên ta nhớ lời tuyên thệ của mình, nó như ngọn lửa vĩnh cửu trong đầu ta.
Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi rằng, nếu con trai ta xảy ra việc gì, thì ta sẽ tìm đến cái tiểu đội nhỏ nhoi của ngươi!"
Nói xong ông bực tức rời đi, nhiệt lượng theo đó cũng hạ xuống.
Tuy rằng Trình Tranh là con út, nhưng ông vẫn hết mực yêu thương hắn. Như vậy, sao có thể để đứa con mình yêu thương lâm vào cảnh nguy hiểm?
Cho hắn vào quân đội cũng chỉ là miễn cưỡng. Từ khi sinh ra hắn đã hống hách với người khác, cậy bản thân có ô dù to. Nhân cách như vậy không thể là người Dương gia, nên đây là giúp hắn rèn luyện nhân cách trong quân đội.
Đồng thời, ông cũng muốn qua đây tạo cho nó chút thành tựu để người đời không coi nó là một kẻ thùng rỗng kêu to. Nhưng lần này hắn bị điều đi là quá sớm, hắn chưa được huấn luyện đầy đủ.
Mặc dù đẳng cấp tam đẳng, nhưng kỹ năng chiến đầu của hắn chỉ là hạng chót. Ma pháp cũng toàn là nhị đẳng, nhất đẳng. Duy chỉ có một cái tam đẳng, nhưng tác dụng chân chính lại chỉ không được phát huy, bị Damian dùng làm phương pháp để khè người.
...
Bên này, Trương Diệp và khảo cổ sư sau nửa ngày khám phá, đã thành công vượt thêm hai thử thách.
Độ khó không quá cao, cái thứ hai là một đàn ma vật sinh ra từ máu. Cái gần nhất thì là một nhóm ma vật được trang bị vũ khí bằng máu.
Sau khi hoàn thành, Trương Diệp lần lượt thu được hai ma pháp tam đẳng [Huyết Thú Triều] và [Huyết Khí Tạo].
Cái trước có tác dụng gần như [Huyết Quân Đoàn], điểm khác biệt là nó tạo ra ma vật tương ứng với loại máu được dùng và cũng không yêu cầu Trương Diệp phải hy sinh sinh lực.
Cái sau thì yêu cầu cậu hy sinh sinh lực để tạo ra một vũ khí bằng máu, vũ khí như nào hoàn toàn phụ thuộc vào trí tưởng tượng của cậu. Vũ khí có thể tích cành to thì càng tốn nhiều máu, tối thiểu năm phần trăm sinh lực.
Ngoài ra vũ khí nếu bị hỏng có thể sửa lại được bằng máu của kẻ thù. Suy cho cùng, huyết ma pháp đều là thể loại tà đạo, hy sinh sinh lực từ bản thân đến kẻ thù.
Tất nhiên sau mỗi lần cậu đều mày mò cơ quan và thu được không ít thành quả. Sau này nếu học thêm về chế tác, khả năng sẽ chế tạo được không ít thứ hay ho.
Tuy nhiên điều đáng lo ngại bây giờ chính là là ở căn phòng cuối, sau khi giết một nhóm ma vật hơn mười con, không một cánh cửa nào được mở ra.
Trương Diệp và khảo cổ sư loanh quanh nãy giờ chục phút rồi vẫn tìm không ra phương thức để tiếp tục. Chả nhẽ truyền thừa này chỉ có vậy? Tuyệt đối không thể nào, Trương Diệp loại bỏ suy nghĩ đó ngay lập tức.
Bỗng nhiên, khảo cổ sư mày mò ở một khe nứt trên bức tường. Không rõ y đã chạm vào đâu nhưng âm thanh lạch cạnh lại lần nữa vang lên.
"Âm thanh của cơ quan? Không lẽ ải này không chỉ có vậy?"
Không kịp để cậu suy tính thêm, sàn nhà lập thức rung chuyển, nó dần dần trở lên bất ổn đỉnh, đồng thời cũng chuyển sang màu đỏ.
"Đây...không lẽ!"
Trương Diệp vừa quát lên, thì sàn nhà hoàn toàn hoá thành thể lỏng, hai người bọn họ thuận thế rơi xuống vực bên dưới. Hoá ra cơ quan cuối cùng chính là kích hoạt ma pháp [Huyết Hoá], biến mọi vật không có sinh mệnh thành máu.