Phương Hạo Nhiên từ lúc rời học viện đuổi tới, sắc trời đã không còn sớm, dây mơ rễ má một hồi, đến lúc đi về lại càng trễ. Mà lại, từ học viện tới Phương gia khoảng cách, thực một chút cũng không gần. Lúc đuổi tới, bởi vì trong lòng có gấp gáp, cho nên một mực không để tâm, mà bây giờ bởi vì gặp được Hàn Tuyết, Phương Hạo Nhiên đi bộ một lúc, nội tâm có chút nhả rãnh. Mệt mỏi là không thể nào đấy! Dù khoảng cách này với người thường mà nói khá xa, bất quá hắn cùng Hàn Tuyết đều có tu vi, như vậy còn cảm thấy mệt mà nói, còn tu cái gì a!
Chỉ là, đêm đã khuya, con đường từ Phương gia về đến tiểu viện của bọn hắn vốn rất hẻo lánh, ánh sáng vô cùng thiếu thốn. Hai người bọn họ kì thực vốn là quen bước mà đi, về phần quan sát, thực xin lỗi, giơ bàn tay mười ngón còn khó nhìn nữa là!
Bởi vì xung quanh thực tối, Phương Hạo Nhiên trong lòng có chút sợ bản thân sơ sẩy đạp trúng hố té nhào, thành thử rất trung quy trung củ mà đi theo Hàn Tuyết.
Trời càng tối, bóng đêm dày đặc. Những cơn gió mùa hạ trong đêm tối nhẹ nhàng thôi. Trăng đêm nay vốn đã mờ, nay chợt bị mây đen che khuất.
Nguyệt hắc phong cao, bốn bề khó tỏ…
Là thời điểm thích hợp để...sát nhân!
Phương Hạo Nhiên cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Này thời điểm, xung quanh dường như không chỉ khiến hắn thị giác như bị phong bế, mà đến cả thần thức dường như cũng bị phong bế. Ngưng thần, tĩnh tâm, xung quanh gió vẫn thổi, yên ắng…
Là bản thân hắn nghĩ nhiều sao?
Phương Hạo Nhiên vừa đi vừa tự hỏi. Hắn dường như bởi vì mải suy nghĩ, đã va phải Hàn Tuyết dường như đứng lại từ lúc nào. Một mùi hương trầm thơm ngát xông thẳng vào mũi, hắn tiện tay từ đằng sau vòng lấy eo Hàn Tuyết, ôm nàng vào lòng.
Hàn Tuyết không hề phản kháng, để cho Phương Hạo Nhiên có chút kinh ngạc. Nếu là ngày thường mà nói, nàng hẳn liền đẩy hắn ra ngay đi?
Ôm lấy Hàn Tuyết, sát vào người, lúc này chỉ nghe mẫu thân nàng bên tai hắn nói nhỏ:
-Nhi tử, có điểm kì quái!
-Là, sao!
Phương Hạo Nhiên khẽ nói. Thì ra Hàn Tuyết nàng cũng cảm nhận được sao? Nghĩ thì nghĩ, chẳng qua hiếm thấy được cơ hội như thế này ôm lấy Hàn Tuyết, một cách danh chính ngôn thuận, Phương Hạo Nhiên dường như tỏ ra không quá nghiêm trọng:
-Có lẽ trời tối quá mà thôi! Mẫu thân, có ta đây!
-Ừm...ừ.
Hàn Tuyết cũng không biết thế nào diễn tả. Cảm giác lúc này của cô ta rất lạ, trong bóng tối dường như có một đôi mắt theo dõi lấy hai người bọn họ. Chỉ là đứng yên một lúc để cho nhi tử ôm lấy làm loạn, xung quanh vẫn không chút động tĩnh, Hàn Tuyết khẽ thở một hơi.
-Hẳn là, nghĩ nhiều sao?
Hàn Tuyết đang nghĩ, bỗng mặt đỏ bừng. Cái này nhi tử, tay hắn...tay hắn làm gì a?
Hàn Tuyết chỉ cảm thấy nửa dưới ngực một mảnh nóng rực. Một con ma thủ chậm rãi hướng bên trên di chuyển
-Phi, làm gì a ngươi!
Vừa nói, vừa dứt khoát gỡ hai tay đang làm loạn trên người mình ra, khẽ gắt:
-Nhi tử, đừng làm rộn!
Phương Hạo Nhiên có chút tiếc nuối. Này tính là gì? Dưa hái xanh không ngọt sao? Có thể là hắn đã rất chậm rãi rồi a! Ban đầu bên ngoài, sau đó chậm rãi luồn vào trong. Ở trên bụng xoa xoa, lại chậm rãi nhích lên trên sờ sờ, sau đó… n, không nghĩ nữa.
Ngay tại thời điểm Phương Hạo Nhiên cùng Hàn Tuyết tách ra, trong đêm tối gió nhẹ bỗng thổi gấp, một bóng đen từ chẳng biết từ hướng nào xuất hiện.
Phương Hạo Nhiên chợt biến sắc, nhanh chân tiến lên ôm lấy Hàn Tuyết nhảy một quãng dài. Chỉ nghe một tiếng trầm đục ngay tại chỗ Hàn Tuyết vừa đứng. Bởi vì lúc này trời đã tối, còn chưa nhìn rõ ai, hay thứ gì vừa tấn công bọn họ.
Lúc này, một cỗ khí tức hôi thối chậm rãi xuất hiện. Trong đêm tốt chợt vang lên những tiếng rống trầm thấp đến rợn người.
-Là cương thi!
Hàn Tuyết khẽ nói:
-Mà còn là có người điều khiển. Bình thường cương thi là sẽ không tấn công dạng này!
-Có thể hay không là cương thi cấp cao, đã xuất hiện linh trí?
Phương Hạo Nhiên cẩn thận hỏi.
-Không!
Hàn Tuyết giải thích.
-Cương thi đã xuất hiện linh trí mà nói, vừa rồi ta hẳn đã trọng thương.
Lúc này lại có tiếng xé gió ở bên phải, Phương Hạo Nhiên ở bên tai Hàn Tuyết nhỏ giọng:
-Để ta!
Nói rồi nhanh chân di chuyển. Cứ việc trong đêm tối khó nhìn rõ, nhưng là bằng vào âm thanh khi di chuyển của cương thi, Phương Hạo Nhiên sớm đã nắm được quỹ tích của nó. Trước mắt một mảnh đen kịt, Phương Hạo Nhiên chân trái dấn lên một bước lấy đà, chân phải theo sau nhấc lên, đúng trọng tâm, một cước chính diện đạp mạnh về phía trước. Cơ hồ cùng lúc âm thanh xé gió đã xuất hiện, một cỗ tanh hôi khí tức phả vào mặt. Chỉ nghe mấy tiếng "rắc" chồng lên nhau, như tiếng xương lồng ngực gãy, sau đó cách Phương Hạo Nhiên có lẽ là vài chục mét có tiếng "bịch!" như thế vật gì đó vừa rơi xuống đất.
-Không tốt!
Phương Hạo Nhiên còn chưa kịp thở ra, cách mấy bước sau lưng đã lại nghe tiếng gió. Cương thi thì ra không chỉ một con. Mà lại, mục tiêu hẳn là Hàn Tuyết sao?
Hắn không chút nghĩ ngợi quay người chạy về, bước chân cuối cùng đứng bên cạnh, cả người trầm xuống, nương theo một cỗ đại lực, đối với cương thi đang lao tới, dùng vai huých mạnh.
Lại có tiếng xương gãy. Này cương thi, so với con ban nãy cũng không khá hơn là bao, bị hắn một đòn bạo lực huých vai đánh bay.
Dù nói cương thì sinh mệnh vượt ra ngoài tam giới, trừ phi đốt xác hoàn toàn, bằng không cơ hồ là bất tử. Có điều, bọn hắn muốn hoạt động mà nói, vẫn cần thể xác a!
Đòn vừa rồi Phương Hạo Nhiên, vốn là có chuẩn bị, phong cách ra đòn lại là theo hướng bạo lực cùng cực. Mà lại, hắn thực lực tuyệt đối không thấp. Hai con cương thi bị hắn đánh mạnh văng ra nằm rạp trên mặt đất, chỉ nghe mấy tiếng gầm gừ trầm thấp. Bọn hắn đã không dậy được.
Đơn giản, xương cốt gãy hết!
Tiếng xé gió lại tiếp tục vang lên, lần này, là đồng thời từ cả mấy hướng. Mục tiêu hoàn toàn hướng đến Hàn Tuyết. Phương Hạo Nhiên tuy nói thực lực không thấp, thậm chí còn có thể nói là cao, chỉ là nếu xét riêng về tốc độ di chuyển mà nói, hắn cũng không quá đặc sắc. Nhiều như vậy cương thi tấn công, mà lại mục tiêu không phải bản thân hắn. Phương Hạo Nhiên thời khắp nguy cấp quay lưng, thuận tiện đạp bay một con cương thi, chạy về một tay ôm lấy Hàn Tuyết, một tay vươn ra, bàn tay dựng lên, năm ngón tay khép lại, hô lớn:
-Kết giới!
Theo đó một đạo vách chắn trong suốt lấy hắn làm trung tâm tỏa ra, đồng thời bao lấy Hàn Tuyết ở bên trong. Vách chắn tỏa ra bao bọc lấy hắn và Hàn Tuyết, cách bản thân hai người chừng một mét thì dừng lại.
Phương Hạo Nhiên chợt cảm thấy choáng váng, mắt hoa lên. Hắn đứng không vững, cũng may bản thân ôm lấy Hàn Tuyết bên cạnh mới không ngã. Chỉ cảm thấy đầu nhức mỏi, tay chân cũng không còn muốn động nữa. Khẽ cắn răng chịu đựng, mặc kệ cho cảm giác choáng váng khó chịu kia, Phương Hạo Nhiên tập trung vào kết giới hắn vừa tạo. Cảm giác giống như còn có thể tiếp tục mở rộng, chỉ là còn mở rộng mà nói, kết giới cường độ giống như sẽ yếu đi rất nhiều.
-Nhi tử! Người không sao chứ?
Bởi vì Phương Hạo Nhiên dựa vào Hàn Tuyết, mặc dù nàng không rõ hoàn toàn hiện tại hắn cảm thụ, bất quá vẫn cảm giác được hắn trạng thái có chút không đúng, bèn quan tâm hỏi.
-Không có gì!
Phương Hạo Nhiên lắc đầu. Thì ra, đây là kết giới sao?
**"
Quên chương hôm qua đi. Tết bù cho!
(Còn muốn có nhiều chương đọc thoải mái mà k cần hóng thì donate đi r ta viết tầm chục chương gửi riêng cho mà đọc, thế nhé!)