Chương 59: Ôm

"Đều đã khuya như vậy, Hàn Tuyết nàng ta còn để ngươi chạy lung tung như vậy sao?"

Trên giường, Tống Ngọc Tình nhắm mắt, tận hưởng cảm giác thoải mái thả lỏng khi được nam hài này ôm vào lòng, khẽ hỏi.

Phương Hạo Nhiên một tay ôm nàng ta, tay còn lại thích thú đùa nghịch cặp nhũ phong mềm mại, thoải mái:

"À, ta nói với mẫu thân rồi!"

"Cái gì?!?"

Tống Ngọc Tình nghe hắn nói vậy thoáng cái sững sờ, cố vùng dậy nhưng không lại sức hắn đè ép, đành nằm đó hỏi lại

"Ngươi nói với nàng chuyện của chúng ta?"

Hắn hồn nhiên:

"Có gì không ổn sao? A di với ta chuyện có thể làm được giữa phu thê đều làm cả rồi. Như vậy nói với mẫu thân biết tính cái gì ghê gớm!"

"Nhưng là..."

Tống Tống Ngọc Tình hơi ngập ngừng không biết nói sao, dù hắn nói quả thực vậy, có điều khi nghĩ đến bản thân... trước mặt Hàn Tuyết nàng ta... kêu lên hai tiếng mẫu thân...

"Thật...cũng quá khó cho nàng đi!"

Phương Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt Tống Ngọc Tình, liền tò mò

"A di ngại à?"

Nàng có chút gật đầu, "ưm" một tiếng nhẹ, rồi lại bực mình nhìn hắn, nhéo một phát:

"Hừ, tiểu hài tử ngươi đúng là quá tự ý, chưa có ta cho phép đã nói loạn lên, đúng là... ưm!?"

Tống Ngọc Tình còn định nói gì đó, hắn đã không nhịn được hôn nàng ta một cái, không chỉ là hôn phớt qua. Đó... là nụ hôn thật dài, thật sâu, cho đến khi cả hai mặt đỏ bừng, cảm thấy hít thở không thông mà tách nhau ra, để lộ thủy xích bạc mỏng

( Thủy xích là sợi dây bằng nước. Hôn nhâu xong thì nước miếng cả hai nó liên kết với nhau a. Ta không biết dùng từ gì gói gọn hơn từ thủy xích cả!)

Phương Hạo Nhiên chăm chú nhìn nàng:

"Ta là nam nhân của a di nha! Lời ta nói, tự dưng là nàng phải nghe theo, nếu không sẽ bị phạt!"

"Ngươi dám!"

Tống Ngọc Tình nghe hắn nói vậy, kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc mà trong mắt nàng thì đang cố ra vẻ người lớn kia, vừa bực mình vừa buồn cười hỏi lại.

Hắn nghiêm túc giơ tay ra:

"Dù tôi rất thích a di, nhưng nếu a di không nghe lời, tôi sẽ đánh mông đó!"

"Ơ!"

Lúc đầu nghe hắn nói phạt, nàng còn nghĩ ra sao, đến lúc này hắn giơ tay ra nói sẽ đánh mông, làm Tống Ngọc Tình nhớ đến một màn trước đây, không tự chủ hơi co lại rút vào trong ngực hắn, có chút cảm giác như bị ức hiếp.

Tên này đúng là dám đánh thật, không đùa được!

Thấy nàng ta có vẻ như nghe lời, Phương Hạo Nhiên hài lòng hít một hơi thật sâu hương thơm tỏa ra từ nữ nhân trong lòng, gật đầu,

"Ừ, a di thật ngoan!"

Nói đoạn, vòng hai tay ôm chặt nàng ta hơn, để cho giữa hai người không một kẽ hở.

"Ừm!"

Tống Ngọc Tình giọng mũi ừ nhẹ, ngập ngừng :

"Vậy... Hàn Tuyết nàng ta lúc đó biểu tình như thế nào?"

Nàng vẫn luôn để ý đến vấn đề này.

"À, cái đó hả?"

Phương Hạo Nhiên ngân dài chữ cuối, đột nhiên cười hì hì:

"Thực ra ta có nói Tình di là nữ nhân của ta cho mẫu thân nghe đâu!"

"Hả!"

Tống Ngọc Tình thoáng sửng sốt, mặt cười hậm hực, tay nhỏ khẽ đập đập vào ngực hắn:

"Hừ, trêu ta. Ghét!"

Rồi lại tò mò:

"Vậy ngươi làm sao có thể đi lung tung bên ngoài mà nàng ta không quản vậy?"

"Gọi là tướng công"

Phương Hạo Nhiên chân thành uốn nắn.

"Hừ, không!"

Nàng bĩu môi, lắc đầu.

"Vậy ta không nói"

"Thì thôi, ai hiếm lạ lắm sao! Không liên quan đến ta là được!"

Lúc này, đến lượt Phương Hạo Nhiên liền buồn bực

"Này, a di gọi một tiếng tướng công là được mà, một tiếng, chỉ một tiếng thôi là biết được lí do mà. Đâu khó khăn đúng không?"

Hắn thương lượng.

"Không!"

Tống Ngọc Tình kiên quyết lắc đầu.

"Thật sự không được sao?"

Phương Hạo Nhiên hỏi lại lần nữa. Đáp lại vẫn là một cái lắc đầu.

"Đét!"

"Ngươi! Vô lại!"

Tống Ngọc Tình bất ngờ bị hắn đánh mông, mặt hồng hồng mắng.

Phương Hạo Nhiên vẻ mặt vô tội:

"Chồng nói là vợ phải nghe lời, nếu không sẽ bị ăn đòn, cái đó cũng bình thường a!"

"Ngươi!"

Nàng vẻ mặt buồn bực, thấy hắn còn tiếp tục định đánh, giọng vội mềm lại;

"Tướng công"

"Hả, gì cơ!"

Nàng tức giận,

"Ta gọi rồi đó, mau nói lí do đi"

"À,"

Hăn gật gù,

"Ta có nghe a di gọi gì đâu, nàng nên..."

"Tướng công, tướng công, tướng công, tướng công! Vậy đã được chưa?"

Còn chưa để hắn dứt lời nàng đã đoán được ý đồ tên này,một hơi đáp ứng hắn.