Từng tia nắng bình minh rực rỡ, từ phía chân trời, soi sáng Thiên Long đại lục.
"Phương Hạo Nhiên?"
Tống Ngọc tình mở mắt,cũng không thấy hắn đâu.
"Là trở về rồi sao?"
Nàng tự nhủ. Dù sao nam hài kia cũng không thể luôn ở đây với nàng được. Biết là vậy, nhưng không khỏi có chút thất lạc, vẫn mong sớm thức dậy được nhìn thấy hắn.
Cạch.
Có tiếng động phát ra từ phía nhà bếp. Nàng ngạc nhiên nhìn ra, liền sau đó, khóe môi cong lên thành một đạo vầng trăng.
Phương Hạo Nhiên mặt lấm lem đôi vết lọ, mỉm cười nhìn nàng, hai tay bưng ra một bát canh để xuống bàn.
"Đến!"
Hắn giang tay ra:
"A di mau lại đây với ta!"
Tống Ngọc Tình nhẹ nhàng đi tới ngồi lên đùi hắn, lấy mép áo lau đi vết lọ trên mặt
"Ngươi nấu?"
"Ừm, là ta nấu"
"Ăn được không?"
Nàng hơi lo lắng. Tiểu hài tử tuổi như hắn, lại là công tử Phương gia thì biết làm gì này?
Phương Hạo Nhiên không vui:
"A di ngươi đừng dùng ngữ khí không tin tưởng đó có được không? Ta là vì người đây mới phá thân mới chịu khó thức dậy nấu đấy"
Nói đến đây, hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng che mặt, thầm than trong lòng:
"Ách, thất sách trầm trọng. Lần trước vợ phá thân, cũng quên nấu cho chị ấy canh gà. Cũng may chuyện này còn chưa có gì nghiêm trọng, lần sau chú ý một điểm là được rồi!"
Cảm thấy Phương Hạo Nhiên như có điều gì đó lạ thường, Tống Ngọc Tình quan tâm:
"Phương Hạo Nhiên, ngươi không có chuyện gì chứ?"
Hắn giật mình, vội mỉm cười:
"A không không. A di mau ăn đi, rất ngon đó. Canh gà bổ máu, hắc hắc. Rất phù hợp với a di ngươi lúc này đó. Tối qua..."
"Phì!"
Còn không đợi hắn nói xong, Tống Ngọc Tình đã đỏ mặt khẽ gắt:
"Còn nói! Ta ăn là được rồi!"
Nàng định cầm lấy muỗng, đã bị hắn giành lấy
"Để ta cho ngươi ăn, không tốt sao?
"Ta cũng không phải tiểu hài tử"
Nàng nói, nhưng vẫn dựa vào người hắn, mở miệng nhận lấy muỗng canh.
Tống Ngọc Tình không thể không thừa nhận, tiểu nam nhân này, canh gà hắn nấu khá tốt, nếu không muốn nói là hương vị rất vừa. Có chút không tin nổi nhìn hắn:
"Phương đại thiếu gia cũng nấu ăn tốt như vậy sao?"
Phương Hạo Nhiên có chút không vui,
"Cái gì mà Phương đại thiếu gia, ta vốn lúc nào chả tự nấu ăn. Một bát canh gà tính là gì?"
Tống Ngọc Tình lại càng ngạc nhiên:
"Tự nấu ăn? Ngươi? Vậy hạ nhân để làm gì?"
Hắn buồn bực:
"Phương gia là Phương gia, ta là ta, liên quan gì đến nhau. Ngọc Tình lão bà, nàng cũng đừng đánh đồng lung tung."
Tống Ngọc Tình nghe hắn nói "lão bà" hai chữ này, mặt hồng hồng, cũng không nói thêm gì nữa. Yên lặng ăn từng muỗng canh hắn đưa ra.
Sau bữa sáng
"Ngươi sẽ theo ta đến lớp học chứ?"
Tống Ngọc Tình rất tự nhiên hỏi.
Phương Hạo Nhiên có chút khó khăn nhìn nàng:
"Chắc là không được rồi! Ta còn phải về một lát, chốc nữa sẽ đến."
Tống Ngọc Tình gật đầu:
"Ân, cũng được!"
...
Lúc Phương Hạo Nhiên về nhà, quả nhiên Hàn Tuyết chưa đi dạy. Gục xuống bên bàn ăn, có lẽ là chờ hắn cả đêm qua.
Phương Hạo Nhiên áy náy, mẫu thân một mực trông chờ, trong khi hắn làm gì này! Nhưng dù sao, nếu để cho lựa chọn lại, hắn lại làm như thế nào?
Có đôi lúc, không có sự lựa chọn nào tốt nhất để có thể lấy. Vẫn là thuận theo tự nhiên, chuyện gì đã qua, tựu là để nó qua đi.
Phương Hạo Nhiên bế Hàn Tuyết đặt trên giường, đắp chăn cho nàng.
Hàn Tuyết còn đang say ngủ, hàng lông mày giãn ra, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết. Phương Hạo Nhiên khẽ hôn lên. Hắn định bước ra, lại cảm thấy có chút không nỡ. Mẫu thân xinh đẹp còn đang ở đây, việc gì phải đến lớp học nhàm chán đó làm gì?
Phương Hạo Nhiên nghĩ là làm. Liền là trèo lên giường, bất kể ban ngày, cùng với Hàn Tuyết ngủ một chỗ. Ôm lấy nàng, rất nhanh đi vào mộng đẹp.