Hôm nay, Phương Hạo Nhiên dậy sớm hơn thường ngày. Cũng không phải là có gì đó quá đặc biệt, chẳng qua, hắn phải dậy sớm để đến võ đường Phương gia lấy số thứ tự, nếu muộn sẽ bị truất quyền tham gia.
Võ đường Phương gia tọa lạc tại một bãi đất trống cách chỗ hắn ở cũng khá xa, bởi vậy khi hắn tới, nó đã đông nghẹt người, tình trạng có vẽ lộn xộn. Một nam nhân bước trên đài cao, chờ lát cho đám đông yên lặng, mới chậm rãi cất lời: Các ngươi hẳn cũng biết Phương gia là một đại gia tộc lớn, chỉ đứng sau Hoàng gia học viện. Kể từ sau khi hôn sự giữa ta và Hàn gia đại tiểu thư Hàn Tuyết diễn ra thì Phương gia càng trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết. Các người thân mang dòng máu Phương gia, hoặc giả vì Phương gia mà làm ra cống hiến, nỗ lực, chúng ta đều có đãi ngộ tương xứng. Một đại gia tộc, đã nói là làm. Các ngươi làm được những gì, các ngươi có giá trị ra sao, đây là cơ hội mà Phương gia cho các ngươi. Tất cả là ở biểu hiện của các ngươi.
Phương Hạo Nhiên ngước nhìn nam tử trên đài cao kia, không ai khác chính là phụ thân hắn Phương Thiên Vũ. Hắn bĩu môi, từ sau cái lần kia, hắn với phụ thân cũng cảm thấy chẳng có gì kính trọng nữa, hoặc giả, là kính trọng theo kiểu ngươi kính ta một thước ta kính ngươi một trượng.
Phía trên kia, phụ thân hắn, cũng là gia chủ đương nhiệm, tiếp tục: "Những người tham dự khảo thí sẽ lấy cho mình một số hiệu để tranh tài. Người có số đầu tiên sẽ đấu với người có số cuối cùng, người có số thứ hai sẽ đấu với người có số áp chót, cứ như thế mà tính. Vì lần này số người tham dự là lẻ nên qua mỗi vòng sẽ có một người mang số nằm ở giữa được miễn thi đấu. Các ngươi cũng không phải so đo, bởi sự may mắn cũng là một loại thực lực, nhưng trên tất cả, lực lượng bản thân mới là thực lực mạnh nhất. Hãy nhớ lấy điều đó.
- Khảo thí lần này sẽ do các chín vị trưởng lão ở Phương gia, cùng ta và thê tử làm trọng tài. Tỷ thí giữa những người tham gia chỉ mang tính phân cao thấp, điểm đến là dừng; trong quá trình tỷ thí tất nhiên khó tránh khỏi thương thế, tuy nhiên không được hạ sát thủ, bằng không sẽ bị trừng phạt." Bỏ qua những lời lẽ mở đầu dài dòng kia đi, Phương Hạo Nhiên chỉ để tâm một câu duy nhất:" Cùng ta và thê tử làm trọng tài".
-Thê tử của phụ thân, không phải là mẫu thân sao?
Phương Hạo Nhiên suýt chút nữa thì xúc động mà chạy lên hỏi phụ thân xem mẫu thân nàng ở đâu, nhưng rất nhanh cái ý nghĩ đó đã bị hắn dập tắt. Chưa nói đến việc phụ thân kiểu gì chả thèm để ý hắn, chỉ riêng mẫu thân hắn thôi, bao nhiêu kí ức, kỉ niệm tốt đẹp đã trở nên xa vời. Đủ xa, để phủ bụi trong tâm trí hắn, và đủ để hắn cảm thấy bình tĩnh ngay lập tức trở lại.
Số của Phương Hạo Nhiên là một ngàn lẻ một, và trong đợt khảo thí này có hai ngàn lẻ một người tham gia. Những kẻ khác ngơ ngẩn, Phương Hạo Nhiên cũng ngơ ngẩn trong giây lát, như vậy,hình như lần này hắn không phải thi đấu cũng lọt vào vòng trong.
- Ách, là như vậy thì phải? Phương Hạo Nhiên có điều tự hỏi. Liếc nhìn ánh mắt đầy ghen tị của những kẻ xung quanh, hắn càng khẳng định điều này hơn.
- À, tốt! Phương Hạo Nhiên mỉm cười rảo bước trở về. Hắn cũng không rảnh để nán lại xem kẻ khác đánh nhau.
Phương Hạo Nhiên thơ thẩn dạo chơi khắp Phương gia. Giờ này tất cả đều đang tụ tập hết tại võ đường, thành thử một Phương gia rộng lớn bỗng trở nên vắng vẻ. Đi dạo lung tung một lúc cũng nhàm chán, đang định trở về, bỗng" oạch". Hắn va phải một ai đó, à không phải, rõ ràng là ai đó va phải hắn mới đúng chứ. Hắn nghĩ vậy, nhưng thầm nghĩ người ta không cố ý, cũng chẳng cần so đo làm gì, mới mang ý tốt mở lời trước giải trừ sự lúng túng cho người kia:" Này tiểu muội muội, đi đứng phải có mắt mà nhìn chứ. Đôi mắt vì sao lại nằm phía trước, là để luôn nhìn về tương lai, tương lai đó, có hiểu không. Tiểu muội muội đi đứng va cả vào ca ca thế này, xem ra mắt không nằm ở phía trước. Như thế thì làm sao có tương lai được cơ chứ! Ài, ca ca cũng không so đo với người không có tương lai, với cả tiểu muội mắt đã không ở phía trước sao có thể trách ngươi." -Hắn vỗ vỗ nhẹ vào má nữ nhân đang phùng mang trợn mắt tức giận kia, giọng đầy vẻ an ủi:" Ca ca đi trước đây, tiểu muội ngươi lần sau có đi đâu cũng nên thận trọng, dò dẫm một lát trước rồi hẵng đi, kẻo ngã lên ngã xuống khiến cho sứt mẻ thêm thì khổ." Ôi trời ơi, Phương Ngọc Lam thiếu chút nữa đã ngất ngay tại chỗ. Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy có kẻ vô sỉ ở mức độ không thể diễn tả nên lời nữa. Rõ ràng là tên khốn kia bỗng dưng chả biết lù lù ở đâu ra va phải nàng, đã vậy còn tỏ vẻ rất độ lượng trách "nhẹ" nàng rồi phủi mông bỏ đi. Thế đạo bây giờ khốn nạn vậy sao?
Liếc mắt thấy tên khốn kiếp kia sắp đi mất, không thể để hắn đi một cách dễ dàng như vậy được. Nàng bèn hô to: Đứng lại.
Phương Hạo Nhiên buồn bực ngoảnh lại. Chỉ thấy một hình bóng yểu điệu đứng trước mặt, hắn ngạc nhiên:" Ủa, tiểu muội muội ngươi còn vấn đề gì sao?" Phương Ngọc Lam bây giờ mới có cơ hội nhìn rõ kẻ đứng trước mắt. Cao lớn,khỏe mạnh, nước da hồng hào với khuôn mặt góc cạnh, hắn thực sự rất tuấn lãng phiêu dật, lại mang chút gì đó khí khái hiên ngang của nam nhân. Nàng hơi chút đỏ mặt, nhưng rồi nhớ tới ba tiếng "tiểu muội muội", lại nghiến răng tức giận. Kẻ đứng trước mặt nàng, dù là ai cũng nhìn ra hắn cũng chỉ mới tầm thiếu niên độ mười lăm, mười sáu tuổi, trong khi nàng đã hai mươi mốt. " Ngươi nói ai là tiểu muội muội cơ?" Phương Ngọc Lam tức tối - "Tiểu muội muội, ngươi mắt cũng quá kém đi. Ở đây không còn ai khác nữa đâu, chỉ có ta và người thôi. Ta là nam nhân nên không thể gọi là tiểu muội muội được, nên dĩ nhiên là gọi ngươi rồi!" Phương Hạo Nhiên khẳng định.
-" Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Nàng hỏi -" Ta vừa tròn mười lăm vào ngày này hai tháng trước" - Như vậy ngươi biết ta bao nhiêu không?
-Phương Hạo Nhiên lắc đầu: "Không!" - "Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của ta." Ngươi không cảm thấy gọi ta là tiểu muội muội là có vấn đề lớn sao?" -" Không" Hắn tiếp tục lắc đầu.
-" Ta lớn hơn ngươi, nên rõ ràng ngươi phải gọi ta là tỉ tỉ." Phương Ngọc Lam khẳng định - "Vị tiểu muội muội này" Phương Hạo Nhiên giọng có chút đồng cảm: " Mắt muội thật sự kém thế ư!. Dù là ai cũng nhìn ra sự thật là ca ca cao hơn muội rất nhiều, sao có thể gọi muội là tỉ tỉ được cơ chứ!" " Ơ!" Phương Ngọc Lam ngơ ngác. Có kiểu suy luận ngu ngốc như vậy sao? Mắt thấy tên kia lại chuẩn bị bỏ đi, nàng vội vàng:"- Khoan đã" " Gì nữa đây?" Phương Hạo Nhiên có vẻ mất kiên nhẫn. " Ngươi còn nói, rõ ràng là chính ngươi đụng phải ta, còn dám nói ta không có mắt. Chuyện này thì tính sao?" -" Nhưng là đúng thế mà, ta đâu có sai" -" Ngươi!" Phương Ngọc Lam tức tối không thốt ra lời Mắt thấy nữ nhân trước mắt tinh thần hình như không tốt lắm, Phương Hạo Nhiên cũng hơi lo lắng, thừa dịp nàng ta hơi không chút để ý, hắn vội vàng chạy nhanh một mạch. Lúc Phương Ngọc Lam nhìn lại chỉ thấy một bóng trắng nhỏ nhanh chóng mất hút đằng xa. Nàng hậm hực:" Hừ, ngươi còn chưa xong với ta đâu!"