Chương 1: Dù có là Đế Quân thì cũng rất bình thường khi bắt đầu.

Trong một khu chợ huyên náo tại Bắc thành...

Phương Hạo Nhiên buồn bực, có chút tủi thân. Từ bé, phụ thân đã chẳng bao giờ có một vẻ mặt hiền hòa với hắn. Lí do tại sao ư? Hắn không biết. Còn nhớ rõ như in lần đầu tiên hắn và đường đệ đánh nhau, khi mà thúc thúc ra mặt cho đường đệ giáo huấn hắn. Hắn mang ánh mắt chờ mong ngước nhìn phụ thân, đáp lại chỉ là sự yên lặng hờ hững. Rất nhiều lần sau, cũng thế. Cũng chỉ có mẫu thân, mỗi lần hắn bầm dập trở về, đều ngồi đợi đó, mà âu yếm trách mắng hắn để cho nàng lo lắng, rồi xoa dịu bớt đi sự đau đớn về thể xác cho hắn, cũng cho hắn biết được yêu thương thì ra là như thế. Nhưng đó là những khoảng thời gian rất ngắn ngủi, khi hắn còn rất nhỏ. Năm lên tám, mẫu thân không còn ở trong Phương gia nữa. Hắn mang vẻ mặt thâm tím đi hỏi phụ thân. Người ngắn gọi đáp: Mẫu thân ngươi đã vào Hoàng gia học viện làm đạo sư cho công chúa, sau này có rất ít cơ hội ra ngoài, dặn ngươi tự chăm sóc bản thân. Từ đấy, hắn học cách sống đơn độc, một mình, tự làm tất cả. Ai có thể tưởng tượng, trong một trang viên nhỏ bé, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Phương, còn là một đứa bé, phải tự mình giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp.

Bảy năm trôi qua, đưa bé ngày nào giờ đây đã trở nên cao lớn, khỏe mạnh. Thân cao một thước tám với nước da hồng hào khỏe khoắn, khuôn mặt góc cạnh mang nét phong trần cùng cơ thể vạm vỡ. Thật sự, dù mới mười lăm nhưng so với thanh niên mười tám, Phương Hạo Nhiên cũng chẳng kém gì.

Trong một thế giới mà thực lực vi tôn, thì việc Phương gia- một đại gia tộc tại Bắc Phương Thiên Tinh quốc này, coi trọng thực lực, là điều dễ hiểu.Mỗi năm một lần, khảo thí sẽ diễn ra để xác định thực lực các đệ tử, cũng là để phân chia tài nguyên tu luyện trong một năm.

Phương gia là một đại gia tộc, nên dĩ nhiên khảo thí sẽ không chỉ có con cháu Phương gia tham dự, mà còn có cả con cháu các vị khách khanh trưởng lão, hộ pháp, các " nhân tài" mà Phương gia chiêu mộ. Phương Hạo Nhiên là con trai gia chủ, đáng lẽ ra chỉ cần một câu của phụ thân thôi, hắn sẽ được miễn cho việc tham gia. Dù sao, từ bé, trong khi những huynh đệ đồng lứa khác được kẻ khác hầu hạ, chỉ lo tu luyện, hắn phải tự lo cho mình.

Nhưng phụ thân hắn, hắn đến gặp phụ thân mong người nói một câu, người không đồng ý.

Khu chợ ồn ào náo nhiệt, có ai đó cất tiếng ca khàn khàn trầm đục văng vẳng:

-Thân nam nhi dù nơi nao mọi cõi, Phải có ngạo cốt tự trong tâm Đầu đỉnh thiên cao cao muôn trượng Chân đạp đất sâu mấy tầng sâu.

-Phương Hạo Nhiên hít một hơi, thì thầm: Đó lần cuối với phụ thân ta cầu xin. Ta là nam nhân, phải, cho nên ta có ngạo cốt.

Hắn ngửa mặt lên trời, không quản giữa chốn đông người mà hét to: Chẳng phải chỉ là khảo thí thôi sao? Ta tham gia - Người qua đường A: Hình như đó lạ đại thiếu gia nhà họ Phương - Người qua đường B: Tội ngiệp, hình như vị thiếu gia này bị điên.