Cả ba người sau khi thổ huyết xong, liền không thấy đau nữa. Ngồi được một lúc, cơ thể bọn họ cũng trở nên khỏe hơn một chút. Người thổ huyết muộn nhất và cũng là người hấp thụ xong sớm nhất, Vương Huy tỉnh dậy.
Thấy vậy, Dương Tiễn hỏi:
-- Làm sao cậu có thể kiếm được 10 viên tinh hạch ấy trong một tiếng? Trả lời thật tôi, hoặc không cậu cùng em gái cút ngay cho khuất mắt tôi.
Vương Huy vừa mới tỉnh dậy, mà đã bị Dương Tiễn hỏi một câu như vậy thì ngạc nhiên, gãi gãi đầu rồi thành thật mà nói:
-- Ưm, lão đại thật ra tối đấy đúng là không phải tôi săn được chỗ tinh hạch ấy, mà khi tôi loanh quanh một vòng thì phát hiện ra một lượng tang thi lớn đa chết. Tôi bèn lục lọi xem thì phát hiện ra 10 con tang thi có mấy viên ngọc mà anh gọi là tinh hạch.
Thấy Dương Tiễn có vẻ không tin, Vương Huy khẳng định lại:
-- Lão đại, thật mà, thật sự....
Chưa nói hết câu, Dương Tiễn đã giơ tay lên, vẫy vẫy mấy cái. Rồi tĩnh lặng rời đi, nhưng không quên dặn:
-- Bảo bọn họ sau khi tỉnh lại thì 3 tiếng sau tiếp tục hấp thụ nốt số tinh hạch còn lại.
Dương Tiễn cất bước chầm chậm ra ngoài. Bây giờ vẫn còn rất sớm, hắn đi xem thử có kiếm thêm được tí tinh hạch nào không.
Tang thi quanh đây có vẻ có ít, Dương Tiễn đành mở rộng phạm vi.
Đi được mấy trăm mét, hắn đã bắt gặp được vài con. Nhanh như chớp, cơ thể đã được cường hóa nhờ tinh hạch của tang thi kia đã tiến lại đằng sau một con tang thi. Dương Tiễn động tác ngày càng thuần thục, tay trái lấy dao, đâm một phát vào sau gáy nó, liền khoét ra một viên tinh hạch.
Sĩ khí trong người tăng lên, Dương Tiễn tiếp tục giết thêm mấy con nữa. Vận khí hắn không tồi, giết con nào ra con ấy.
Mải mê giết quá, hắn bỗng nhận ra mình đã vào tới rìa huyện Nam Trực. Nhưng không nghĩ nhiều, vẫn cứ tiếp tục giết thêm. Chẳng mấy chốc, lượng tinh hạch đã gần đầy một túi.
Trong thời gian săn tang thi, Dương Tiễn cũng có phát hiện về hệ thống của hắn. Mỗi khi giết được một con tang thi, thì sẽ có một thông báo nhỏ hiện lên trên góc tầm nhìn. Hiện tại hắn đã giết được : 67/1000.
Nhưng cũng không vội, Dương Tiễn theo lối đi tới mà trở về. Vừa đi, hắn vừa hấp thụ tinh hạch. Hiện tại hắn đã là [Giai Đoạn 1: Gen 20n].
Trên đường về, Dương Tiễn bỗng lạc đường, đi vào một con dong nhỏ.
Chợt hắn giẫm phải một tờ giấy màu vàng ở dưới chân, bên trên có mấy cái kí hiệu, trông như một lá bùa.
Dương Tiễn nhặt lên, nhìn kĩ, hóa ra đó chính là một lá bùa thật. Không ngờ ở thời mạt pháp cũng có người sử dụng phù thuật.
Hắn thử đảo mắt nhìn quanh, nhưng không còn phát hiện gì mới. Nổi tính tò mò, hắn đi sâu vào trong con hẻm. Cuối con hẻm là một ngôi nhà nhỏ bé, tầm như một căn nhà cấp 4, cửa khóa kín. Bên trong như phát ra một số âm thanh. Dương Tuễn thử lắng tai nghe, đúng thật là có tiếng người.
-- Này này, các người định chết dí ở đât không đi đâu, định chờ chết sao?
-- Thằng nhóc cậu muốn làm gì? Đi ra bây giờ để chết à? Cậu muốn thì làm mộ mình, đừng lôi bọn tôi chết chung.
-- Hừ, chỉ mình tôi đi là được chứ gì? Các người cứ ở đây mà chờ chết.
Dương Tiễn nghe vậy, lòng cũng thầm vui mừng vì sắp có chuyện lạ ở đây. Hắn bèn giả vờ hét to:
-- Bên trong có ai không? Tôi đang bị bọn tang thi truy đuổi, xin hãy giúp tôi! Làm ơn!
Bên trong đột nhiên im ắng một cách lạ thường, rồi một tiếng nói cất lên đủ để cho những người trong khu nhà ấy biết:
-- Này, tôi nghĩ ta nên giúp người ở bên ngoài.
Lập tức, một đống tiếng nói nhao nhao lên:
-- Mày bị ngu à? Không nghe thấy hắn nói là đang bị tang thi truy đuổi sao? Nhỡ chẳng may lại bị lũ đấy đuổi tới đây thì cả bọn ra chẳng phải là cùng chết với hắn sao?
Một đống âm thanh đứng sau phụ họa:
-- Đúng rồi! Đúng rồi! Tôi thấy anh ta nói rất có lí.
-- Tôi cũng vậy, nhất định không mở cửa cho kẻ bên ngoài vào.
Cả đám người đang bàn tán xôn xao, thì kẻ đòi ra vừa nãy đứng dậy, hét lên một tiếng:
-- Thôi! Tôi hết chịu nổi đám mấy người rồi, tôi đi đây.
Mấy người kia nhìn vậy, không nói gì cả. Một kẻ khác đứng dậy, ra đứng mở sẵn cửa, nói một cách lạnh lùng:
-- Đi, đi.
Mấy kẻ còn lại, cũng lại nhao nhao đòi đuổi y đi. Y không nói gì nhiều, liền cất bước đi thẳng. Vừa mới bước ra khỏi nhà, lập tức kẻ đã đứng sẵn từ trước kia đóng sập cửa lại. Người vừa đi ra kia hét lên:
-- Lũ ích kỉ!
Rồi y tiến lại chỗ Dương Tiễn, thân mật chào một cái:
-- Chào anh, tôi tên Diệp Tử Minh. Xin lỗi đã để anh nhìn thấy cảnh vừa rồi.
Dương Tiễn không đáp lại, chỉ đưa tấm bùa hắn đang cầm trên tay tới trước mặt Diệp Tử Mộ, nói:
-- Thứ này...là của anh phải không?
Diệp Tử Minh nhìn vào tấm bùa, lập tức giành lấy, hỏi:
-- Tấm bùa này, anh lấy ở đâu?
Dương Tiễn cố chấp không trả lời, chỉ một mực hỏi:
-- Của anh phải không?
Diệp Tử Minh chợt trở nên hơi tức giận, quát:
-- Đánh đi!
Nghe vậy, Dương Tiễn bèn nhìn một cách chăm chú vào DIệp Tử Minh, y cũng đáp trả lại bằng một cái nhìn. Hai người đứng đó lườm nhau hồi lâu.
Không khí chợt trở nên tĩnh lặng lạ thường, chỉ có thêm tiếng gió hiu hiu thổi.
Hai con người, một kẻ thuộc về hiện đại, một kẻ yêu chuộng lịch sử đang nhìn nhau. Chợt, mặt bọn họ có chút biến sắc.
-- Hahaha...!
Cả hai con người ấy cùng cười một tràng lớn, rồi dần tiến tới bắt tay nhau. Dương Tiễn nói trước:
-- Tôi tên Dương Tiễn, ngay từ lần đầu gặp, đã thấy anh có vẻ bất phàm.
Diệp Tử Minh ngại ngùng, giơ tay lên gãi đầu:
-- Haha...cậu quá khen rồi. Hân hạnh làm quen với cậu. Tấm phù đó chính là của tôi, liệu có vấn đề gì sao?
Dương Tiễn cũng theo lễ mà trả lời:
-- Không có gì, tôi nhặt được nó ngoài ngõ kia.
Diệp Tử Minh chợt biến sắc, nhưng rồi bình tĩnh lại, quay sang bảo:
-- Cảm ơn anh! Tấm phù này là vật vô giá với tôi. Cảm ơn anh đã giúp tôi tìm nó.
Dương Tiễn bèn hỏi:
-- Liệu anh có biết luyện phù không?
Diệp Tử Minh giật mình, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, đáp:
-- Haha, Dương Tiễn cậu làm sao vậy, chẳng lẽ cậu tin có thứ như phù này tồn tại sao?
Dương Tiễn cũng không kiêng nể gì cả, bèn nói ra một tràng:
-- Tôi từng nghe kể rằng, có một dòng tộc bí ẩn, không hay xuất hiện trên thế giới, là một gia tộc luyện phù. Gia tộc ấy mang họ Bình Sỉ. Nghe nói hơn chục năm trước có một nguồn tin không xác thực, rằng có một người con trai thứ của gia tộc đã lén lút với một cô nương họ Diệp. Cả hai người đều bị đuổi ra khỏi nhà, để thông tin.....
-- Thôi!
Dương Tiễn đang thao thao bất tuyệt về chuyện gia đình của nhà Bình Sỉ và nhà họ Diệp thì Diệp Tử Minh đã thét lên một tiếng ngắt lại dòng lời nói. Y thốt lên:
-- Thôi, rốt cục ngươi là ai?
Dương Tiễn quay lưng lại, nhìn lên trời rồi nói một câu:
-- Anh không biết tôi nhưng tôi biết anh. Cả đời này vận mệnh đã bó buộc anh, nếu muốn phá bỏ xiềng xích vận mệnh ấy thì trả lời bằng cách đuổi kịp tôi.
Nói xong rồi, Dương Tiễn liền phóng như bay đi, hướng về phía bọn Vương Huy đang ở. Diệp Tử Minh không kịp suy nghĩ, liền đuổi theo. Chẳng mấy chốc, hai người đã đi bằng lại với nhau:
-- Haha...tôi còn tưởng anh không định đi cơ. Nhưng có lẽ tôi đã sai, được rồi mau đi.
Dương Tiễn lại vận một phần sức mạnh của mình nữa, phóng như bay lên.
Diệp Tử Minh từ nãy giờ không kịp khuyên giải, nhưng đã dần có thêm ấn tượng với chuyện này. Y cũng bèn vận hết tốc lực, một lần nữa đuổi kịp Dương Tiễn. Hai người trao đổi với nhau bằng ánh mắt, rồi cùng vận sức, muốn trở thành một cuộc đua về đích. Nhưng chiến thắng đã hướng về phía Dương Tiễn mất rồi.