Thần Vương đang ngồi ở trên bàn, thấy vậy hỏi:
"Lại ác mộng sao?"
"Ờ"
"Đếm xem gặp bao nhiêu cái rồi!"
Dương Tiễn kệ hắn, gạt luôn giấc mơ kia về một chỗ, càng nghĩ càng nhức đầu.
Hắn đứng dậy, lấy ra một viên tinh hạch, giơ lên trước mắt.
Bên ngoài là ban đêm, trăng cũng di chuyển về giữa bầu trời phía tây. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuyên qua viên tinh hạch, tạo ra một thứ ánh sáng huyền ảo đẹp lung linh, kim cương chắc cũng không bằng.
"Đẹp nhỉ!", Thần Vương ánh mắt ánh lên, phát biểu một câu như vậy.
Dương Tiễn không quan tâm, trực tiếp bóp nát. Từng hạt bụi bay xuống, bất chợp lóe sáng chói mắt. Hắn nhanh chóng dùng tay vừa bóp nát kia gom lại. Mắt hắn nhắm lại, tay ép mạnh hơn, sau đó quát:
"Hiện cho ta!"
Rồi nhanh chóng thả tay, tiếp tục chắp hai tay lại. Kì lạ, những hạt bụi kia lập tức di chuyển linh tinh, sau đó lập tức hiện ra một bản đồ.
Thần Vương ngạc nhiên, hiểu kì hỏi:
"Cái này.... Là như thế nào?"
Dương Tiễn không nói, đập tay phải xuống đất. Bản đồ kia lập tức vụt cháy, rồi cũng nhanh chóng hạ xuống, tạo ra một tấm bản đồ in hằn xuống đây. Hắn đáp câu chốt:
"Thứ này dù có nói cậu cũng không biết đâu."
"Anh... Thôi kệ mẹ anh!"
Dương Tiễn không phải kẻ vô tâm, nhưng với tên đồng đội này thì hắn lười quan tâm, trực tiếp bỏ qua, không muốn tốn thời gian.
Hắn nhìn xuống tấm bản đồ, bắt đầu nghĩ đối sách.
Có một đường chính, từ đây xuyên một mạch qua cả bốn tòa nhà. Cầu thang ở đoạn khoảng giữa con đường. Đương nhiên là có cầu thang máy, nhưng làm quái gì có điện nên trực tiếp từ bỏ.
Chỉ còn cầu thang bộ, mà trong khi đó nơi này khá nhiều người qua lại. Vào 18 giờ tối là khoảng thời gian mà ít người nhất, chỉ khoảng hai người canh, là thời cơ tuyệt hảo. Và do chỉ có hai người bọn họ nên cũng không phải là quá khó khăn.
Dương Tiễn phổ biến với Thần Vương kế hoạch:
"Nghe kì, chúng ta sẽ di chuyển như thế này..."
Hắn vừa nói, tay vừa điều khiển chỉ vào những vị trí trên bản đồ rất linh hoạt, trông thật có phong phạm của người chỉ huy. Thần Vương cũng chăm chú nghe, chốc chốc lại gật đầu.
Hai người cứ thế mà cả đêm thảo luận về kế hoạch. Tuy nhiên do có hai người đi, khá cơ động nên cũng không mất quá nhiều thời gian thảo luận. Còn lại chút ít, hai người lại lăn ra ngủ say.
____sáng hôm sau____
Dương Tiễn lấy ra điện thoại, xem thử bao nhiêu thời gian.
"8 giờ 30 phút, còn chán. Để tôi luyện hóa hết chỗ tinh hạch kia đã. Cậu làm gì thì làm, đừng làm phiền tôi hấp thụ."
Thần Vương trả lời:
"Ờ được. Tôi đi lên tầng thượng."
Hai người tách nhau ra. Dương Tiễn một mình tiến lên một tầng trên, tìm đại một căn phòng, nhảy vào ngồi trên đất, hai chân xếp bằng. Hắn nhắm mắt lại, nhớ lại thông tin mà Liên Hoa Hóa Chưởng xâm nhập vào não hắn hôm qua.
"Lượng Thông tin kí ức này quá tuyệt vời. Không ngờ lại có lí giải về năng lượng sâu sắc hơn mấy cái kí ức kia nhiều.", đầy là điều hắn đã ngộ ra được khi nhận được Liên Hóa Hóa Chưởng.
Năng lượng từ tinh hạch là một loại khí, không phải linh khí trong những tiểu thuyết tu tiên, mà là khí kháng thể. Loại khí này thuộc về phần tâm con người. Trong tang thi tồn tại uế khí, yhứ này với uế khí có tác dụng nhất định, giúp ngăn uế khí xâm nhập cơ thể, khiến bọn họ biến thành tang thi.
Khí kháng thể, vừa là chất kháng độc do uế khí, vừa là năng lượng bộc phát, giúp tiêu trừ uế khí, tạo ra sát thương cực lớn với tang thi.
Cụ thể, khí kháng thể tồn tại cực nhỏ, thành từng hạt và có tính chất bám đuôi. Vì thế mà khi ai đó hấp thụ khí của một người lạ, cần mất thời gian luyện hóa.
Khí kháng thể cần những thao tác đặc biệt, những cảm giác đặc biệt, những trải nghiệm đặc biệt để có thể bộc phát dẫn và sau đó mới điều khiển được. Mà để đạt được khả năng ấy còn cần rất lâu, luôn phiên chiến đấu, cảm nhận sinh tử luôn phiên, thúc ép cơ thể tới một đẳng cấp nhất định mới khai mở được.
Thực ra việc đặt tên cấp cho người tiến hóa-dị năng nhân cũng chỉ là cho lấy lệ, vì vốn dĩ gen thì không thể biến đổi được, mà chỉ biến đổi bằng một phần rất nhỏ. Còn lại là cấu trúc cơ thể đã tự thay đổi.
Cánh giới thực của người luyện khí, cũng coi như là gần giống trong các tiểu thuyết tu tiên, nhưng chỉ ở cấp bậc là luyện khí thôi, còn lại là khác hẳn.
Đáng tiếc đoạn thông tin kia quá ít, Dương Tiễn chỉ tham khảo được đến đấy, còn lại mù tịt.
Tuy nhiên chừng này cũng đủ cho hắn định sẵn ra kế hoạch cho mình rồi. Tại cái thời gian mà con người không ai phân chính tà, khi mà thực lực quyết định tất cả thì hắn cần mạnh hơn, mạnh để giẫm những kẻ từng hại mình của kiếp trước phải chết.
Hắn lại nắm lấy một viên tinh hạch, bóp nát nó, dùng kĩ năng hấp thụ đưa nó vào cơ thể, khôi phục đỉnh phong, sau đó thăng lên Giai đoạn 2: 9n.
____Cùng lúc đó, tại tầng thượng___
Thần Vương đang quan sát lộ trình của đám tang thi, vừa vẽ chúng ra đất thì giật mình: chúng đi khớp với bát quái đồ, không những thế còn là thế Long, một bát quái đồ bên trên, bên dưới lại là hình hai con cá chép, hai bên là hai dấu gạch xuống.
"Sư... Sư phụ!"
Hắn không kìm được mà rớt nước mắt, cố gắng kìm nén mà quan sát kĩ lần nữa. Khi mà đã xác định, đâu đúng là thế long phiên bản độc quyền mà chỉ có miếu của bọn họ sử dụng, hắn lại có một ý nghĩ: sư phụ còn sống!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không thể tin được rằng lại có người có khả năng điều khiển tang thi chơi nguyên trò xếp hình kia.
Hắn vui mừng, hận không thể ngay lập tức lao xuống tìm sư phụ. Nhưng trong hoàn cảnh này hắn vẫn giữ được lí trí. Hắn ngay lập tức tìm Dương Tiễn, ngay lập tức muốn kể cho hắn nghe về việc này, hòng nhận được sự trợ giúp.
Sau hai ba phút loanh quanh chạy lẹ, hắn đã tìm thấy Dương Tiễn đang ngả lưng vào tường, mắt nhắm lại, lim dim ngủ. Hắn không kìm được nữa, lập tức nói:
"Dương Tiễn, tôi... Tôi muốn nói với anh, sư... Sư phụ tôi còn sống!"
"H hả, cậu nói cái gì?", hắn ngạc nhiên hỏi.
Thần Vương kiên nhẫn trả lời:
"Tôi... Muốn... Nói... Sư... Phụ... Tôi... Còn... Sống."
Dương Tiễn bật dậy, kích động hỏi lại:
"Cậu nói, sư phụ cậu còn sống?"
Xong lập tức đập vào đầy Thầb Vương, tiếp tục nói:
"Đừng đùa, theo như cậu nói thì sư phụ cậu đã chắc chắn chết rồi. Mà tại sao cậu lại biết sư phụ còn sống?"
Thần Vương bèn kể lại vụ vừa nãy, nói tiếp:
“Anh thấy sao?”
Dương Tiễn trầm ngâm. Giờ lại có hai khả năng với hai lợi ích khác nhau. Thứ nhất, nếu là sư phụ hắn còn sống, thì quá tốt, lực chiến đoàn đội tăng lên rất nhiều. Còn nếu như không phải, phen này chắc chắn lỗ to. Chuyện này, như là đánh cược mạng sống vậy, tỉ lệ xấp xỉ một phần một trăm. Hắn lại suy xét lần nữa, chẳng phải sư phụ của Thần Vương là đạo sĩ, căm ghét bọn cương thi sao, thế thì tại sao lại bày trò điều khiển tang thi ra hiệu trắng trợn như thế, phải chăng lão đã biết trước mọi chuyện sao? Chuyện này đầy những lỗ hổng, hắn cần suy nghĩ kĩ hơn.
Dương Tiễn hơi cúi người, tay trái chống cằm suy nghĩ, sau đó nói:
"Không cần biết đó có phải sư phụ cậu hay không, tỉ lệ thành công quá ít, tôi không làm được."
Sắc mặt Thần Vương hơi chút biến đổi, hỏi;
"Tại sao chứ?"
"Tôi vừa nói rồi, tôi không chơi trò này được đâu, tỉ lệ thấp như vậy, không đời nào tôi lại tự đi nạp mạng."
Thần Vương nghe vậy, sững sờ. Hắn vốn tưởng người anh em vào sinh ra tử cùng với mình lại từ chối. Hình tượng sụp đổ. Hắn cũng không phải kẻ nhiều lời, lập tức đi ngay.
Vừa tới đến cửa, Dương Tiễn hét lớn:
"Thằng ngu, cậu định đi cứu sư phụ sao? Định nộp mạng sao?"
Thần Vương hơi khựng người lại, nhưng ngay lập tức lại đi.
________lời tác____
Sr các bạn vì mình đăng chương chậm, cũng xin lỗi vì chương này mình viết lúc tâm trạng ngổn ngang, nên cảm xúc nó đã truyền hết tới đây, và cũng chưa trau truốt ngôn từ lắm nên mình xin lỗi.
Hẹn gặp lại các bạn chương sau sau 10 ngày nữa.
ngày mai mình sẽ đăng bộ Địa Phủ Thời 4.0 cầu các bạn tương tác.