Dương Tiễn nhìn kĩ những đốm sáng di chuyển kia, chợt hỏi:
- Cậu có nhìn ra cái gì không?
- Chịu, mấy cái này tôi không rành!
Dương Tiễn tiếp tục nhìn kĩ, nắm bắt quy luật.
Chính giữa là một hỏa cầu, vòng đầu tiên là hai viên hỏa cầu, quay theo hình tròn, bên ngoài nữa là các viên khác, quay theo những hướng khác nhau.
- Rốt cuộc nó là sao?
- Trông nó như hệ mặt trời!- Thần Vương nêu lên cảm nghĩ.
- Hệ mặt trời... mặt trời... hmmm... A!
Dương Tiễn như hiểu ra cái gì, lập tức ngỗi xuống, vẽ ra vài cái vòng tròn, thêm mấy cái hướng gạch nữa.
- Bát quái! - Thần Vương kinh hô - hóa ra nhìn theo một hướng, căn cứ theo quỹ đạo di chuyển mà tạo ra nó.
- Đúng vậy, thêm một số chi tiết lượng giác, sẽ tạo ra một kí tự. Đó chính là chữ tâm, viết theo lỗi chữ Nôm cổ.
Thần Vương ngạc nhiên hỏi:
- Chữ Nôm, anh đã học chữ Nôm sao?
Dương Tiễn gật đầu, lại tiếp tục chăm chú. Hắn lại nói:
- Tâm, đạo tâm sao? Nhưng ta không tu đạo, hỏi làm sao mà tu?
Thần Vương bỗng nói:
- Nhân chi sơ, tính bản thiện, tâm tại nhân, tâm can con người cả trắng cả đen, không hề có cái gọi là trong trắng. Đạo tâm chỉ là giữ vững tín niệm để bản thân không sa ngã, chệch khỏi bánh ra cuộc đời con người.
- Cậu học thuộc rồi sao? Sư phụ cậu thật bài bản!
Dương Tiễn buông mấy câu bông đùa, nhưng không làm cho Thần Vương biến đổi sắc mặt. Thần Vương lại giảng đạo:
- Như câu nói của anh với tôi, vậy mà tôi không nổi giận.
- Kệ cậu thôi. Thế cậu lí giải thế nào vê tâm?
- Không...
"Rầm!"
Thần Vương đang định nói, lập tức một mảng tường đá bên trái nổ ra, chặn họng gã.
Đá rơi lăn lốc, khói bụi mù mịt, những viên đá rực rỡ kia rơi ra. Đằng sau đám bụi mịt mù kia là một mảng bóng đen, méo mó vặn vẹo, từ từ lớn dần.
Song hành cùng bóng đen ấy là một âm thanh bước chân ầm ầm, mặt đất rung chuyển, một số nơi nứt vỡ.
Dương Tiễn ngó sang nhìn Thần Vương, đánh mắt ra hiệu lùi về sau.
Con quái vật vừa tiến, hai người vừa lùi. Khói bụi cũng dần tỏa đi mất, thân hình đồ sộ cũng dần hiện rõ hơn.
Nó nói là quái vật cũng không hẳn. Vì mặt nó là của một ông già, râu tóc xồm xoàm. Hai tay hai chân thì to béo, xám đen, lông đen đầy hai bên mặt trên.
Nó mặc độc một cái áo da thú, trông như người thời tiền sử.
Nó cao gần chạm nóc của hang động hơn 3 mét này.
Nó đi được một đoạn, cúi xuống ngắm nghía hai người, như là đang nhìn hai con kiến. Nó cất giọng ào ào:
- Không gian VTB6 chính thức khai mở. Hai người do đã đáp ứng đủ yêu cầu nhận thưởng, vui lòng chọn mond mình muốn. Thời gian chọn, tính trong ba phút. Bất đầu!
Nó vừa cất giọng ồn ào thì đã làm rung chuyển cả hang động. Nó vừa nói xong, lập tức ngỗi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm lại như đang ngủ. Không những thế, nó lại còn ngáy khò khò, vang động cả cái hang.
Còn hai người Thần Vương, sau khi đợi con quái vật kia nói xong, thì lập tức cuất hiện trước mặt một cái bảng như bảng hệ thống, trên đó là danh sách những vật mà họ cần.
Dương Tiễn chạm vào thử, lại liền xuất hiện một ô trống hỏi hắn có xác nhận mua nó không. Tất nhiên hắn sẽ tạm thời từ chối.
Thần Vương cũng khômg nói gì, chăm chú vào chọn.
Dương Tiễn xem qua, nhưng chỉ kết nhất cái nhẫn trữ vật, với không gian là hơn năm trăm mét vuông, thỏa sức đựng đồ. Mà không những thế, khi cần, hắn có thể chui vào bên trong. Mà phương thức nhận chủ đơn giản, chỉ cần một giọt máu.
Xem qua mấy món khác, tuy cũng thú vị, nhưng dùng nhẫn trữ vật tiện lợi hơn nhiều. Vì nó cơ động, mà khi cần lấy thứ gì, trong đầu chỉ cần suy nghĩ tới vật đó thì trong tích tắc sẽ tới tay.
Hắn bèn nhận lấy thứ này, ngó sang, Thần Vương đã chọn xomg từ lâu.
Đó là một cái bút lông, thích hợp viết thư pháp. Dương Tiễn hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
Thần Vương trả lời:
- Là một cây bút, có tên là vô nguồn bút. Nó được chế tạo từ mấy cái nguyên liệu kì lạ. Tác dụng thì là dùng dị năng bên trong người, thôi thúc nó ra bên ngoài, hòa hợp với cây bút. Sau đó chỉ việc vẽ bất kì kí tự hay chữ cái lên không trung thì lập tức sẽ ứng. Ví dụ là bùa này.
Thần Vương dứt lời, lập tức thị phạm cho Dương Tiễn xem.
Nét bút hắn huyền ảo, muôn vàn hình ảnh, trông như rồng bay phượng múa, nét đi rất tự nhiên. Chữ cái thì thuộc hàng siêu phẩm về thư pháp, nét chữ rất trau truốt, mà mỗi từ ngũ như là biểu hiện một ý nghĩa gì đó, thâm ảo khó lường.
Những chữ cái vừa được viết xong, lập tức quang mang lấp lánh xung quanh, rồi bay lên cao. Sau đó từ chữ to lên rồi nhỏ lại, hợp lại một chỗ. Chúng đột nhiên co rút ánh sáng, sau đó phát nổ thật lớn.
"Ầm!"
Âm thanh vụ nổ chấn kinh tất cả xung quanh, mặt đất lại lần nữa rung chuyển. Một lượng lớn nhiệt tỏa ra, tạo thành không khí thật bức bách khó chịu.
Dương Tiễn cảm thán:
- Được được, quá đẹp! Quá bá!
- Đúng vậy, nó còn kèm thêm chức năng là chữ càng đẹp, thì uy lực càng lớn.
- Hợp với cậu quá rồi!
Thần Vương gãi đầu, nói:
- Thế tiếp theo chúng ta làm gì ?
- Đợi hỏi nó!
Dương Tiễn nói xong, quay sang nhìn man nhân kia, nói:
- Tiếp theo là định như thế nào nữa?
Man nhân to lớn đáp:
- Vật phẩm đã nhận. Công bố nhiệm vụ vô thời hạn, diệt Thập Nhị sứ đồ của quỷ dữ. Hiệu ứng được bảo hộ bởi không gian thứ nguyên. Nhận được hai loại sách kĩ năng: Liên Hoa Hóa Chưởng và Thần Chỉ Điểm Thi. Bắt đầu trục xuất...3...2...1...0. Tiến hành trục xuất!
Giọng nói ồm ồm của man nhân vừa dứt, hai người Thần Vương và Dương Tiễn lập tức hóa sáng biến mất.
Tại một mái nhà, có hai người đang đứng trên nóc.
Đó là Dương Tiễn và Thần Vương.
Hai người vừa bị đẩy ra khỏi không gian, lập tức đã xuất hiện tại một nơi, nhìn quanh là một biển tang thi, số lượng dày đặc. May sao chúng không ở trên tầng thượng tòa nhà.
Dương Tiễn giật mình:
- Mẹ nó, sao lạ đá chúng ta ra nơi này?
- Anh có nhớ cuối cùng nó đã nói là đưa ta hai quển kĩ năng gì đó không ?
Dương Tiễn trầm tư, nói:
- Không biết, mà cái nhiệm vụ diệt Thập Nhị Sứ đồ gì đó của quỷ dữ, cậu có hiểu không ? Chứ tôi mù tịt.
Hai người đang nói, lập tức có hai quyển sách rơi vào đầu.
Bộp! Bộp!
- Móa nó! Cho rơi còn chẳng ra làm sao! Trúng đầu chúng ta rồi!
Dương Tiễn thóa mạ, trong mắt ánh lên sự tức giận.
Thần Vương thì lại không để ý, chỉ chú ý nhặt hai quyển sách lên, đoạn nói:
- Ấy từ, anh xem trên này là gì!
Dương Tiễn nghe vậy, liền tiến lại, nhặt quyển sách lên, ngắm nghía kĩ.
Đây là một quyển sách khá dày, được thiết kế theo kiểu phương Tây. Mặt trên là một kí hiệu đầu lâu, phía dưới là những chữ cổ kì lạ, hơi lấp lóa ánh sáng. Bên gờ sách là chữ Việt hiện đại: Liên Hoa Hóa Chưởng. Hắn lại nhìn lại mặt trên, lập tức cũng biến thành chữ hiện đại: Liên Hoa Hóa Chưởng tàn bản. Trên ấy vẫn còn lưu lại một lớp năng lượng nhỏ.
Dương Tiễn đưa tay chạm vào thử, lập tức bị một cỗ lực lượng dị năng kì bí xâm nhập cơ thể. Hắn hơi choáng váng, đưa tay trái bên chạm vào thái dương.
Xẹt!
Một loạt những đoạn thông tin đã được đưa vào trong não hắn.
- Cái này là Liên Hoa Hóa Chưởng!
_____Tại thạch động vừa nãy, ngay sau khi hai người rời đi____
Man nhân quỳ một chân xuống, chắp tay đưa lên:
- Nhiệm vụ đã xong!
Một nam nhân, mặc một bộ vest tây, khuôn mặt góc cạnh, da trắng, điềm nhiên trả lời:
- Được rồi, lui đi!
Man nhân lập tức lui ra. Gã vừa khuất bóng, một bóng người đã hiện ra đằng sau:
- Được rồi, mau rời khỏi thời gian này thôi. Khế ước xong rồi. Mà đã đưa viên đá kia cho hắn chưa?
Một nữ tử bước ra, dung nhan tuyệt diễm, khó có lời nào để tả được. Mắt phượng, mày rồng, khuôn mặt trắng nõn, khoác ngang miệng một cái màn che. Dáng người thon dài,mặc một bộ váy kiểu Trung cổ. Bàn tay bàn chân cực kì đẹp đẽ. Dường như ở nàng toát ra một loại mị lực khó tả, thần tiên hạ phàm, siêu thần thoát tục. Nàng khẽ mở miệng nói:
- Công việc xong rồi, mau đi thôi! Chẳng lẽ ngươi lại lưu luyến nơi này?
- Không, đi thôi!
Giọng nói người kia vẫn rất cứng cỏi, nói:
- Chờ ngày hắn lớn mạnh, lúc ấy mới thu thập trái chín được.
Nói xong, hai người lại phá không mà biến mất.