Bảy giờ sáng ngày thứ 5, dựa theo ước định từ trước của La Gia Huy và Triệu Tinh, nên sáng hôm nay hắn ta và người tài xế lái xe đến trước cửa tiểu khu của Triệu Tinh để chờ. Sau khi đón Triệu Tinh, ba người chạy đến một tiệm mì ở trong thành phố để ăn sáng, cuối cùng mới lái xe chạy thẳng về hướng thành phố M.
Trên đường đi, bởi vì còn có người ngoài ở trong xe, cho nên La Gia Huy cũng không nói chuyện với Triệu Tinh về Trương Thanh Sơn, hai người chỉ ngồi nói chuyện phiếm mà thôi. La Gia Huy cũng giới thiệu chi tiết hơn về bản thân hắn ta cho Triệu Tinh biết mà thôi.
Công việc của La Gia Huy là mở một công ty buôn bán xuyên quốc gia, tổng bộ của công ty được đặt ở trong nước, ngoài ra còn có một công ty con ở nước Mỹ. Cho nên hằng năm hắn ta đều có một nữa thời gian là ở nước ngoài, hiện tại công việc làm ăn cũng được coi là khấm khá.
Bởi vì biết nghề nghiệp của Triệu Tinh là nhân viên chuyển phát nhanh, cho nên La Gia Huy cũng hỏi thăm một số chuyện của nghề nghiệp chuyển phát nhanh. Thế nhưng vì Triệu Tinh chỉ làm một nhân viên chuyển phát nhanh phổ thông cho nên hắn cũng không có hiểu sâu lắm. Vì vậy hai người chỉ nói chuyện sơ lược mà thôi, chủ yếu là để giết đoạn thời gian nhàm chán này mà thôi.
Người tài xế chuyên tâm lái xe, rất ít khi xen vào chuyện của hai người.
Triệu Tinh cũng chưa từng có kinh nghiệm gì về tham gia quân ngũ, nhưng từ những biểu hiện của Lão Trương tài xế, thì hắn có cảm giác lão là một quân nhân xuất ngũ. Mà nhìn bộ dạng của Lão Trương còn khá khôi ngô, cường tráng, từ chuyện ngày hôm đó hai người định giúp đỡ Triệu Tinh mà nói, thì hắn cảm thấy có lẽ Lão Trương còn là bảo tiêu của La Gia Huy.
Ước chừng khoảng 10 giờ trưa, bọn họ đi vào trước cổng nhà của La Gia Huy. Bời vì trước khi đến đây, La Gia Huy đã gọi điện thông báo rồi, cho nên khi đến đây, La Gia Huy trực tiếp dẫn Triệu Tinh đi thẳng vào trong nhà.
Căn nhà của La Gia Huy là một toàn biệt thự khá rộng, ngôi biệt thự này chỉ có hai tầng, xung quanh trồng khá nhiều cây cảnh, không gian bên trong khá thoáng đãng và yên tĩnh
Khi La Gia Huy dẫn Triệu Tinh đi vào trong nhà, thì đã thấy Lâm Tĩnh ở trong phòng khách. Lâm Tĩnh đang ngồi ở phía nam của phòng khách, khi nhìn thấy Triệu Tinh đi vào, bà lập tức chào hỏi:
- Chào cậu.
Triệu Tinh lập tức cung kính nói:
- Chào bà.
Mặc dù hắn đã trải qua một giai đoạn làm việc cùng Lâm Tĩnh thời trẻ, hơn nữa lúc đó tuổi tác của Lâm Tĩnh còn không có bằng hắn. Nhưng hiện tại tuổi tác của Lâm Tĩnh cũng đã là 90 rồi. Sự lễ phép thường ngày khiến cho Triệu Tinh không đám không cung kính khi nói chuyện với bà lão 90 tuổi. Nhưng trong lòng hắn thì lại có cảm giác khác, hiện tại hắn có một cảm giác khá là lạ, giống như hắn đã trải qua hai đời người vậy.
Sau khi cả hai bên chào hỏi xong, Lâm Tĩnh lập tức mỉm cười và đứng dậy, sau đó nhìn chằm chằm vào Triệu Tinh khoảng 2 giây, sau đó, bà mới bảo La Gia Huy dẫn Triệu Tinh đi vào một gian phòng khác. Bên trong phòng này được bố trí như một phòng khách nhỏ, La Gia Huy dẫn Triệu Tinh đến ngồi trên một chiếc ghế sopha.
Hiện tại ở trước mặt Triệu Tinh đã đặt hai chén trà, một chén ở trước mặt hắn còn một chén khác cũng nằm trước mặt hắn nhưng lại ở mép bàn bên kia.
Vừa rồi, khi Lâm Tĩnh đứng quan sát hắn ở trong phòng khách, thì Triệu Tinh đứng ở bên cạnh La Gia Huy cũng mỉm cười nhìn lại bà ấy, đồng thời hắn cũng nhân dịp này quan sát kỹ bà ấy hơn. Có thể nói thân thể của Lâm Tĩnh, eo cũng không ngoặt, lưng cũng không hề cong, ngoại trừ tóc ở trên đầu có chút bạc ra thì đúng là không có cách nào để nhìn ra đây là một bà già 90 tuổi hết.
Lúc nay, khi Lâm Tĩnh chào hỏi hắn, hắn còn có thể nghe ra được giọng nói của Lâm Tĩnh vẫn còn giống như lúc trẻ. Còn về khuôn mặt thì trừ một vài nét của Lâm Tĩnh năm đó ra, hiện tại đã không còn cách nào có thể nhìn ra được diện mạo bậy giờ có gì giống năm xưa nữa, bởi vì hiện tại nó đã quá khác. Thế nhưng của bà lão Lâm Tĩnh lại có dáng người giống như đúc với năm đó, dường như không có chút thay đổi nào, cũng chưa từng có dấu hiệu bị mập.
Mà khi Lâm Tĩnh đang dò xét bản thân hắn, Triệu Tinh cũng không nhìn ra được có điểm biến hóa đặc thù nào từ khuôn mặt của Lâm Tĩnh hết.
Chờ cho Triệu Tinh ngồi xuống ghế xong, Lâm Tĩnh mới ngồi vào một chiếc ghế mây, cái ghế mây này cũng được đặt sát bàn, chỉ là nó quay lưng về phía Triệu Tinh mà thôi.
Lâm Tĩnh nói với Triệu Tinh:
- Trà này được pha khi nghe Gia Huy bảo cậu sẽ đến, bảo mẫu cũng vừa mới rót ra thôi, không biết cậu có uống được trà không vậy?
Triệu Tinh vội vàng nói:
- Được, uống được.
Lâm Tĩnh cười nói:
- Vậy thì tốt, trà này cũng không tệ lắm, cậu có thể thử uống một chút.
Triệu Tinh mở nắp trà ra, sau đó nâng chén trà lên uống một hớp, nước trà vẫn còn nóng, nhưng vẫn có thể uống vừa miệng. Sau đó hắn lại đặt chén trà xuống và đậy nắp lại, rồi nói:
- Ừm, cũng dễ uống.
Thực sự Triệu Tinh không biết tý gì về trà hết, hắn cũng không hiểu các loại trà, nên đương nhiên sẽ không hiểu cách phẩm trà. Bình thường hắn cũng không quan tâm nhiều đến uống trà gì lắm, trà uống vào miệng được thì trà gì chả là trà. Thế nhưng lúc này sau khi khi uống vào loại trà này, hắn lại có cảm giác vừa thơm vừa mát, nên cũng hiểu được đây cũng không phải là trà thường, nhưng khổ cái là hắn không biết khen như thế nào, cho nên chỉ bảo là 'dễ uống'.
Sau khi nghe được câu trả lời của hắn, Lâm Tĩnh chỉ có thể cười, không tiếp tục nói về chuyện này nữa, mà bà ta quay đầu nói với La Gia Huy, này giờ hắn ta đứng ở bên cạnh:
- Gia Huy, con đi ra ngoài đi, bà muốn nói chuyện riêng với tiểu Triệu.
La Gia Huy chỉ dạ một tiếng sau đó nói với nói với Triệu Tinh:
- Tôi ở bên ngoài phòng khách, có chuyện gì cần cậu cứ gọi tôi một tiếng là được.
Triệu Tinh ừ một cái, sau đó đưa mắt nhìn La Gia Huy rời khỏi phòng, khi đi ra khỏi phòng La Gia Huy thuận tay đóng cửa lại.
Lúc này Lâm Tĩnh mới nâng chén trà lên, uống một ngụm, sau đó nhìn Triệu Tinh với ánh mắt trìu mến và hỏi:
- Tiểu Triệu, nghe nói cậu hiểu một số chuyện của Trương Thanh Sơn, cậu có thể kể cho tôi nghe được không?
Triệu Tinh trả lời:
- Được.
Sau đó hắn dừng lại khoảng 2 3 giây gì đó, để chỉnh sửa lại mạch suy nghĩ của bản thân, sau đó mới kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối. Từ khi Trương Thanh Sơn tiếp nhận nhiệm vụ của cấp trên, sau đó chỉ huy tiểu đội đánh lén quân Nhật, lại kể tiếp mọi chuyện sau đó, cho đến khi bị đánh bất tỉnh mới thôi.
Trong quá trình này, Triệu Tinh chỉ nằm mơ vào Trương Thanh Sơn khi mà Trương Thanh Sơn phát hiện ra bản thân bị lạc đường, cho nên những chuyện trước đó hắn không thể nào chứng kiến được. Chỉ là do sau này Trương Thanh Sơn không ngừng nhớ lại những tin tức liên quan ở phía trước cho nên Triệu Tinh mới biết được, vì vậy lúc này hắn cũng kể sơ lược qua.
Đối với những chuyện xảy ra sau khi nằm mơ thì Triệu Tinh kể rất sinh động, đương nhiên là hắn đặt bản thân vào ngôi thứ bà rồi. Còn những chuyện sau đó, bởi vì Triệu Tinh không có ý định kể nhiều cho nên hắn chỉ nói sơ lược.
Trong quá trình Triệu Tinh kể mọi chuyện, Lâm Tĩnh vẫn cứ đứng xoay lưng về phía hắn, đứng yên nghe hắn kể chuyện. Sau khi Triệu Tinh kể xong mọi chuyện thì Lâm Tĩnh lại ngồi xuống ghế mây, giữ nguyên tư thế và ngồi suy tư. Thời gian suy tư kéo dài khoảng một phút đồng hồ, nhưng trong khoảng thời gian này sắc mặt của bà ta cũng không hề có biểu hiện gì cả.
Ngược lại, trong khoảng thời gian đó, vì Triệu Tinh cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt nên hắn lại giơ tách trà lên, uống hai hớp.
Sau một hồi ngồi yên suy tư, vẻ mặt Lâm Tĩnh lại trở nên ôn hòa như lúc trước, bà ta nhìn Triệu Tinh và hỏi:
- Cậu có thể cho tôi biết khi Trương Thanh Sơn vừa giúp tôi đi lên từ khe suối, tôi và anh ta đã nói với nhau những gì?