Chương 57: Lâm Tĩnh

Sau khi chào đối phương.

Triệu Tinh trầm ngâm một chút, sau đó hỏi:

- Làm sao mà cậu có thể biết được mà chờ tôi ở chỗ này?

Đối phương cười cười giải thích:

- Từ lúc cậu tan tầm ở công ty chuyển phát nhanh, tôi đã đi theo cậu rồi. Lúc nãy thấy cậu đánh nhau với người khác, tôi cũng định chạy ra giúp, nhưng không ngờ được cậu đánh nhau giỏi như vậy.

Triệu Tinh hơi suy nghĩ một lát, sau đó lại nói:

- Hình như lúc nãy tôi có thấy hai người, có phải cậu đứng cùng một người nữa hay không?

Lúc này đối phương mới gật đầu, sau đó chỉ tay về một chiếc Audi A6 cánh đó khoảng 10 mét, đang dừng lại ở ven đường, rồi nói:

- Lúc nãy tôi và cậu tài xế đứng một chỗ với nhau.

Triệu Tinh có thể nhìn thấy, trong cỗ xe kia cũng đang sáng đèn, ở trên ghế lái đang có một người tài xề ngồi ngay ngắn ở đó.

Triệu Tinh nhìn nhìn đối phương một lát, và nói:

- À, thì ra là vậy, lúc nãy tôi vừa nhìn thấy hai người chen qua đám người đứng xem ở xung quanh, sau đó lại thấy hai người đứng xem, tôi còn tưởng hai người là cảnh sát mặc thường phục cơ đấy.

Đối phương cười nói:

- Lúc đó hai người chúng tôi cũng định chạy vào để giúp đỡ cậu, nhưng sau khi vào đến nơi thì thấy vậy nên thôi, đành đứng bên ngoài chiêm ngưỡng thân thủ của cậu vậy.

Triệu Tinh cũng cười nói:

- Cảm ơn lòng tốt của hai người, nhưng có thể giới tiệu cho tôi biết hai người là ai không vậy?

Đối phương nói:

- Ha ha, thật sự xin lỗi, tôi quên mất. Tôi xin tự giới thiệu bản thân một chút, tôi tên là La Gia Huy, Lâm Tĩnh là bà của tôi.

Vốn dĩ Triệu Tinh cũng đã đoán được người này chắc có liên quan đến hai người Lâm Tĩnh và Vương Thúy, nên trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn rồi. Nhưng khi nghe được đối phương bảo là cháu của Lâm Tĩnh, thì hắn cũng cảm giác được sự thân thiết từ đối phương, nên hắn vội vàng hỏi:

- Ngươi khỏe, cho tôi hỏi là Lâm Tĩnh, lão nhân gia ngài còn khỏe chứ?

La Gia Huy nói ra:

- Cảm ơn cậu đã quan tâm, thân thể của bà tôi vẫn còn rất tốt.

Dựa theo suy đoán của Triệu Tinh, cứ coi như năm đó Lâm Tĩnh mới 18 tuổi, thì hiện tại cũng phải hơn 90 tuổi rồi chứ không ít, nhưng hiện tại lại nghe được thân thể của người ta vẫn còn tốt, khiến cho hắn có cảm giác vui sướng như cố nhân vẫn còn sống, nên cảm khái nói:

- Vậy là tốt rồi, tốt rồi.

Lúc này La Gia Huy cũng đã nhìn ra được sự vui sướng trong ánh mắt của Triệu Tinh, hắn ta biết đây cũng không phải là biểu hiện giả dối gì, mà chính là sự thật, giống như Triệu Tinh đang có một mối bận tâm gì đó, đến lúc này nhận được tin tức nên đã được giải tỏa vậy.

Triệu Tinh lại hỏi:

- Vậy lần này cậu tìm tôi để làm gì vậy?

La Gia Huy nói:

- Thật sự xin lỗi khi phải ngăn đường cậu ở đây để nói chuyện, hơn nữa chỗ này cũng không phải là chỗ nói chuyện, cho nên tôi tính mời cậu ngày mai đi ăn bữa cơm, rồi cùng nhau trò chuyện.

Triệu Tinh nói:

- Trước tiên tôi vẫn phải hỏi cậu một câu, là cậu đại diện cho gia đình cậu đến tìm tôi, hay là đại diện cho cái gì khác?

La Gia Huy giải thích:

- Tôi chỉ đại diện cho gia đình chúng tôi thôi, tôi cũng không phải là viên chức nhà nước gì cả, chỉ làm ăn buôn bán thôi, cho nên tôi không đại diện cho ban ngành nào hết.

Triệu Tinh nói:

- Nếu vậy thì tốt, cậu cũng không cần khách khí với tôi làm gì, chắc là có chuyện gì đó cậu mới đến tìm tôi chứ nhỉ, cho nên cậu không cần phải khách sáo làm gì, cứ nói thẳng đi.

La Gia Huy trầm ngâm một chút. sau đó nói:

- Vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa, tôi muốn mời cậu đến nhà của tôi để thăm bà của tôi một lát.

Triệu Tinh không do dự chút nào mà hỏi lại:

- Vậy nhà cậu ở đâu?

Nghe được câu hỏi của Triệu Tinh thì La Gia Huy khá là yên tâm, vốn dĩ hắn ta còn lo lắng Triệu Tinh sẽ từ chối, nhưng khi nghe hắn hỏi như vậy thì hắn ta vội vàng đáp lời:

- Nhà chúng tôi ở thành phố M của tỉnh S.

Triệu Tinh lại hỏi:

- Chắc sẽ tốn nhiều thời gian lắm nhỉ?

La Gia Huy nói với giọng điệu chắc nịch:

- Từ đây qua đó cũng không quá một ngày đâu, đi một ngày về một ngày, tổng cộng chỉ có hai ngày thôi. Còn nếu cậu có thời gian rảnh thì tôi định mời cậu ở lại đó đi du lịch mấy ngày.

Triệu Tinh cười nói:

- Thôi, du lịch thì thôi, không cần đầu. Thôi được rồi, nếu đã không tốn quá nhiều thời gian thì tôi sẽ đi cùng cậu một chuyến. Nhưng mà ngày mai còn chưa được, công việc của tôi khá đặc thù, nên phải xin phép trước khi nghỉ, như vậy cũng tiện cho công ty sắp xếp nhân viên.

La Gia Huy hưng phấn nói:

- Vậy thì cảm ơn cậu trước, tôi cũng hiểu công việc của cậu mà, tôi cũng không vội đâu, một ngày hai ngày cũng được. Khi nào cậu rảnh thì cứ báo cho tôi biết là được, tôi sẽ đến đón cậu.

Triệu Tinh nói:

- Được rồi, thôi tôi xin phép về đây, sau đó tôi sẽ liên lạc với cậu. À mà cậu có số tôi rồi chứ, cậu gọi cho tôi đi, để tôi lưu số cậu lại.

Điện thoại gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Tinh, chờ cho Triệu Tinh lưu số điện thoại xong, La Gia Huy mới mời Triệu Tinh:

- Triệu Tinh, nếu không tối này cậu đừng về nhà ăn cơm nữa, anh em chúng ta kiếm một quán nào đó gần đây ăn bữa cơm.

Triệu Tinh cười cười với hắn ta, sau đó nói:

- Cậu cũng không cần phải khách sáo như vậy đâu, mẹ tôi cũng đã nấu cơm sẵn ở nhà rồi, nếu tôi không trở về nhà ăn cơm, chắc chắn mẹ tôi sẽ giận tôi đấy. Thôi ngày mai tôi sẽ đi nhờ vài người bạn, ngày một là có thể đi với cậu rồi.

La Gia Huy có chút xấu hổ, nói:

- Vậy thì thôi, hôm nay cũng hơi gấp gáp. Vậy chúng ta hẹn nhau ngày mai đi, tối mai được không, sau khi cậu tan ca tôi đến đón cậu, sau đó chúng ta cũng đi ăn cơm.

Triệu Tinh từ chối:

- Giữa chúng ta còn khách khí như vậy làm gì, ngay mai tôi còn phải mời mấy người bạn vừa nãy đã giúp đỡ tôi đi ăn cơm, để cảm ơn người ta, nên ngày mai tôi không rảnh đâu. Mà chúng ta còn có khoảng thời gian ở thành phố M mà cậu lo gì, đến đó cậu cứ mời tôi thoải mái là được.

Nhìn thấy bộ dạng của La Gia Huy dường như còn muốn khuyên hắn, thế là Triệu Tinh lại nói:

- Thôi, giờ cũng đã muộn rồi, tôi phải về nhà, không mẹ tôi lại mong. Mấy cậu cũng đi làm việc của mình đi. Ngày mai tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau.

La Gia Huy thấy không thể nào khuyên Triệu Tinh được nữa, nên hắn ta cũng đành nói:

- Vậy cũng được, cứ làm theo ý cậu đi, tôi cũng không quấy rầy cậu nữa, sau này gặp lại.

Sau khi nói xong, hắn ta đưa tay nắm tay Triệu Tinh một cái, sau đó đưa mắt nhìn Triệu Tinh rời đi.

...

Đối với việc nghe ngóng về thông tin của Trương Thanh Sơn, Triệu Tinh cũng đã đoán trước được sẽ có người tìm đến hắn, chỉ là lúc đó hắn còn chưa đoán ra được đối phương là người có quan hệ với Lâm Tĩnh, hay là có quan hệ với Vương Thúy.

Thế nhưng việc đối phương có thể nhanh chóng tìm tới hắn như vậy cũng khiến cho hắn có chút kinh ngạc cùng vui mừng.

Mặc dù lúc đó hắn đã sảng khoái nhận bản thân có liên quan đến bài viết về Trương Thanh Sơn, là do hắn cảm thấy bản thân đã không thể nào tiếp tục nằm mơ được nữa. Cho nên hắn mới nhận mà không có ý định tránh né.

Thế nhưng sau khi biết được bản thân vẫn còn có khả năng tiếp tục nằm mơ, lúc đó hắn cũng có chút hối hận, cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ cẩn thận. Tuy nhiên, chuyện này cũng đã xảy ra rồi, cho nên hắn đành thản nhiên đối mặt mà thôi. Một khi bị người khác tra hỏi về việc này thì hắn cũng đành thừa nhận là bản thân đã nằm mơ. Sau đó thì giả bộ ngớ ngẩn để lừa đối phương thôi. Dù sao thì hắn không thể để cho người thứ hai biết khả năng của hắn được.

Thế nhưng cuộc gặp gỡ với người cháu của Lâm Tĩnh, lại để cho hắn có một cảm giác khá thân thiết. Sau khi về nhà, Hậu Triệu mới nhớ lại cảm giác lúc đó, theo hắn nghĩ, có lẽ là do bản thân đã từng gặp nhau với Lâm Tĩnh lúc còn trẻ, cho nên đối với con cháu của cô cũng có được cảm giác thân thiết như vậy, giống như hắn coi coi La Gia Huy là con cháu của hắn vậy.