Chương 50: Huấn luyện.

Ngay cả chiêu thức Nắn khớp xương, Triệu Tinh cũng cảm thấy các phương diện như thế tay, cách quan sát, di chuyển và thân thể đều không hề đơn giản chút nào. Phải biết được các cấu tạo ở bên trong cơ thể, chiều dài cánh tay của đối thủ, sau đó phải nắm trúng vào vị trí cần thiết ở trên cánh tay của đối phương, sau đó nhanh chóng đẩy cho khớp nối bị trật ra.

Nhưng hiện tại hắn không có mục tiêu để tiến hành tập luyện, cho nên hắn rất nghi ngờ hiệu quả đạt được thực tế khi hắn luyện tập bằng cách tưởng tượng.

Theo hiểu biết của Triệu Tinh, hắn cảm thấy để lý giải được chiêu thức này thì rất khó, cũng may là hắn được truyền thừa, được chứng kiến, được trải nghiệm trực tiếp, còn nếu để một người nào khác truyền dạy cho hắn thì chưa chắc người kia đã diễn giải ra được, hơn nữa cứ cho là là người kia nói ra được thì chưa chắc đã hiểu được, mà có hiểu được thì cũng rất khó để thực hiện, chứ chưa nói gì đến thành thạo. Đối với hắn mà nói, hắn chỉ có thể hiểu ngầm được cách thực hiện kỹ xảo này, nhưng không thể nào nói ra bằng lời được, bởi vì hắn sử dụng chiêu thức này chỉ bằng cảm giác, chỉ bằng thói quen, chứ còn vì sao lại như thế thì hắn không thể nào hiểu được.

Nếu đổi lại là một người khác, cứ cho là chiều cao và thân thể của đối phương cũng tương tự như tên cầm đao ở trong giấc mơ. Và người này đứng yên để cho Triệu Tinh sử dụng chiêu thức này, thì hắn cũng cảm thấy bản thân hắn không thể nào có thể dùng chiêu Nắn khớp xương này để khiến cho đối phương bị trật khớp được.

Đồng dạng đối với kỹ năng Đập huyệt cũng vậy, nếu để Triệu Tinh giảng giải lại kỹ năng này cho người khác, thì hắn cũng không hề biết được nên đập vào chỗ nào hết, cũng không thể nào giải thích được cách chọn như thế nào. Với hắn thì kỹ năng này chỉ có thể lĩnh hội, không thể nói thành lời.

Đối với hai kỹ năng này hắn cảm thấy bản thân nên luyện tập cho thật tốt, ngay cả khi hắn không thể nào học được hết, nhưng chỉ cần biết một chút về thân pháp, về cách di chuyển là được rồi, như thế cũng sẽ được một chút thu hoạch, còn hơn là trực tiếp từ bỏ nó.

Hắn không muốn bản thân phải lãng phí hết những tài nguyên đã được kế thừa, nếu hắn không tìm thấy điều kiện phù hợp để luyện tập, vậy thì hắn cũng chỉ đành luyện tập những lúc thích hợp.

Nhưng hai chiêu thức này cũng dễ dàng kiểm tra hơn là chiêu Tay không bắt lấy đao. Khi tìm được một tên đối thủ nào đó ở bên ngoài, thì hắn có thể thử sử dụng mấy chiêu thức này, có tác dụng hay không đều không sao hết. Triệu Tinh cũng không hi vọng nhiều vào hiệu quả của hai chiêu này lắm, bới vì hắn chỉ hiểu trong một vài trường hợp chứ hắn chưa thể lĩnh hội thấu triệt được hai kỹ năng này. Hơn nữa Triệu Tinh cũng không cần lo lắng khi làm như vậy sẽ gặp phải nguy hiểm như khi kiểm tra kỹ năng Tay không bắt lấy đao.

Đối với giấc mơ lần này, Triệu Tinh còn cảm thấy một điều mà hắn thỏa mãn ngoài mấy kỹ năng, đó chính là hắn đã nằm mơ về cảnh tượng của một thị trấn ở triều đại nhà Thanh, những năm Ung Chính trị vì. Điều này để cho hắn có thể thấy được phong cách kiến trúc thời bấy giờ, đây chính là một trong những thứ mà mấy kẻ có tiền không thể nào đi du lịch đến những nơi như vậy được.

Về phần phong cách kiến trúc của thôn làng, quần áo của dân chúng, cùng phong tục tập quá của người dân ở trong này, đều rất khác với những bộ phim cổ trang ở trên truyền hình. Điều này khiến cho Triệu Tinh nảy sinh ra một ý nghĩ mới. Nếu như hắn viết một một kịch bản, chỉnh sửa lại các trang phục của diễn viên, chắc chắn sẽ làm ra một tác phẩm điện ảnh có phong cách giống cổ trang hơn những tác phẩm điện ảnh hiện tại.

Vì vậy hắn cảm thấy hơi tiếc vì Tần Tông Nguyên bị chuốc thuốc mê quá sơn. Bằng không Triệu Tinh có thể thử thưởng thức được thịt bò kho ở thời đại kia thử xem nó có mùi vị như thế nào. Triệu Tinh đã thích ăn thịt bò từ nhỏ, cũng đã từng thưởng thức không ít món ăn về thịt bò của nhiều vùng miền. Từ trước đến nay, những món ăn đó cũng chưa để lại cho hắn phải quyến luyến, nhưng đối với bàn thịt bò kho này thì hắn cảm thấy khó mà quên được.

Nhớ lại lúc dĩa thịt bò kho được tên tiểu nhị mang lên, trong bề ngoài của nó mà xem, từng khối thịt hòa quyện cùng nước kho thịt bò có một màu sắc long lanh, trông rất mê người. Mặc dù dĩa thịt bò kho này cũng được bưng kèm thêm mấy dĩa rau trộn, nhưng mà Triệu Tinh vẫn còn nhớ rõ được mùi vị thịt kho bốc lên khi đó. Mà cái mùi này lại là mùi mà hắn chưa từng được ngửi kể từ trước đến giờ, điều này khiến cho hắn có chút buồn bực vì có lộc mà không được ăn.

Còn vì sao hắn có thể biết được Tần Tông Nguyên ngất là do bị hạ thuốc mê, đơn giản là sự suy đoán sau khi tỉnh dậy mà thôi.

...

Mà những buổi luyện tập vào buổi sáng của Triệu Tinh cũng được chuyển sang ném đá hoặc là ném tiền xu.

Còn về phần truyền thừa quyền pháp, côn pháp từ Tiễn Gia Câu hay phi đao từ Trương Thanh Sơn, thì tạm thời bị hắn dừng lại, vì hắn cảm thấy mấy kỹ năng này được truyền thừa trước và bản thân đã nắm giữ khá thuần thục rồi, chỉ cần thi thoảng ôn luyện lại là được. Còn có một nguyên nhân nữa là hiện tại hắn cần tập trung tinh thần và sức lực để nắm giữ những kỹ năng của Tần Tông Nguyên một cách thuần thục.

Ở trong giấc mơ, Tần Tông Nguyên đã sử dụng thủ pháp ném đá rất nhiều lần, điều này khiến cho Triệu Tinh cảm nhận tiết tấu và nhịp điệu của chiêu thức này rõ ràng nhất, và luyện tập thoải mái nhất. Đặc biệt là những thủ pháp ném đá khi Tần Tông Nguyên dò đường, Triệu Tinh quyết định luyện tập lại rập khuôn như lúc đó, thế là hắn chọn một chỗ ở trong công viên, sau đó bắt tay vào luyện tập ném đá.

Đầu tiên hắn dùng một cái ba lô nhỏ, nhặt đầy những hòn đá nhỏ, sau đó hắn sẽ ném mạnh những hòn đá này. Sau khi ném xong thì hắn lại nhặt lại bỏ vào túi, cho nên không có một ai chỉ trích hắn vì sao lại ném rác bừa bãi.

Ngược lại có rất nhiều người tò mò về cách thức luyện tập của hắn, xúm lại hỏi hắn:

- Đây là môn thể thao gì vậy? Luyện tập thì có lợi gì cho thân thể không?

Bởi vì không biết giải thích như thế nào cho nên Triệu Tinh chỉ có thể lấy một lý do lung tung, sau đó ai hỏi thì hắn cũng trả lời:

- Đây chỉ là cách do tôi nghĩ lung tung mà thôi, chỉ vì luyện tập cách di chuyển, cũng không biết có tác dụng không nữa.

Sau đó Triệu Tinh lại chuyển qua luyện tập ném đồng xu, để ném đồng xu thì hắn cần chuẩn bị lại một cái bia ngắm mới. Bất kể là kiểu dáng hay kích thước thì hắn cũng phải cải tiến khác hơn cái bia lúc trước.

Vì vậy hắn quyết định bỏ tiền ra để thuê một cửa hàng làm đồ gỗ, thuê họ làm cho một tấm ván gỗ có kích thước 40 cm x 40 cm, ở xung quanh tấm gỗ sẽ được đính lên một khung gỗ có kích thước độ dày khoảng 3 cm, dùng khung gỗ này bao quanh tấm gỗ.

Sau đó hắn kiếm được từ trong nhà một tấm bạt, hắn cắt một mảnh bạt và trùm lên tấm gỗ, sau đó dùng đinh để cố định nó lên trên. Sau đó hắn bắt đầu khoét trên tấm bạt 6 lỗ tròn và dùng sơn màu đỏ bôi vào bên trong những chấm tròn màu đỏ có đường kích cỡ 1 cm.

Sáu lỗ tròn này cũng chính là 6 mục tiêu mà hắn muốn ném tiền xu trúng. Đường kính của đồng tiền xu 1 đồng là 2,5 cm và đường kính của 6 lỗ trong này là 4 cm. Theo kế hoạch của hắn là, chờ cho hắn tăng được độ chính xác lên, thì sẽ thay tấm bạt khác và khoét 6 lỗ khác nhỏ hơn. Còn việc bôi sơn đỏ bên trong 6 lỗ tròn chính là vì để dễ quan sát hơn.

Khi hắn mang tấm bia đến công viên và tiến hành tập luyện, thì hắn càng cảm thấy tấm bia cải tiến của hắn rất phù hợp cho việc luyện tập ném tiền xu.

Chỉ cần hắn có thể ném đồng tiền xu trúng lỗ tròn, thì nó sẽ rơi vào bên trong tấm bạt chứ không có văng lung tung.

Mà ở phía dưới tâm bia hắn cũng có khoét một lỗ để có thể lấy những đồng tiền kia ra.

Mà vị trí luyện tập của hắn vẫn là vị trí cũ, vị trí khi hắn luyện tập ném phi đao.

Lại nói, lúc trước hắn luyện tập kỹ xảo ném phi tiêu, cũng có rất nhiều người chú ý đến, thường xuyên có người đứng lại để nhìn hắn. Thỉnh thoảng còn có mấy người thanh niên chạy đến xin hắn dạy cho kỹ năng ném phi tiêu.