Chương 34: Thiên Địa Hội, Tần Tông Nguyên.

Dựa theo sự quan sát của Triệu Tinh này giờ, thì quá trình quả cầu nhỏ màu tím bị hút vào bên trong quả cầu màu lam được diễn ra như sau: Đầu tiên quả cầu nhỏ màu tím tiếp xúc với lớp màng của quả cầu màu lam, sau đó nó bị bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu lam có đô dày khoảng 1 cm, sau đó lớp ánh sáng màu lam kia dính vào lớp màng của quả cầu màu lam. Mà quả cầu nhỏ màu tím sau khi bị bao bọc bởi một lớp ánh sáng màu lam, nó sẽ tự động di chuyển ở xung quanh bề mặt của quả cầu màu lam một cách không có quy tắc, nhưng không thể nào tách ra được, trong khi di chuyển nó vẫn dính với lớp màng của quả cầu màu lam.

Quá trình này kéo dài khoảng 30 giây, sau đó lớp màng bên ngoài của quả cầu nhỏ màu tím trở nên ảm đạm, cuối cùng nó bị biến mất. Tiếp đến quả cầu nhỏ màu tím tan vào bên trong quả cầu màu lam.

Lúc này, Triệu Tinh lại cảm thấy đầu của hắn bắt đầu đau đớn.

....

Thời Đại Thanh, vào những năm mà Ung Chính đang trị vì, có một tổ chức dân gian gọi là Thiên Địa Hội, tôn chỉ hoạt động của bọn họ chính là Phản Thanh Phục Minh, đang rất phát triển nổi trội ở trong dân gian.Triều đình Đại Thanh cũng đã bắt đầu phát giác được sức ảnh hưởng cũng như sự uy hiếp của Thiên Địa Hội, đã coi Thiên Địa Hội như một mối họa ở trong lòng, nên đã tập hợp các loại sức mạnh để tiến hành lục soát bắt bớ, trấn áp một cách tàn khốc.

Cũng trong năm đó, vào một buổi sáng mùa thu, Tần Tông Nguyên đang đứng trên núi Hành Sơn, hắn cảm thấy bản thân đang ở trong một trận pháp của người nào đó bố trí ra. Nhưng, dù hắn có tìm tòi, có quan sát cẩn thận đến mức nào đi nữa thì cũng không thể nào phát hiện ra cái gì hết. Hắn không biết mục đích bày ra trận pháp này là để làm gì nữa.

Dựa vào kinh nghiệm mấy chục năm hành tẩu giang hồ của hắn, nhưng sự hiểu biết của hắn đối với trận pháp cũng chỉ dừng lại ở mức độ nghe đồn mà thôi, chứ bản thân hắn chưa bao giờ gặp qua, nên không biết có ai có thể bố trí được trận pháp như thế này.

Sở dĩ hắn tin tưởng bản thân đang rơi vào trong trận pháp của người nào đó, là bởi vì tình huống ở trước mắt của hắn quá kỳ lạ. Ngay lúc nãy, khi hắn di chuyển trên đường núi thì có đi qua một đoạn đường có sương mù, thế là sau khi đi qua thì hắn mới phát hiện quang cảnh ở hai bên đường núi bắt đầu biến đổi. Chỉ cần so sánh qua với khung cảnh lúc trước là hắn đã khẳng định được quang cảnh đã biến đổi. Bởi vì hắn vừa mới đi qua đám sương mù kia, nhưng sau khi quay đầu lại nhìn thì đám sương mù đã biến mất, hơn nữa quang cảnh lại khác vói quang cảnh lúc trước rất lớn.

Điều này khiến cho hắn nghĩ rằng bản thân đã bị người nào đó ám hại, thế là hắn vừa quan sát tỷ mỉ mọi thứ, đề phòng mọi thứ xung quanh, vừa cố nhớ lại những hành động mà trước khi hắn đi xuyên qua đám sương mù dày đặc này là gì, từ đó có thể dựa vào mấy động tác kia để tìm ra sơ hở của trận pháp.

Trước khi đi vào đây, Tần Tông Nguyên đang đi dạo trên núi Hành Sơn. Sau khi hắn ăn sáng xong, lập tức lên núi đi dạo, gọi là tranh thủ lúc sang sớm để thưởng thức một số cảnh đẹp trong núi. Cuối cùng thấy mặt trời cũng sắp lên đến đỉnh đầu rồi, nên hắn vội vàng chuẩn bị xuống núi, cũng không thể vì hắn mà mọi người trong nhà phải ngồi chờ cơm.

Nhưng không biết từ lúc nào, ở trên núi lại tỏa ra những đám sương mù nhàn nhạt bay vất vơ vất vưởng, đây đúng là một điều kỳ lạ, cũng rất hiếm thấy khi thởi gian hiện tại đã là giữa trưa, còn mặt trời trên đầu đang nắng chang chang. Những đám sương mù này cũng khiến cho không khí ở trên núi cũng bắt đầu trở nên mát mẻ hơn.

Tần Tông Nguyên không có nhiều kiến thức về khí tượng học, cho nên hắn chỉ suy đoán bậy bạ mà thôi, hắn cho rằng hiện tại đang là tiết trời mùa thu, nếu hiện tại trên núi lại xuất hiện lên sương mù như thế này chắc chắn là trời sắp mưa rồi.

Đúng lúc Tần Tông Nguyên đang đi xuống núi một cách thong thả, thì hắn đột nhiên chú ý đến, ở phía trước mặt hắn khoảng 4 5 mét, có một đám sương mù tụ tập lại trên đường đi, nó vừa vặn để che lấp nguyên con đường. Mà phạm vi bao phủ của đám sương mù này là khoảng 3 mét chiều ngang, nó chẳng nhưng bao phủ hết toàn bộ con đường đi, mà nó còn bao phủ luôn các hốc núi ở hai bên đường.

Ở những chỗ khác cũng còn có sương mù, nhưng cách đám sương mù này tầm 20 mét, mà tầm nhìn ở bên trong đám sương mù này, nhiều lắm cũng chỉ có 2 mét. Hơn nữa đám sương mù này cũng không phải cứ lơ lửng ở giữa đường, mà nó đang chậm rãi bay về phía xa.

Trước giờ Tần Tông Nguyên còn chưa bao giờ chứng kiến, cũng chưa bao giờ nghe ai nói qua loại hiện tượng nào lại kỳ quái như thế này. Cái này khiến cho người có tính tình cẩn thận như hắn phải dừng lại quan sát thật kỹ.

Mà đoạn đường hắn sắp sửa đi qua lại có địa hình không quá phù hợp để mai phục, bên trên là vách núi cao, còn bên dưới là khe núi. Cộng thêm đám sương mù tràn ngập khiến cho hắn có cảm giác không khí trong lành, nên Tần Tông Nguyên chỉ phán đoán cái đám sương mù này không phải do người làm ra là được.

Nếu Tần Tông Nguyên cẩn thận hơn thì có thể chờ cho đám sương mù này bay đi, sau đó lại tự mình đi ngang qua. Thế nhưng sau khi chứng kiến tốc độ bay của đám sương mù này khiến cho hắn bỏ qua ý định chờ đợi, bởi vì nó quá chậm, chờ cho nó bay qua được thì sẽ rất lâu.

Đương nhiên khi đó Tần Tông Nguyên còn có cách khác nữa, đó là leo lên sườn núi, sau đó đi vòng qua đám sương mù này, sau khi đi qua thì lại leo xuống đường để đi tiếp là được. Khoảng cách từ đường đến sườn núi cũng không hề cao, dựa vào thân thủ của hắn thì cũng dễ dàng làm được điều này thôi, chẳng có khó khăn gì cả.

Thế nhưng phương án leo lên sườn núi để đ vòng lại bị Tần Tông Nguyên loại bỏ ngay lập tức. Đầu tiên là vì hắn quan sát thấy trong đám sương mù kia cũng chẳng có gì nguy hiểm hết. Hơn nữa nếu có nguy hiểm đi nữa thì hắn cũng không thể nào lựa chọn trốn tránh, bởi vì nếu chỉ vì chút nguy hiêm thôi mà đã khiến cho hắn phải bỏ chạy, thì thanh danh một đời của hắn vứt cho cho ăn đi thôi. Mặc dù không có ai thấy được hành động của hắn, nhưng hắn lại tự cảm thấy lương tâm của hắn bị cắn rứt nếu làm như thế.

Còn nếu để người khác biết Tần Tông Nguyên hắn lại đi sợ một đám sương mù không có gì nguy hiểm ở bên trong, chắc người ta cười cho thối mặt, làm sao hắn còn có mặt mũi mà đi ra đường gặp mặt mọi người được nữa.

Hơn nữa đám sương mù này cũng không bay về phía hắn cho nên hắn không lo lắng việc đám sương mù này sẽ gây bất lợi cho hắn, nhưng nếu bảo hắn đứng đây để chờ cho đám sương mù này nhường đường thì hắn lại cảm thấy khá ấm ức. Ngay tại khi hắn định phong bế hơi thở để đi qua đám sương mù này, thì hắn đột nhiên thấy được từ bên trong đám sương mù bay ra một con bướm. Sau khi con bướm này bay ra khỏi đám sương mù thì nó lại bay qua bay lại trước mắt hắn.

Điều này khiến cho hắn đoán được, đám sương mù này sẽ không hề có độc, hơn nữa hắn còn nghĩ đên một chuyện xa vời hơn. Bầu trời hôm này lại có sương mù tràn ngập ở trong núi, khiến cho người ta cảm thấy không khí mát mẻ, trong lành, chỉ vừa hít một hơi thôi mà đã khiến cho hắn cảm thấy thoải mái tâm hồn. Nhưng vậy loại không khi khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ, hít vào thì cảm thấy sảng khoái tâm hồn này có phải là linh khí trong truyền thuyết không? Có lẽ vị trí của đám sương mù ở trước mặt chính là vị trí mà linh khí dày đặc nhất thì sao? Nếu là như vậy thì đây chunhs là một cơ hội chỉ có thể gặp, chứ không thể cầu rồi, đám linh khí nồng đậm này chắc chắc để cho công lực của hắn đề cao không ít đây.

Nghĩ như thế hắn lập tức đi đến đám sương mù ngay, miễn cho cơ hội chỉ có thể gặp không thể cầu này bị biến mất, đến lúc đó có hối hận thì cũng đã muộn màng rồi, hơn nữa còn làm trò hề cho thiên hạ. Lúc này hắn lại lo lắng, mong cho đám sương này sẽ tụ tập lại một chỗ, đừng có lại đột nhiên biến mất.