Chương 1: Chương 1: Ta đội mồ sống dậy

Ở nghĩa trang , âm khí bao trùm khắp nơi đây, các vong hồn không thể siêu sinh đều lưu lạc tại nghĩa trang có mộ của mình. Phía xa xa, sâu bên trong nghĩa trang, có một ngôi mộ hoành tráng nhất và được đầy ấp bông hoa thơm nồng nàn trên đó.

Rột rột rột

Một cái âm thanh rột rột bên dưới ngôi mộ, bất chợt mắt đất nứt ra. Một nắp lại quan tài bay thẳng lên cao trước nguyệt quang chiếu rọi khắp ngôi mộ này. Từ trong chiếc quan tài, xác chết là một thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng thân thể đang dần thu nhỏ lại, chỉ còn lại thân hình như một hài tử bảy tuổi.

Kẻ đó tưởng chừng chỉ là một cái xác chết, không thể ngờ lại bừng tỉnh trở lại. Hắn thở dốc liên tục, quan sát mọi thứ xung quanh với đôi mắt không thể tin được.

- Rõ ràng ta đã chết rồi mà?

Câu nói được thốt ra khiến tất cả mọi thứ trở nên tĩnh lăng.

Tên này gọi là Trần Thanh, đệ tử nội môn kiêm đệ tử chân truyền của Tịch Diệt môn. Mấy năm về trước, ta cố gắng tu luyện quá nhanh, đạo tâm và căn cơ không vững, tâm ma hiện hữu. Trong lúc muốn đột phá lên Thiên Nhân, thiên kiếp xuất hiện, ta vẫn còn tâm ma nên đã không thể thành công rồi vẫn lạc.

Bây giờ, ta lại sống lại. Chính ta là không rõ ràng vì sao, càng tự hỏi về điều này.

Cảm nhận được cơ thể có chút khác biệt, ta nhìn vào đôi tay thì thấy chúng rất nhỏ, cứ như một đứa nhóc. Rồi nhìn xuống y phục, nó hoàn toàn không đủ rộng để cho hắn mặc, hiện tại ta chính là trần như nhộng.

Ta bước ra khỏi chiếc quan tài kia. Do tu vi mất hết, thân thể thì bé nhỏ lại. Sức chịu đựng giảm đi rõ rệt, dưới âm khí nồng đậm như nơi nghĩa trang này. Ta căn bản là rất khó thở.

Thế nên ta chỉ còn cách vận một ít linh lực còn sót lại bao phủ khắp thân thể để chống chịu trước âm khí này. Sau đó, ta nhanh chân chạy khỏi cái nghĩa trang.

Việc ưu tiên nhất là trở về Tịch Diệt môn để gặp mọi người.

Chạy trên con đường mòn, chính ta cũng không biết đường về ở đâu. Bất ngờ từ trong bụi cây phát ra tiếng rì rào rồi một con hổ từ đó lao ra, nó vồ lấy người ta.

Nhờ có lớp giáp linh lực, ta mới có thể thoát được bàn tay của tử thần một lần nữa. Những cái móng vuốt sắc nhọn kia, nó chỉ cần một nhát thôi là xé xác cơ thể yếu ớt hiện tại của ta rồi.

- Arrrrrggg!!

Ta gào lên hết sức, đá thật mạnh vào bụng của con hổ làm nó văng ra xa vài mét. Sau đó ta bắt đầu chạy đi, còn nó thì đã đứng và đuổi theo.

Lớp giáp linh lực này chỉ có thể chống đỡ một đòn của con hổ này nữa thôi. Nếu để nó vồ lấy lần nữa thì chính là chết. Không có cách nào để phòng ngự nữa, vậy thì chỉ còn cách toàn lực chống trả.

Còn sót lại một ít linh lực, ta tụ tất cả vào đầu ngón trỏ phải hướng thẳng giữa trán của con hổ.

Hổ là loài động vật rất nhanh nhẹn và nhạy bén, muốn giết nó với chút linh lực ít ỏi này chỉ có cách đánh thẳng vào bộ não của nó. Thế nhưng với trực giác của con động vật cuồng chiến, thì nó chắc chắn sẽ đoán được và dễ dàng né tránh.

- Tịch Diệt Chỉ! Sợi Linh Nguyên!

Một sợi linh lực siêu mỏng được phóng ra từ đầu ngón trỏ phải, nó mỏng đến mức cho dù là pháp nhãn cũng khó nhìn rõ ràng. Nó dễ dàng qua mặt được giác quan của con hổ, đâm xuyên vào trong não bộ.

Con hổ hai mắt trắng bệt, rồi ngã nằm xuống dưới đất.

- Giờ thì, mình cần phải về tông môn trước đã.

Ta mệt mỏi quay lưng bước đi.

Chút linh lực còn sót lại đã bị tiêu hao hết. Nơi đây bị ám rất nhiều âm khí, nếu tu luyện ở đây, bất cẩn để âm khí xâm nhập vào thì rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

- Ồ, thật thú vị! Một tiểu gia hoả lại có khả năng kiểm soát linh lực tốt đến như vậy, ta chính là vạn lần ngạc nhiên. Ngươi chắc chắn là nhân tài hiếm có đấy.

Bất chợt, một giọng nói nữ nhi phát ra. Nó lọt vào tai của ta, bất ngờ xoay người hướng vào người nói. Một nữ nhân cưỡi trên lưng của một con ngựa, trên tay cầm một cây thương sắt trông rất nặng nề. Nàng có nước da trắng trẻo, hai gò má hồng hào, mái tóc xanh đen quyến rũ, thân hình thì không có lấy một điểm để chê bai, cặp ngực tấn công cặp mông phòng thủ quá hoàn hảo, hệt như đường cong chữ S.

Ta nhìn thấy nữ nhân này, không phải bị vẻ đẹp và sự quyến rũ này hút hồn. Mà ngược lại sắc mặt trắng bệt đi, nàng là Huyền Linh đại tướng quân của Đại Lý vương triều, thực lực đạt đến Luân Hồi.

Năm xưa lúc ta được hoàng đế triệu kiến vì nghe đồn về tài năng xuất chúng kia. Ngài muốn mời ta nắm giữ chức vị đại tướng quân thay thế cho Huyền Linh. Điều đó đã khiến nàng rất phẫn nộ và khiêu chiến.

Lúc đó cả hai thực lực đều là Pháp Tượng đỉnh phong. Ta chính là thiên tài vượt cấp khiêu chiến, kẻ vô địch cùng cấp như Huyền Linh, căn bản không cách đánh thắng ta được. Nàng vì vậy cũng ôm hận từ đó.

Đến cả tin đồn nàng muốn băm xương, nuốt thịt ta đã được truyền khắp Đại Lý vương triều. Bây giờ nàng mà biết ta biến thành một tiểu tử bảy tuổi, không những bị cười nhạo mà còn là chết tươi.

- Tiểu tử kia, ta thấy ngươi cũng tội nghiệp đấy. Ngươi có muốn về Huyền Phủ của ta không?

Ta chỉ bất đắc dĩ gật đầu một cái. Ít nhiều thì ở đó cũng có quần áo để mặc, có đồ để ăn. Hên xui thì sẽ về được tông môn, nhờ lão sư bảo kê trước hung nữ này.