Chương 2: Tay Rồi Nhưng Anh Sợ Mất Em

Thấy nick yahoo của anh sáng, bao ngày qua cô đã cố giữ im lặng để xem phản ứng của anh thế nào, nhưng cho đến bây giờ thì cô đã ko còn chịu nổi nữa, chờ đợi đã khiến cô hao mòn đi nhiều mà anh đâu hề biết, cô dồn hết sự can đảm đề chat qua cho anh: - Mình chia tay nhau đi anh, em thấy hình như chúng mình đã không còn thuộc về nhau nữa rồi…

- Tại sao vậy em??? Anh vẫn đang cố gắng cho tương lai của chúng mình mà, ……..

- …………cô im lặng!!!

- anan! Em nói đi, có phải em đang nói đùa với anh phải không? anh ko muốn như thế!!!!!!!!!!!!

- ………..vẫn là 1 sự im lặng…..

Anh gọi đt sang cho cô, nhưng cô ko bắt máy, đó là điều cấm kỵ trong suốt khoảng thời gian yêu nhau của cả hai, nhưng giờ đây thứ mà anh nghe thấy chỉ là tiếng tút tút vô vọng, nhắn tin cũng ko thấy hồi âm! Anh thực sự thất vọng, gục đầu trên máy tính và những giọt nước mắt của một thằng con trai bắt đầu rơi… Anh đã vì cô mà ktrước đến giờ. Anh hóc nhiều lần nhưng đây là lần mà anh cảm thấy đau nhất từ biết từ khi mình bắt đầu đi làm anh ít quan tâm đến cô hơn, anh chỉ muốn làm ra thật nhiều tiền để có thể cưới cô và lo cho cô có một cuộc sống hạnh phúc, đó là mục tiêu khiến anh làm việc một cách hăng say không biết mệt mỏi. Nhưng nó cũng chính là con dao 2 lưỡi, vì đặc thù công việc nên anh rất bận rộn, kề cả những ngày thứ bảy, chủ nhật hay cả những ngày lễ anh cũng không thể thoát ra khỏi công việc được. Những hôm anh đi làm về trễ, nghĩ rằng cô đã ngủ nên anh ko dám gọi đt hay nt suốt mấy tiếng đồng hồ như trước kia được. Anh thấy buồn lắm nhưng nghĩ đến việc sau này cô sẽ được sống sung sướng anh thấy lòng nhẹ hẳn. Những mệt nhọc, những áp lực công việc anh âm thầm chịu đựng cũng vì vậy.

Cũng vì sợ làm phiền anh trong lúc anh đang làm việc nên cô chẳng dám nhắn tin với anh sau một vài lần cô nhận được tin nhắn trả lời là “Anh đang bận, nc với e sau nhé, love u, chụt”. Rồi những ngày dài ngồi chờ tin nhắn của anh mà không thấy, cô bỗng cảm thấy sao anh và cô cứ xa dần ra, cô thấy nỗi cô đơn vây quanh mình, bmình sao giống một con ngốc, can đầu cô thông cảm cho anh nhiều lắm, nhưng dần dà cô thấy ứ ngồi chờ điều gì không biết, cô cố tình im lặng để thử anh, và giống như một trò chơi hay sao, anh cũng cố tình im lặng để đợi chờ cô xem ai có thể chịu đựng được lâu hơn, mà cả hai đều không biết rằng sự im lặng đó đã vô tình tạo ra 1 khoảng cách lớn……….

Anh không được xếp vào hàng trai đẹp, nhưng cái phong thái lịch thiệp, nhã nhặn và cách anh quan tâm đến những người xung quanh khiến nhiều cô gái trong công ty nơi anh làm việc chú ý tới anh nhiều hơn tới những nhân viên nam khác. .. Trong đó có một cô gái mới tốt nghiệp và được nhận vào làm chung bộ phận với anh trong công ty, đó là một cô gái có gương mặt rất ngây thơ, trong trẻo, nói đúng hơn là xinh đẹp. Vì là sinh viên mới tốt nghiệp nên cô gái rất năng động, sáng tạo và là một trong những nhân viên có tiềm năng của công ty, anh là cấp trên của cô bé, nhận ra điều đó nên anh dành cho cô bé sự ưu ái nhiệt tình hơn, vì vậy cô bé càng ngày càng say đắm anh Thấy anh thường ngồi thẫn thờ trong những lúc rảnh, cô bé đoán ngay anh đang có chuyện buồn và thường xuyên đến an ủi, động viên anh. Và có đôi lúc anh đã tạm quên đi những suy tư trong lòng để cười, để trò truyện vui vẻ cùng cô bé Đám cưới của trưởng phòng, anh gọi điện ngỏ ý mời cô đi cùng anh… Vì lòng tự trọng, cô đã từ chối dù anh đã mời rất nhiều lần,… Anh thoáng buồn lòng, những ngày tháng ngọt ngào đâu hết rồi, sao bây giờ lại nhạt đến vậy.

Riêng cô, cô thấy mình xấu xí đi nhiều, chẳng còn là con bé vô tư như ngày nào nữa, cô chẳng còn mặt mũi nào đến gặp đồng nghiệp của anh cả, chỉ để người ta nhìn rồi lại cười vào mặt anh, với lại, cô đã nói chia tay rồi mà,… nhưng sao mà chia tay lặng lẽ vậy, cô đợi xem anh có đến ko, có mua hoa để làm hòa với cô ko, có năn nỉ cô như bao lần trước ko? Và câu trả lời là ko, ngày nào cô cũng khóc, khóc cho yêu thương 1 thời đã phai tàn, khóc cho người mà cô yêu thương nhất chấp nhận lời chia tay 1 cách êm xuôi, chỉ thỉnh thoảng cô nhận được những tin nhắn dài từ anh, cô không trả lời rồi anh thì cũng im lặng, sao anh không gọi điện cho cô hối hả??? bao nhiêu câu hỏi tại sao cứ vang lên trong trí óc cô, chắc cô hóa tâm thần mất… Lúc tàn tiệc cưới, cô bé cấp dưới dễ thương nọ lại gần anh ngỏ ý nhờ anh cho cô bé đi quá giang về.

- Hình như anh lại có chuyện gì buồn hả?

- Àh… ko em…

- Nhìn anh là em biết rồi, mình kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện đi anh?

- Ừ!

Anh chở cô bé đến bờ sông nơi mà trước đây anh và cô hay đến, anh nhớ đến những kỷ niệm ngày nào như vẫn còn mới đây…

- Anh và chị ấy chia tay thật rồi phải ko?

- ………..Ừ… Phải… ……… -anh khẽ thở dài, - hình như là vậy rồi.

- Anh còn yêu chị ấy không????????

- ……………….- Anh ko trả lời nhìn xa xăm và suy nghĩ một điều vu vơ gì đó, còn yêu thì có làm được gì nữa đâu, cô ấy đã hết yêu mình rồi mà…

Im lặng 1 hồi lâu cô bé cất tiếng:

- Thật sự mà nói…….. Em…em rất …………thích anh! –cô bé đỏ mặt trông càng xinh dưới ánh trăng…

Nhưng anh, một con người hiện giờ vô cảm, anh chẳng còn tin vào cái thứ gọi là yêu kia nữa… Bất giác anh gật đầu như cũng chấp nhận tình cảm của cô bé. … “trống rỗng” là từ duy nhất có thể diễn tả được tâm hồn anh lúc này… Cũng từ ngày hôm đó, cô bé xem như họ đã hẹn hò! Cô bé quan tâm anh ra mặt khi ở trên cty, đôi khi làm anh cảm thấy ngượng ngạo!

Vì trước kia anh đã từng dẫn anan đến cty để giới thiệu với ban bè đồng nghiệp nên một số người vẫn giữ liên lạc với anan. Họ đem những chuyện thấy được kể cho anan nghe và cô gần như bị shock đến ngất sỉu khi nghe tin trời đánh ấy!

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại thay lòng nhanh đến vậy, quen nhau đã lâu, cô hiểu bản tính của anh hơn ai hết, anh thuộc tuýp người thật thà, chung thủy. sao có thể chỉ mới chia tay vài hôm mà đã như thế? Hay thực ra, do quen với người mới mà anh đã bỏ quên cô?! Hay là những người đồng nghiệp kia họ hiều nhầm???.... Lòng cô càng quặn thắt lại, nhưng nếu muốn biết sự thật, chỉ còn 1 cách duy nhất là hỏi anh… Sáng sớm cô đến gặp anh! Anh chở cô đi ăn sáng như chẳng có chuyện gì xảy ra giữa 2 người cả, anh vẫn nói chuyện, vẫn cười như trước kia… cô thấy ấm áp và hy vọng rằng những lời đồn đại kia là sai sự thật! - Trông em gầy đi nhiều quá! Không lo ăn uống vào hay sao vậy?!

- Dạ…-Vì e chẳng còn được anh chăm sóc như trước kia nữa, cô tính nói vậy nhưng thôi. – Hôm nay em đến gặp anh là vì có chuyện muốn nói với anh…

- Ăn xong đi đã em, ăn uống không được mất tập trung sẽ bị đau bao tử đấy…- Anh ngắt lời cô đang nói…

- Ưm! – cô gật đầu nhẹ và gáng ăn cho xong dĩa cơm tấm, thực sự là rất khó nuốt.

Ăn xong, anh chở cô đến 1 quán café mà có không gian riêng tư có thể nói chuyện mà ko sợ gây ảnh hưởng đến người khác…

- Em muốn nói với anh điều gì?

- Anh thực ra có điều gì đang giấu em phải không? Tại sao anh lại im lặng trong suốt thời gian qua? –cô hỏi xong mới chợt nhớ đến chính bản thân mình mới là người im lặng… cô cúi đầu xuống thấp để che đi nét ngượng ngịu trên khuôn mặt.. - Anh không giấu em điều gì cả,… Nhưng… tại sao em lại làm như vậy???

- Có phải tình cảm anh dành cho em ko còn như trước nữa??? em cảm thấy thế nên muốn ngừng lại… có phải anh đã có người mới rồi??? – mắt cô bắt đầu rưng rưng, cô cố nén lại để nó ko bật ra nhưng đã nghe sống mũi cay the lại! ]

- Em bình tĩnh nghe anh nói! Ko đc khóc đâu đấy! mà anh cũng ko biết phải nói thế nào nữa…

- Anh cứ nói đi, em nghe, em đã chuẩn bị tinh thần rồi… - cô cảm thấy linh cảm chẳng lành…

- Trong thời gian qua, chúng ta đã không ở bên nhau, nên anh thấy dường như tình cảm đã phai nhạt, thực sự trước kia anh rất yêu em, và anh nghĩ sẽ không bao giờ có thể rời xa em được, nhưng hiện tại là chúng ta đã xa nhau… anh đã rất buồn, nên anh cần khoảng thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của chúng mình…… có lẽ mình nên tạm chia tay nhau một thời gian để cảm nhận sâu sắc hơn… - có phải ý anh đang muốn trách móc cô rằng tại sao cô lại bỏ mặc anh như thế? Tại sao lại đòi chia tay anh vô cớ như thế, anh chưa trả lời cô vì anh cần suy nghĩ, hay anh muốn cho cô biết nó đau đến thế nào? Mà chả cần như thế chẳng phải cô đã rất đau rồi ư? Sao anh nhẫn tâm quá vậy?

Cô bắt đầu khóc, càng nén lại thì càng vỡ òa, thế là cô để mặc cho nước mắt thi nhau rơi… Cô hiểu ra mình đã sai… đã quá ngốc nghếch khi còn yêu anh nhiều đến vậy mà lại đòi chia tay vì cái thói trẻ con của mình… - Anh tự đánh mình nhé, trước kia anh đã hứa anh sẽ xử những ai làm em khóc! Anh xin lỗi…- anh đưa tay lên lau giọt nước mặt đang lăn xuống trên má cô… cô gạt tay anh ra… - Không cần đâu anh… vậy còn chuyện người kia thì sao?

- Àh, chuyện đó em không cần quan tâm đâu… chỉ là cô bé làm cùng với anh thôi!

- Còn tình cảm anh dành cho cô ấy? có giống như lúc đầu anh mới quen em ko?

- Tất nhiên là không em ah, em là tình yêu đâu tiên của anh, chắc chắn sẽ chẳng có ai sánh bằng em cả, và anh nghĩ rằng…………chắc anh không thể yêu một ai khác nữa ngoài em… nếu có chăng chỉ là chút cảm động… - Anh liên tục đưa khăn giấy cho cô! ơ hay, anh luôn có cái chiêu vừa đấm vừa xoa, kể cả lúc này mà còn dùng chiêu ấy đc ư?! - Vậy tại sao…

- Vì a đang cần thời gian để suy nghĩ chín chắn, và cả em cũng cần điều đó…

- Em hiều rồi, vậy thôi em xin phép… chào anh, em về…

- Anh thấy em ko đc ổn, ở lại chút nữa cho tỉnh táo nhé, chút nữa anh nấu cơm cho em ăn! – giờ này mà anh còn đòi nấu cơm cho cô ăn nữa cơ?!

- Thôi em không sao đâu! Em mạnh lắm, anh yên tâm nhé! Tạm biệt anh!

Bóng cô khuất xa dần, anh ở lại với cái đầu đầy những dây thép gai chằng chịt, nó khứa khắp trong lòng anh, trong tim anh, trong trí não anh… Anh thật sự ko muốn như vậy, mà tại sao anh lại làm vậy?! Anh dùng tay đấm liên tục vào bức tường, chảy máu,… có lẽ cái đau của thể xác lúc này sẽ giúp anh quên đi cái đau về mặt tâm hồn kia… Anh lên công ty với vẻ mặt giả tạo chưa từng có, vẫn có những quan tâm từ cô bé đồng nghiệp, anh thấy khó chịu… nhưng giả vờ cười…. Anh biết, anh đang nhớ đến cô với đôi mắt đỏ hoe… Anh tan nát thật rồi… Cô bé đồng nghiệp luôn bày ra những trò mới để làm anh vui như rủ anh đi coi phim, đi uống trà sữa, tới những tiệm bánh teen,…. Nhưng chẳng được mấy lần anh đồng ý đi cùng, anh luôn có những lý do chính đáng để từ chối mà không bị phản ứng thái quá từ đối phương… Và việc duy nhất anh có thể làm bây giờ là vùi đầu vào đống công việc, để cho đầu óc mình không còn được phép suy nghĩ lung tung nữa, thỉnh thoảng anh dạo xe 1 mình quanh các nẻo đường Sài Gòn, những nẻo đường mà anh và cô đã từng đi qua… chẳng biết là đi tìm nỗi nhớ hay là để tìm quên -

Sau khi nhận được lời chia tay của anh mà cô luôn nghĩ là nó không bao giờ có thể xảy ra được vì cô luôn tin chắc 1 điều là anh rất yêu cô, trừ khi cô là người nói chia tay chứ ko bao giờ là anh cả, cô gần như không còn chút niềm tin, chút sức sống nào, chẳng phải chính anh đã hứa với cô rằng cho dù cô có thay đổi thế nào thì anh vẫn yêu cô sao??? Chẳng phải anh ghét nhất là 2 chữ chia tay sao?

Cô đi lang thang ko muốn về nhà, vừa đi vừa nghĩ, vừa khóc,… cô chưa bao giờ thấy mình thảm hại như vậy… sao tự nhiên lúc này những kỷ niệm xưa cứ kéo nhau về làm gì cơ chứ? Để tiếc nuối ư? Nhưng cô ko cảm thấy hối hận khi đã đặt tình yêu mình vào tay anh, anh là người đàn ông tử tế và đã yêu cô say đắm, đã làm tất cả vì cô trong suốt mấy năm qua,.. cô chỉ hối hận rằng mình đã để mất anh,… Giờ này chắc anh đang vui vẻ bên người mới nhỉ, chắc họ hp lắm, anh sẽ quan tâm cô ấy như trước đây từng wan tâm cô, sẽ làm những điều ngọt ngào mà trước đây anh đã từng dành tất cả cho cô, sẽ nấu cơm cho cô ấy ăn, sẽ nhắn tin thâu đêm với cô ấy,…. Ghen ah! Thôi quên đi… cô tự nhủ… Về đến nhà, trong người cô ko còn chút sức lực, ko muốn ăn cơm, cô bỏ bữa, và chẳng đêm nào ngủ được trọn giấc…

Nhưng anh, vẫn nhắn tin đều đặn cho cô, vẫn cứ động viên, an ủi cô?! Tại sao thế? Anh lại hẹn cô ra uống nước, nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô!

- Em phải cố gắng sống cho thật tốt, chúng ta chưa hẳn đã kết thúc mà, hãy giúp anh yên tâm làm việc, đến khi ước mơ của anh thành hiện thực thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi! Em chờ anh tới lúc đó được không? - Uhm..

Cô ko hiểu cái ý mập mờ của anh là gì nhưng nó đã cho cô thêm sức mạnh để tin vào 1 tương lai sáng sủa hơn, cả cái nắm tay ấy, nó như truyền cho cô động lực để vượt lên… từ hôm ấy, tức sau 1 ngày khi chia tay, cô ko còn thấy quá đau lòng nữa tuy là vẫn đau, cô sống vui vẻ hơn tuy là có hơi giả tạo… Chia tay nhưng anh vẫn kiếm một số lý do để gặp gỡ cô, ví như:

- Công việc của anh nhiều quá, mà có một số tài liệu anh chưa tìm được, em giúp anh nha…

- Hôm nay anh bị cảm, mua dùm anh vài liều thuốc nhé!

- Ngày mai công ty anh có buổi triển lãm lớn lắm, do anh triển khai, em ghé qua dự 1 chút ủng hộ anh nhoa!

- …………

Đủ các lý do từ to đến bé mà cô không thể nào từ chối được… anh biến cô thành tay sai dễ bảo của anh từ khi nào vậy trời?! Mà cũng vì vậy, khoảng cách giữa 2 người được rút ngắn lại gần như là giữa anh và cô chưa hề có chuyện sưt mẻ gì cả… Vào những dịp lễ anh vẫn rủ cô đi chơi, coi phim, ăn uống,… chẳng thiếu gì…

Ừ thì cô vui, nhưng anh đang nghĩ cô là cái gì vậy?! người yêu hờ ah, chẳng phải là anh đang quen người khác sao? Đi chơi với cô như thế thì thời gian đâu dành cho cô bé kia? Rồi nhỡ cô ta biết được lại buồn thì sao??? Đấy là lý trí cô nói thế? Cô cũng chẳng được niềm vui trọn vẹn vì đi chơi với anh cô chẳng biết mình đi với tư cách gì nữa? người yêu ư? Hết rồi mà. Bạn ư? Cũng đâu phải.. Vậy thì là cái gì của nhau? anh hay hẹn cô đến những lúc anh cảm thấy buồn, những lúc anh cảm thấy mệt mỏi…, anh nói chỉ có ở bên cạnh cô, anh mới tìm thấy đc cảm giác bình yên thực sự, rồi kéo cô lại vào lòng, siết thật chặt,…. Cô đẩy tay anh ra - Anh quên rồi sao? Chúng mình đã chia tay rồi….

- Anh biết… nhưng, anh chỉ yêu em…

Lòng cô cồn cào lên…. Có phải thật không anh.. hay chỉ là những lúc thoáng cô đơn… anh cần cô đến thế?

Bỗng chuông điện thoại của anh reo lên, là 1 tin nhắn mới

- Anh đang làm gì zậy?

- Anh đang bận

- Anh bận gì thế? Anh đang ở đâu vậy?

Anh để tin nhắn đó ko trả lời… bất chợt, cô cảm thấy buồn cho cô bé kia… thực sự giữa họ là mối quan hệ gì, cô không dám hỏi vì cô biết vị trí của mình bây giờ… - Sao anh không trả lời cô bé ấy!?

- Không quan trọng, anh quý trọng những phút giây đc bên em như thế này, anh không muốn ai phá nó…

- Nhưng còn cảm xúc của người ta? Anh không quan tâm à?

- ……………..

- Con gái yếu đuối lắm, làm sao anh có thể cư xử như vậy được…

- Thật ra, giữa anh và cô bé ấy có gì đâu, chỉ là đồng nghiệp, anh biết mình sai khi đã vô tình để cô bé hiểu nhầm tình cảm của mình, bây giờ anh đang muốn tháo nó ra, nhưng anh chẳng biết làm cách nào cả, anh chọn cách lạnh nhạt dần dần rồi cô bé sẽ hiểu… - Như vậy thật nhẫn tâm… Như thế người ta sẽ càng đau khổ thêm mà thôi…

……………………………………………………………

Về nhà cô suy nghĩ nhiều về việc đó, đặt mình vào trường hợp như vậy, cô không biết mình sẽ phải làm gì nữa, anh cũng chẳng rõ ràng với cô, khiến cô cũng đau khổ không kém… hay anh quá tham lam, vừa muốn cô mà vừa muốn cô ấy, không thể nào, anh không thuộc tuýp người đó, hay anh đang bế tắc như những gì anh đã tâm sự với cô?! Cô thật sự rất bực mình những lúc anh đi chơi với cô mà điện thoại cứ léo nhéo, ko phải bực vì cô bé kia phiền phức, mà bực vì anh ko dứt khoát… rốt cục là anh có yêu cô thực sự không?

Cô ghét cái mối quan hệ không rõ ràng như vậy, chuyện tình tay ba chỉ có trong phim HQ, cô ko muốn mình lại là 1 trong số đó, cô nghĩ bản thân mình phải cứng rắn lên, ko đc bi lụy vào tình cảm, phải biết phán xét đâu là đúng đâu là sai,… nên tiếp tục hay nên từ bỏ?! thấy cô bé kia đau khổ, cô cũng không nỡ… hôm sau cô hẹn gặp anh… Tiếng nhạc du dương giúp cô bớt hồi hộp, cô và anh chọn một chỗ khá tốt, có thể nhìn được ra đường bên dưới, lúc ấy là buổi xế chiều, ánh mặt trời của hoàng hôn chiếu vào bàn nơi mà anh và cô đang ngồi khiến cho khung cảnh bổng trở nên lung linh như trong phim… Anh bắt chuyện với cô trước bằng những câu chuyện chỉ có anh mới có thể kể hay đến vậy… anh và cô tuy bây giờ trông như 1 cặp tình nhân, nhưng ở giữa vẫn là một khoảng cách của lời chia tay chưa được xóa… - Anh này…-cô nghiêm nghị nhìn anh

- Ơi! Em muốn nói với anh chuyện gì ah! – vẻ mặt anh bắt đầu lo lắng

- Ưm, là về chuyện của chúng ta… anh đã chia tay em, và em quên anh nói đi, nhưng anh cứ làm như vậy khiến em không thể nào quên anh mà sống cho riêng mình được,… anh không thể dứt khoát được thì hãy để em giúp anh, từ nay mình thực sự chia tay nhé, tức là sẽ không còn dính líu gì đến nhau nữa, đc ko anh? - Tức là chúng ta sẽ không được gặp nhau nữa sao? Kể cả vào những dịp đặc biệt àh? Tức là ta sẽ đi trên 2 con đường khác nhau mãi mãi về sau àh? Tức là em sẽ yêu một người khác phải không?...- anh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi liên tục khiến cô bối rối… - Ừ…

- Anh có thể đến tặng quà cho em vào ngày sinh nhật em, vào ngày 8/3, valentine, hay noel,… không?

- Không được, em sẽ không nhận đâu!

- Em còn yêu anh không?

- ………………………….

- Không trả lời tức là còn

- Ơ cái anh này…

- Vậy thì mình quay lại với nhau đi, anh muốn em là vợ anh, anh thực sự chưa bao giờ ngừng yêu và nhớ em cả, anh chưa bao giờ muốn mất em…

- Vậy tại sao……….

- Em có biết sương mù không? Những lúc trời lạnh thường hay có sương mù, nó làm cho ta ko nhìn thấy cây, thấy nhà đâu nhưng thực sự cây và nhà vẫn đang nằm yên ở đó… em hiểu ko? - Vậy còn……….. hẳn là cô bé ấy ghét em lắm nhỉ?

- Cô bé ấy, em yên tâm, em ko làm gì sai cả, mọi chuyện sắp kết thúc rồi, đừng lo lắng… hãy tin anh và cho anh 1 cơ hội, anh nhất định sẽ bù đắp cho em, tất cả… em là điều quý giá nhất đời anh, anh sẽ không để mất em thêm 1 lần nào nữa,… tin anh không!?

Ko biết nước mắt cô đã rơi từ khi nào… anh hôn lên đôi mắt ngăn dòng lệ đang chảy xuống,…

- Em tin anh…