Chương 7: 7 : Tài Năng Thổi Sáo Của Jiyo - San

Trên đường về cả Jiyo inbun và Kudo Shinichi đều đi nhờ xe của thanh tra Megune , thanh tra Megune thì không ngớt lời tán chuyện, khen ngợi tài trí của Jiyo Inbun , cùng xin lỗi lúc đầu có chút thô lỗ đối với hắn . “ Ha ha ha …! Jiyo-san thật là cám ơn ngài đã giúp cảnh sát chúng ta giải quyết vụ án này , Jiyo-san thật là tài trí hơn người nha , ha ha ha…”

Jiyo inbun một đầu đầy hắc tuyến , tài trí hơn người cái gì , đây căn bản là hắn nhìn thấy từ đầu đến cuối thủ đoạn gây án nha , nhưng vẫn khách khí:

“ Thanh tra Megune quá khen , nếu không phải nhờ sự trợ giúp nhiệt tình , cùng thủ đoạn nghiệp vụ của cảnh sát các vị , thì ta cho dù có biết được hung thủ thì cũng lực bất tòng tâm thâm thôi, phải nói là cảnh sát các ngài chuyên môn nghiệp vụ thật xuất xắc, ta cũng chỉ là mượn nhờ lây thôi , ha ha ha…” Gặp Jiyo inbun khôgn nóng không lạnh , có tài không kiêu , có công không nhận , lại hết lời khen ngợi cảnh sát , điều khiến cho thanh tra Megune thập phần yêu thích, luôn miệng cười thích thú , cùng trò chuyện sảng khoái.

Về phần Kudo Shinichi thì một đầu đây hắc tuyến, rõ ràng hắn cũng đã lần ra được hung thủ, chỉ đợi xác nhận, là hắn có thể diễn cái vai diễn ung dung chỉ điểm hung thủ được rồi .

Vậy mà vai diễn của hắn bị cái tên buôn thần bán thánh này cướp một cách trắng trợn. thử hỏi không tức sao được.

Hắn tốn cả buổi để tìm ra hung thủ , mà đối phương chỉ cần suy luận một chút là có thể chỉ điểm hung thủ , cùng đưa ra chứng cứ khiến cho hung thủ không nói được một lời phản kháng nào.

Trong khi hắn còn chưa chắc chắn , chỉ muốn dựa vào cái chân để khiến đối phương không thể giải thích về cái chân gãy mà nhận tội.

Còn tên này thì trực tiếp khiến cho hung thủ cứng họng , lại còn suy đoán được đối phương đã luyện tập rất nhiều lần , chẳng lẽ hắn so với Jiyo Inbun lại kém xa đến vậy ư?

Trong lòng Shinichi không khỏi thở ra một hơi cay đắng , bình tĩnh đánh giá lại Jiyo inbun một lần nữa .

Nhìn thấy Kudo shinichi chán nản , Jiyo inbun cũng bất giác thương cảm , dù sao cũng là hắn cướp mất vai chính của đối phương mà , nên vọi vàng an ủy :

“ Này Kudo , làm gì mà chán nản vậy , hay để ta thổi một khúc sáo giúp vui nha”

Nghe đến thổi sáo giúp vui , một tên mù âm nhạc như Shinichi bất giác quay lại nhìn Jiyo inbun , vẻ mặt không tin tưởng.

“ Thổi sáo ? Jiyo-san biết thổi sáo sao ?”

“ Ha ha ha… bạn học Kudo cũng quá xem thường ta rồi , vậy xin thanh tra Megune tấp vào lề đường , dừng lại cho ta thổi sáo một chút , giúp vui , dù sao đang lái xe cũng khó cảm nhận được hết .” Thanh tra Megune măng theo vẻ mặt hồ nghi , nhưng dù sao cũng đang vui vẻ , nên chiều ý đối phương tấp vào lề đường , dù sao cũng chẳng mất mát gì.

Xe Dừng lại Jiyo Inbun lập tức lấy ra một cây sáo ngọc mà hắn vừa mua lúc chiều.

Đặt sáo lên miệng thổi , giai điệu nổi lên , lập tức ngây ngẩn lòng người , âm thanh từ trong xe vang vọng ra ngoài, mang theo một nỗi buồn và cô đơn man mác , khiến cho ngay cả những người đi đường cũng bất giác đứng lại , nhắm mắt cảm nhận .

Âm nhạc sâu lắng lòng người , còn hơn bất kì một giai điệu một bài ca nào mà mọi người từng nghe ( tất nhiên đây là bởi vè tài năng diễn tấu của Jiyo Inbun , lhoản này hắn đã từng thông thạo ở kiếp trước) .

Âm thanh mang theo bao tìm cảm , bao cảm tình mấy trăm năm , nỗi cay đắng ly biệt hồng nhan của hắn vậy , nỗi cô đơn nỗi nhớ nhung chất chứa hằng tram năm nương theo tiếng nhạc , xâm nhập vào tâm thức của mỗi người.

Khiến cho những người ở đây cho dù không có chuyện buồn cũng bất giác rơi nước mắt , mà không ai hiểu vì sao , chỉ thấy âm thanh tiếng sao như quấn chặt lòng họ , nghẹo ngào và nức nở, một cỗ cay đắng xinh ra trong lòng , không ai có tiến thêm một bước nào.

Tất cả đều chỉ chậm rãi lắng nghe từng tiếng sao bay vút theo gió, mọi mệt mỏi dường như tan biến hết .

Đến cả Kudo Shinichi , mọi bực dọc , hay tức tối của hắn đối với Jiyo Inbun giờ khắc này đều tan biến hết sạch hắn cũng như mọi người đều cảm thấy một nỗi buồn giằng xé tâm can vậy.

Sau một hồi jiyo Inbun cũng thu lại cây sáo , dùng việc diễn tấu.

Lúc này Kudo shinichi hay là thanh tra Megune đều nhìn chằm chằm vào Jiyo inbun , thật không ngờ đối phương lại thổi sáo hay đến vậy, khiến bọn họ như là bị nhập thần vậy.

Một loạt tiếng vỗ tay vang lên , những người đây đều đồng loạt vỗ tay tán thưởng , đôi mắt đều dán chặn vày chiếc xe của thanh tra Megune .

Để tránh phiền phúc thanh tra Megune lập tức đánh xe rời đi , để lại mọi người ánh mắt ngưỡng vọng ở phía sau.

----------

Xe đi được một quãng xa , Shinichi mới lên tiếng:

“ Này! Jiyo –san vừa rồi bản nhạc đó có tên không ? có thể cho ta biết không ? Ta chưa bao giờ nghe bản sáo nào hay đến thế cả .”

Thanh tra Megune cũng gật đầu đồng ý câu hỏi của Shinichi , ông cũng muốn biết tên bài hán , để về tìm nghe.

“ Tên bài hát là ‘Túy Hồng Nhan’ , 2 người cũng không cần tìm làm gì mất công đây là nhạc do ta tự ngẫu hứng sáng tác.”

‘ Tự sáng tác , một bản nhạc hay như thế , thật sự là một tuyệt phẩm nha , dây alf cái khái niệm gì đây.’ Hai người không khỏi nghĩ ngợi.

“ ‘Túy Hồng Nhan’ hay cái tên rất hay , đúng thật là rượu hồng nhan nha, ha ha ha….” Thanh tra Megune không khỏi tấm tắc khen ngợi .

Kudo Shinichi lại phụ họa: “ Đúng vậy , tên như ý nghĩa , đúng như người cổ đại từng có câu , anh hùng khó qua ải mĩ nhân , trong bản nhạc tựa hồ có cả tiếng lòng của người anh hùng , cùng cả của Mỹ nhân , cứ như thẩm thấu cả nỗi nhớ mong mà tình yêu , tình cảm của họ vậy” “Nhưng mà uyên ương thường khó được trùng phùng , thảo nào bài nhạc lại khiến cho người ta một cảm giác buồn đến thế , quá hay , phải thật sự là quá hay.”

Kudo Shinichi cứ liên tục gật đầu tấm tắc khen ngợi , đến cả chính hắn cũng ngạc nhiên , thật không ngờ một tên mù âm nhạc như hắn cũng có thể cảm thụ được âm nhạc sâu sắc đến vậy.

Mấy người lại tiếp tục vui vẻ nói chuyện , bầu khôgn khsi cũng khác trước đi rất nhiều lần , lúc này thanh tra Megune lại mở miệng nói:

“ Mà này ! Kudo, ta để ý nãy giờ , sao cháu cứ nói chuyện ngang hàng với Jiyo- san thế , người ta dẫu sao cũng là thầy giáo của em mà”.

Một lời của Megune vừa nói ra làm cả 2 người đều giật mình , thì ra ông Megune thấy mặt của Jiyo inbun rất già , với lại lúc trogn vụ án còn nghe nói cùng trường với Shinichi nên cho rằng Jiyo Inbun là thầy giáo của Kudo Shinichi.

Mà như thế thì Shinichi cứ nói chuyện ngang hàng như thế thì , cũng quá không phải phép đi.

“ Ha ha ha ….! Bác Megune nhầm rồi , cậu ấy không phải là thầy giáo , nhìn mặt cậu ta rất già nhưng thực ra mới 18 tuổi thôi , với lại còn là bạn học cùng lớp với cháu nữa , ha ha ha …!” Shinichi lập tức tiếp lời ông Megune.

Thanh tra Megune lập tức trợn tròn mắt :

“ Hả hả ! Cái gì, là là 18 tuổi thật sao? Nhưng mà , mà sao mặt.”

“ Đấy là bởi vì rối loạn Hoocmôn sau khi tỉnh lại sau tan nạn , quên chưa nói với bác , là Jiyo-san mới vừa tỉnh lại sau 2 năm nằm viện , do bị tai nạn.” Shinichi làm bộ mặt tự đắc , kiểu như ta biết hết tất cả vậy , trả lời.

Nghe bọn họ đối thoại Jiyo Inbun một đầu đầy hắc tuyến , nhưng mà rồi cũng thôi không muốn giải thích gì thêm , họ muốn hiểu sao thì cứ để họ hiểu thế vậy .

Thanh tra Megune vẫn bộ dáng không dám tin nhìn đi nhìn lại Jiyo Inbun , làm cho Jiyo Inbun rất khó chịu.

----------

Ngày hôm sau

Trường cấp 3 Teitan , năm thứu 2 B ban trong phòng học.

Kudo Shinichi cứ mơ hồ ngồi ngáp, Chudo ở ngay bên cạnh châm chọc:

“ Sao vậy kudo? Sao lại buồn bã ỉu xìu thế? Không phải là tối qua nhớ ai đó nên không ngủ được chứ?”

“ Baka!…. làm sao có thể chứ , đừng có nói vớ vẩn!” Kudo Shinichi bực bội phất phất tay.

Chudo còn đang định nói gì nữa , bên cạnh Kudo Shinichi, Jiyo Inbun đã tiếp lời :

“ Bạn Chudo , Tối qua Kudo bận theo một vụ án giết người , đến khuya về còn phải lao đầu vào làm bài tập , khẳng định phải tận sớm mới ngủ , nên cứ để cậu ấy yên , không nên quấy rầy làm gì?” Thật ra, thái độ của Jiyo Inbun đối với Kudo Shinichi giờ cũng đã tốt hơn một chút.

Đêm qua Jiyo Inbun lúc trở về nhà , cả đêm tranh thủ chế tại minh văn , rèn luyện lại tay nghề chế tạo minh văn của mình lúc trước , nhưng thân thể hắn khác với Kudo Shinichi nên không cần ngủ cũng chẳng sao, không đến nỗi ỉu xìu như là Shinichi vậy. “ À! Thì ra là thế.” Chudo có chút sợ hãi đối với Jiyo Inbun , dù sao sự việc của Aizawa Eisuke gặp phải, đã khiến cho không ít bạn học trong lớp sinh ra lòng sợ hãi đối với Jiyo Inbun.

Jiyo Inbun vẫn không trả lời , hàng ghế phía trước một đứa con gái não tàn hâm mộ Shinichi đã kinh hô lên một tiếng:

“ Bạn học Kudo lại giải quyết thêm một vụ án giết người sao? Ở đâu , ở đâu vậy?”

Cái bạn học nữ kia không ngừng cầm mấy tờ báo đảo qua : “ Báo hôm nay tớ đều mang theo đủ , sao không thấy có đăng một tin tức lớn như vậy chứ? Cái hình lớn của Kudo bạn học đâu rồi?” “ Thật là lợi hai! Kudo bạn học lại giải quyết thêm một vụ án mới! Là một vụ án giết người!”

“ Trên báo chí thể nào cũng đăng tin tức của Kudo-kun , mọi người tranh thủ tìm quanh mấy tờ báo đi!”

“ Ở chỗ tớ không thấy gì cả!”

“ Chỗ tớ cũng không thấy tin tức gì cả , sao lại lạ thế nhỉ?”

“…..”

Trong phòng học bắt đầu kêu loạn , nhất là mấy bạn nữ, bị tìm kiếm khiến cho Kudo Shinichi đầu như muốn nổ tung, lập tức khó chịu nói:

“ Được rồi! không cần tìm nữa , vụ án tối qua tớ thật sự là có tham gia , nhưng giải quyết vụ án khôgn phải là tớ , mà là Jiyo-san nên mới khôgn có tin tức của tớ.” Xoát xoát xoát xoát.

Một đống ánh mắt đổ dồn ngay về phía của Jiyo Inbun , Jiyo Inbun thì đang ngồi rất bình thường , vẻ mặt không để ý.

Một bạn học ở gần đó kinh ngạc hỏi: “ Là thật sao? Jiyo-san , thật sự là cậu cũng giải quyết một vụ án mạng hả ? thật là lợi hại Ah.”

Jiyo Inbun khẽ cười nói : “ Chỉ là may mắn thôi.”

“ Cái gì? Sao có thể là may mắn được , đúng rồi hôm qua giới thiệu , cậu có bảo là thích suy luận , nếu vậy thì năm 2 B ban trường cấp 3 Teitan chúng ta , lại có thể có nhiều hơn một thám tử học sinh cấp 3 lợi hại đúng không?” “ A tớ tìm được rồi! tìm được rồi! vụ án tôi qua là tổng giám đốc ngân hàng Hachihishi , Yamayaki Akira bị giết , hung thủ là chủ nhân biệt thự Iwata Daijiro, Nhưng kì lạ sao lại khôgn thấy tin tức gì của Jiyo-san?” Mọi người đảo thật kĩ qua từng chữ của tờ báo , nhưng vẫn không thấy cái danh tự Jiyo Inbun, “ Jiyo-san , chẳng lẽ không có phóng viên phỏng vấn cậu sao, dù sao người phá án cũng là cậu mà ? Mà đây lại còn là một vụ án giết người nữa chứ?” Jiyo Inbun cười nói: “ Không có đâu! Cá nhân tớ mà nói, cũng không muốn đăng lên báo chí hay truyền thông , thành nhân vật của công chúng, cho nên, tớ đã bảo với cảnh sát giữ bí mật , bảo là vụ này do cảnh sát phá.” “ Thì ra là như vậy ah!” Một đám người bừng tỉnh đại ngộ.

Bên cạnh đang ngáp Kudo Shinichi , dùng cặp mắt cá chết liếc Jiyo Inbun.

‘ Thằng này không phải là đang cố ý bảo , Shinichi ta đây là một kẻ ưu tính xu nịnh , hư danh sao?’

“ Ran , Ran, chồng của cậu có vẻ so ra không bằng cái người mặt đại thúc kia! Cậu nói xem , có phải hắn bởi vì nghxi mình không bằng cái tên mặt đại thúc kia , nên mới sinh ra ỉu xìu như vậy không?” Một bên ran , Sonoko vừa nói vừa đâm chọc Ran.

Thường ngày, Ran đã ngay lập tức cãi lai “ Không phải chồng dâu” này nọ , nhưng giờ đây, ran có vẻ đang ngây ngẩn cả người.

“ Ran, Ran cậu làm sao vậy? Cậu đang suy nghĩ cái gì vây?” Sonoko ở trước mặt Ran , bàn tay quơ qua quơ lại.

Ran lúc này mới hồi phục lại tinh thần: “ Thật xin lỗi Sonoko , Vừa nãy cậu nói gì tớ không có ghe rõ…”

“ Uy uy uy! Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Muốn chồng của cậu sao?” Sonoko vẻ mặt trêu chọc hỏi dồn.

“ Không, không phải đâu!” Ran lắc đầu cãi lại, sau đó nhỏ giọng nói: “ Sonoko , tớ nói nhỏ cho cậu nghe …. Nhưng cậu không được nói cho người khác biết đâu đấy…” Vài giây đồng hồ sau.

“ Cái gì! Cậu với Shinichi ngày hôm nay sau khi tan học , sẽ cùng nhau đi hẹn hò ở công viên thiên đường nhiệt đới?!” Sonoko lập tức đứng lên , hai tay nắm chặt, một bộ dạng như là muốn bùng cháy vậy. “ À! Sonoko , cậu nói nhỏ thôi hộ tớ cái!” Ran vừa giận giữ vừa xấu hổ muốn chết.

Nói là pahỉ giữ bí mật, kết quả lại bị tên này nói tuột ra hết . Các bạn học ở xung quanh , ai nấy đều nghe được hết.

Nhưng mà làm gì có thuốc hồi hận để ăn :V~~.

Xung quanh, một đống bạn học nam , và nữ lập tức nhốn nháo cả lên.

“ Oa! Bạn học Kudo , với bạn học Ran muốn đi hẹn hò sao?”

“ Thật là khiến người ta hâm mộ quá đi à.”

“ Tớ nghĩ sau khi tốt nghiệp , họ cũng sẽ kết hôn với nhau cho àm xem , ha ha ha …”

“…..”

Một đám người liên tục nghị luận , Jiyo Inbun cũng cười thầm trogn bụng ~~.

Kudo Shinichi im lặng vỗ trán thâm mắng “ Cái bà tám shonoko ah!”

Jiyo Inbun liếc nhìn Shinichi : “ Kudo bạn học, thật ra cũng khôgn cần phải để ý đến ý nghĩ của người khác đâu.”

Kudo Shinichi sửng sốt một chút , sau đó nói : “ Cảm ơn!”

Nhưng Jiyo Inbun lại tiếp tục nói : “ Kì thật học sinh cấp 3 kết hôn cũng chẳng có gì , nhưng nhớ kĩ phải sớm sinh quý tử nha , ha ha ha ….”

‘Sơm sinh quý tử , shinh quý tử , tử , tử , tử, tử.

Tử, tử con mẹ ngươi mà tử ah!’

“ Baka ! ….” Kudo Shinichi cố làm ra vẻ trấn tĩnh , lấy cuốn sách che mặt , ngượng không thể tả.

Hắn đã buôn bỏ chống cự.

Đúng lúc này một sự việc cứu tinh cho Shinichi xuất hiện.

Một tiếng sao vang lên giữa lớp học , cả lớp quay lại nhìn , tiếng sáo rất hay , làm cho mọi người phút chóc ngây ngẩn , Shinichi cũng nhận ra được tiếng sao này, đây là tiếng sáo của của Jiyo inbun lúc hôm qua mà ?

Tiếng sáo vang lên được một lúc rồi ngừng lại , lúc này mọi người mới lấy lại thần hồn, nhìn về phía bạn nữ nơi vừa phát ra tiếng sao đó .

Bạn nữ chợt run nhẹ , tay cầm điện thoạt giơ lên:

“ Mọi người đừng nhìn mình như vậy , đây là đoạn nhạc được người ta đăng lên trên mạng , tiêu đề là ‘ Bản nhạc thần thánh’ , tớ cũng chỉ tò mò mở ra nghe , không ngờ lại hay đến như vậy, nhưng lại chỉ có được 1 đoạn .” ‘Bản nhạc thần thánh’ Jiyo Inbun bất giác cười khổ, chắc là hôm qua hắn thổi sáo , có người nào đó đã nhanh tay thu âm lại , nhưng lại không biết tên của nó nên tùy tiện đặt là ‘ Bản nhạc thần thánh đây mà’, làm hắn thật sự rất ngượng. “ Chỉ có một đoạn ngắn thôi sao ? thật là tiếc quá , không biết là ai tấu được một khúc nhạc hay như thế nhỉ? Thật là muốn gặp người đó quá!”

Tất cả bạn học ở đây ai cũng tấm tắt , bộ mặt ra vẻ tiếng nuối.

Kudo Shinichi giống như được ân xá , lập tức ngẩn đầu dậy , làm bộ mặt đắc thắng , đối với mọi người nói.

“ Ha ha ha…! Cần gì phải mơ ước như vậy , người tấu bản nhạc đó , đang ngồi ngay trong lớp này đây này.”

“ Hả đang ngồi trong lớp này? Chẳng nhẽ nói đó là một bạn nào đó trong lớp ta sao?” mấy bạn học trong lớp đều nhao nhao lên hỏi dồn Shinichi.

Kudo Shinichi một bộ mặt đắc thắng , khóe miệng cong lêng , ngón tay chỉ thẳng mặt của Jiyo Inbun giống như đang chỉ điểm hung thủ vậy.

“ Hung thủ chính là … ý nhầm người đó chính là Jiyo-san”

Một câu nói ra làm tất cả mọi người ở đây chấn động, vẻ mắt ai nấy đều khó tin , tập trung nhìn vào Jiyo Inbun.

Jiyo Inbun chỉ còn biết lắc đầu cười khổ , ‘cái tên Shinichi này cũng thật là máu thám tử quá đi’, vậy thì hắn cũng không thèm chối nữa:

“ Đúng vậy, người đó chính là tớ , đêm qua đi về nổi hứng nên mới tấu một bài thôi…”

Ngay lập tức các bạn nữ lập tức chen lấn lên về phía Jiyo inbun , ai nấy đều hai tay chóng mạnh xuống bàn của Jiyo Inbun, chường mặt dí rất gần hắn , vẻ mặt ai nấy đều kích động: “ Oa A! đúng thật là Jiyo-san sao …?!”

“ Jiyo –san cậu có thể thổi lại bài sáo lúc nãy nguyên bản luôn được không.”

“Đúng, đúng vậy chỉ nghe một đoạn thôi mà đã thấy quá hay rồi , thật sự rất muốn nghe cả bài đó .”

“ Jiyo-san , làm ơn đi mà !...”

“….”

Mấy bạn nữ đều nhao nhao lên thỉnh cầu , ngay cả mấy bạn học nam cũng thế , làm Jiyo Inbun cười khổ , xem ra hôm nay nếu hắn không tấu nhạc thì khó được yên à nha. : ~~~ ~~~~~~~~~ Cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ , mấy ngày bận theo thi cử nên chậm tiến độ , mong thông cảm , Mình rất cần được cảm ơn và vote nguyệt phiếu , cùng điểm cao , như vậy mình sẽ có tinh thần và động lực để ra tiếp truyện hơn , cám ơn rất nhiều ~~~~