Bạn của Yamayaki Akirani , nhà của Iwata Daijiro , là một căn biệt thự kiểu dáng tây phương.
Biệt thự có một cái sân không nhỏ, Trải bằng đá cuôi, mặt cỏ phủ màu xanh ngát, bụi hoa, cây cối , hồ nước , bức tượng, vân vân và vân vân.
Nói chung căn biệc thự này tại Nhật cũng được xếp vào loại biệt thự cao cấp. Bây giờ còn đang là buổi chiều, thời gian yến hội còn chưa tới.
Yamayaki Akira mang theo Jiyo Inbun đi vào phòng ngủ của Iwata Daijiro, gặp một chút chủ nhân của căn biệt thự này.
Iwata Daijiro là một lão già tầm 60 tuổi, dáng người hơi mập mạp, ngồi trên xe lăn, chân có bột bằng thạch cao.
Căn cứ theo Yamayaki giải thích thì , Iwata Daijiro vởi vì một chuyện ngoài ý muốn, cho nên chân bị gãy , về sau hồi phục không được tốt , cho nên cứ phải ngồi xe lăn.
Hơn nữa Yamayaki còn nói , phòng của Iwata Daijiro trong biệt thự, gần đây cứ nghe thấy âm thanh “leng keng” loạn xạ , bọn người hầu cũng có điều tra qua , nhưng lại không có bất cứ phát hiện nào, cho nên điều này làm cho Iwata có chút sợ hãi.
Mà đây cũng là bạn tốt của Yamayaki , cho nên đây chính là lí do tại sao Yamayaki phải cố gắng cầu cho được “Linh Phù” .
Mà khác với Yamayaki, Iwata Daijiro đối với cái gì mà “trừ linh sư” cũng không hề có tín nhiệm, gần kề chỉ nói khách sáo vài câu , sau đó nói là còn có việc, để cho Yamayaki cùng với Jiyo Inbun cứ tùi ý làm việc.
Mà đối với loại ý tứ này của Iwata Daijiro , Jiyo Inbun cũng không có cái gì mà lấy làm lạ cả.
Cái gì mà còn có việc , đối với câu nói này thì Jiyo Inbun là khịt mũi coi thường, ‘nói là có việc nhưng thực ra la đang tính cách tối nay giết Yamayaki đây, uổng cho hắn luôn coi Iwata là bạn tốt , còn đi cầu “Linh phù”.’ .
Phải nói là trên đường tới đây Jiyo Inbun một hồi cao hứng, dùng trắc toán mệnh thuật để bói số mệnh của Yamayaki, cái gọi là “Trắc toán mệnh thuật” là một thuật bói toán của thế giới pháp sư mà hắn học được, có thể bói ra được chính xác vận mệnh của người bình thường, còn đối với người tu luyện thì không có chính xác lắm , bởi vì khi bước vào con đường tu luyện thì vận mạng là nghịch thiên, muốn tính ra chính xác thì cũng phải hao tâm tổn ý rất nhiều.
Mà khi hắn bói cho Yamayaki Akirani thì thấy được , tối nay Yamayaki sẽ bị người ta giết chết , mà người giết hắn lại là người bạn thân Iwata Daijiro. Mà đây vốn đã là vận mạng của Yamayaki rồi , Jiyo Inbun hoàn toàn không có ý xen vào.
Phải nói ở thế giới kia mấy trăm năm , tâm tình của hắn cũng thay đổi rất nhiều, mọi việc nếu không liên quan đến hắn thì tốt nhất cứ thuận theo tự nhiên, càng đâm đầu vào càng sinh ra nhiều rắc rối. Mọi việc cứ để theo ý trời .
Có điều Jiyo Inbun không hiểu là , một người bị gãy chân như Daijiro thì sao lại có thể dễ dàng giết chết Yamayaki.
Nhưng khi gặp mặt Iwata Daijiro thì hanấ cũng đã hiểu , tên Iwata này khí tức vững vàng , không hề có một chút khiếm khuyết , đây rõ ràng là lão già này chân gãy đã lành lại lâu rồi. Đây cũng là cách để hắn tự loại mình ra khỏi diện tình nghi của cảnh sát.
Hai Người rời khỏi phòng ngủ của Iwata, sau đó Yamayaki lập tức hướng về phía Jiyo Inbun xin lỗi: “ Jiyo-san thực là quá có lỗi, Iwata hắn thật dúng là thất lễ, nhưng mong ngài không nên tức giận làm gì.”
Jiyo Inbun lập tức lắc đầu không sao cả, sau đó mới lên tiếng: “ Yamayaki tiên sinh không cần phải để ý chuyện này, nhưng mà nếu như ngài rảnh rỗi, có thể dẫn ta đi tham quan một chút xung quanh đây , xem có thể thu hoạch được gì không.” “Đương nhiên là có thể rồi” Yamayaki lập tức đáp ứng.
“Thật sự là phiền toái tiên sinh.” Jiyo Inbun nói lời cảm tạ. Đồng thời trong nội tâm thầm mắng , sao Cmn , người Nhật Bản phương diện lễ tiết sao đủ thứ rườm rà. Nhưng rồi cũng cất bước đi theo Yamaki tham thú chút.
Lại nói dù sao cũng đã hiểu hết ngoạn nguồn nên cũng không cần phải xem xét gì tỉ mỉ lắm, chỉ xem như là đi thăm quan chút thôi mà, với lại mấy cái biệt thự kiểu này hay có mấy con yêu quái lai vãng , nếu thuận tiện , bóp chết vài con làm trò tiêu khiển cũng chả sao.
Trong nội tâm nghĩ thầm như vậy, sau đó Jiyo Inbun lập tức mở phong ấn mắt , mở ra [Âm Dương Nhãn] , vừa đi vừa nhìn.
Cái gọi là [Âm Dương Nhãn ] vốn là con mắt bình thường của hắn, khi mà pháp sư bước vào con đường tu luyện đều mở ra được đôi mắt này.
Nhưng bình thường đều áp chế lại , nếu cứ mở ra thế thì không thế nhìn thấy mọi thứ một cách bình thường mất , đi đâu cũng thấy nào là linh hồn , nào là âm khí thì thật khó chịu, nên phải phong ấn lại , lúc cần dùng thì mới mở ra.
Mà [ Âm Dương Nhãn ] này không thể nhìn thấy được linh hồn của người tu luyện , giống như người bình thường thì không thể thấy linh hồn người bình thường vậy.
Nếu như có thể thấy Được cả linh hồn của pháp sư mà nói, thì khi một pháp sư giết pháp sư khác, thì kiểu gì cũng diệt luôn hồn phách của người kia khiến luôn , để không để lại bất kì dấu vết gì.
Yamayaki dẫn đường Jiyo Inbun xem xét toàn bộ biệt thừ, chỉ có phát hiện ra mấy cái hồn phách mèo hoang chưa tan.
Còn những thứ khác , ví dụ như là vài con yêu quái lạc trôi , chả thấy đâu, điều này làm cho Jiyo Inbun buồn chán cực kì.
Cái hồn phác mèo hoang chưa tan đó căn bản không có lo ngại gì , người bình thường hướng về nó thổi một hơi đều có thể thổi chết nó , đương nhiên không có khả năng gây ra sự tình gì nhốn nháo ở biệt thự.
Trong phòng nghỉ , Yamayaki thái độ so với trước đối với Jiyo Inbun cung kính hơn một chút: “ Jiyo-san Xin hỏi ngài có phát hiện gì sao?”
Thấy jiyo Inbun quan sát có vẻ thần bí , nên Yamayaki cung kính hơn nhiều.
“Không hề có” Jiyo Inbun lắc đầu, “Trong cái biệt thự này căn bản không hề có cái thứ gì quỷ quái , có thể là có ai đó không cẩn thận làm ra tiếng động thôi.”
“Là như vậy sao.” Yamayaki Akirani mặt có vẻ thất vọng.
Jiyo Inbun nhìn thấy bộ dạng của Yamayaki như vậy , không khỏi trợn trắng mắt-- Cái lão này không phải là đầu óc có bệnh chứ! Trong biệt thự không có yêu ma quỷ quái các loại mà lại thất vọng , nếu như mà trong này thật có yêu ma , quỷ quái hay là ác linh vân vân, thì nếu như không có Jiyo Inbun thì bọn trong này chết chăc.
Mà thôi dù gì tối nay tên này cũng biến thành một vong linh rồi, đôi co với người đã chết cũng chả có tác dụng gì, ka ka :v.
Sau khi nói chuyện đơn giản,Yamayaki Akirani cáo từ rời đi, Jiyo Inbun ở trong Phòng nghỉ ngơi đến tận tối, Yến hội cũng rốt cuộc cũng bắt đầu.
Trong yến hội , Jiyo Inbun mới chỉ đơn giản nếm thở qua vài món ăn, sau đó lập tức có một số người đã đi đến bắt chuyện.
“ Ngài khỏe chứ Kokugon đại nhân, thật là không có nghĩ đến, ngài hôm nay rõ ràng xuất hiện tại đây.” Đó là một nữ nhân trung niên xinh đẹp, thái độ thập phần cung kính.
Jiyo Inbun nghe xong những lời này, thì ngay lập tức biết là đây là nhận lầm Jiyo Inbun thành ông bố tiện nghi của hắn, Jiyo Kokugon rồi.
“Thật xin lỗi , vị nữ sĩ này. Ta là jiyo inbun , cha ta là Jiyo kokugon , nhưng mà ông ấy đã chết trong một tai nạn xe.”
“ là như vậy sao?” người phụ nữ thất vọng, nhưng cũng rất kinh ngạc nhìn, “ nhưng mà khuôn mặt của ngài…”
Jiyo Inbun chỉ có thể giải thích nói: “ Ta là bởi vì nguyên nhân tu luyện pháp thuật trừ linh công, nên khuôn mặt mới nhìn già nua như vậy, nhưng về sau sẽ khôi phục.”
Đuổi đi được một người, thì lại có người khác đến , thái độ vẫn cung kính như trước: “Kokugon đại nhân ngài khỏe chứ, thật không ngờ ngài lại xuất hiện ở đây. Vậy mà có người đồn ngài đã chết…”
“ Cha ta đúng là đã chết. Ta là Jiyo Inbun, xin được chiếu cố nhiều hơn.” Jiyo Inbun lại tiếp tục giải thích, “mặt của ta sở dĩ trở nên già như vậy , nguyên nhân là bởi vì tu luyện gia truyền trừ linh công pháp, sau này sẽ hồi phục.”
“ Thật sao ? vậy thì thất lễ rồi.”
Một hồi công phu, Jiyo Inbun đuổi đi được 6 người, mỗi người trước khi rời đi, đều để lại cho Jiyo Inbun một tấm danh thiếp. Những người này, cũng đều là Jiyo Kokugon lưu lại một bộ phận nhân mạch.
“Jiyo-san, những người kia vừa rồi, đều là bạn của cha ngài sao?” Yamayaki Akirani không biết từ cái xó xỉnh nào chui ra.
Jiyo Inbun nhẹ gật đầu: “ thì ra là Yamayaki tiên sinh, bọn họ đều là nhận lầm ta thành cha của ta.”
“Cái này cũng khó trách được.” Yamayaki Akirani khẽ cười nói, “Dù sao, bộ sạng của ngày bây giờ, thật là quá giống kokugon đại nhân.”
Yamayaki Akirani cùng với Jiyo Inbun hàn huyên vài câu, bỗng nhiên đưa tay nhìn đồng hồ một chút: “Thật xin lỗi, Jiyo-san, ta hiện tại còn có việc khác, cho nên, thất lễ.”
“Yamayaki tiên sinh quá khách khí rồi, mời ngài cứ tùi ý.”
Sau khi Yamayaki Akirani rời đi, Jiyo Inbun lại tiếp tục ở bên trong phòng yến hội chờ đợi, sau đó đi ra khỏi sảnh yến hội, để cho người hầu chuẩn bị một gian phòng, bảo rằng không nên quấy rầy, còn nếu như Yamayaki sau khi rời đi lại tìm hắn--- Ân, nói rằng hắn còn có một chút bài tập về nhà thầy cô giao, cần phải làm.
Cái sự khốn khổ của đời học sinh. :v
Ở trong gian phòng, Jiyo Inbun ngón tay khẽ bấm, miệng hiện lên một tia độ cong, cười thầm , “xem ra kịch hay đã bắt đầu rồi.” Mà kịch thì phải có khán giả, nếu không thì chả phải khiến cho nghệ sĩ rất buồn sao :v.
Vậy thì hắn nhất định phải bất đắc dĩ đi làm khán giả, tiện thể xem một chút thủ pháp gây án đây.
Nghĩ vậy , Jiyo Inbun lập tức phát động ảnh yêu linh, để cho ảnh yêu linh hóa thành một cái bóng đen , bay xuyên qua tường phòng nghỉ đi ra ngoài , đừng lại trên một mái nhà trong biệt thự, rồi lập tức giống như là một cái bóng , bám dính vào vách tường cửa sổ ở đó, đưa tầm mắt quan sát hết thảy mọi động tĩnh.
Đây là một tuyệt kỹ rất lợi hại của người dung hợp Ảnh Yêu, có tên là [Biến Ảnh], có thể tạo ra một cái bóng thay mình thám thính từ xa hàng cây số, mọi hình ảnh và âm thanh mà cái bóng này thu được đều được truyền vào tai mắt của nhân, điểm lợi hại là khó có thể bị phát hiện, mà có bị phát hiện thì cũng không sao, chủ nhân có thể hủy phép và chuồn êm :v…
Lại nói tiếp, sau khi cái bóng yên vị ở trên thành cửa sổ quan sát, chỉ thấy chủ nhân biệt thự Iwata Daijiro trên người cột lấy dây thừng , tay cầm theo một thanh gỗ, đang từ cửa sổ này bước xuống mái nhà. Sau đó lại men theo mái nhà đi về hướng căn phòng đối diện, mà sân thượng của căn phòng đối diện cách tòa nhà này tầm 5m , nhưng nếu đi từ mái nhà thì chỉ còn có 2m. Đây chính là nguyên nhân mà Iwata chọn đi từ mái nhà.
Khi đi hết mái nhà Iwata Daijiro dừng lại, cột đầu dây thừng kia vào thanh chóp của mái nhà, sau đó nhảy một mạch xuống sân thượng của căn phòng đối diện, sau đó tháo dây thừng ở trên người để lại, đi vào phòng giết chết Yamayaki Akirani .
Sau khi giết người xong Iwata đi ra sân thượng dùng thanh gỗ cố định dây thừng với lan can , rồi men theo dây thừng leo trở về , sau đó ở bên kia buông lỏng dây thừng , dễ dàng thu trở về sợi dây cùng với thanh gỗ.
Tất cả quá trình này đều bị Jiyo Inbun thu vào trong mắt, trong lầm thầm nghĩ, “Giết người cũng thật đơn giản ah, nhưng mà nếu ta giết người thì còn đơn giản hơn nhiều…..”
Xem xong kịch hay , Jiyo Inbun lại tiếp tục vò đầu làm cho xong đống bài tập, căn bản không có để vụ án vào trong mắt.
Trong khi Jiyo Inbun vừa làm xong bài tập, bên ngoài truyền vào tiếng còi ing ỏi của xe cảnh sát, “xem ra đã có người phát hiện rồi đây, vậy cũng nên ra xem chút”.
Jiyo Inbun mở của phòng ra , đi về hướng căn phòng của Yamayaki.
Khoảng chừng 2 phút sau Jiyo Inbun tìm được đến căn phòng của Yamayaki Akirani, mà ở đó đã có cảnh sát canh gác và khóa lại….
Tại cách đó không xa , Iwata Daijiro làm một khuôn mặt thương tâm cùng tức giận: “Thanh tra Megune, mong ngài hãy tìm ra hung thủ, báo thù cho bạn tốt của của ta”.
Đúng là mèo khóc chuột ah, Jiyo Inbun trong nội tâm cười gằn…
“Xin nhường đường! xin nhường đường! để cho tôi vào! Để cho tôi vào!” Thời điểm lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của một người, chỉ thấy một thanh niên cả người mặc bộ trang phục màu xanh lam dẩy những người ở gần ra, khi hắn quay đầu nhìn thấy Jiyo Inbun, thì lộ vẻ kinh ngạc, “Jiyo-san , tại sao cậu… cậu lại ở chỗ này?”
“Ta tại sa lại không được ở chỗ này, bạn học Kudo? Ách…”
Sau khi cười nói xong , Jiyo Inbun sửng sốt một chút , sau đó lại giống như nghĩ tới điều gì----
Đợi đã nào....! cảnh này hình như hơi quen quen ah!
Tử thần Kudo , thanh tra Megune, bị gãy chân phải ngồi xe lăn Iwata Daijiro lão gia, Người bị giết tổng giám đốc của ngân hàng Hachihishi, Yamayaki Akirani…
Cmn? Hình như đây là vụ án mở màn của bộ truyện “thám tử lừng danh Conan” mà nhỉ?
Chính xác Cmn rồi, bởi vì hung thủ cũng chính là.
Jiyo Inbun đảo mắt nhìn Iwata Daijiro đang ngồi trên xe lăn, vẫn còn làm bộ mặt bi thương.
Trong miệng một tia cười gằn , “Đáng tiếc ah! Trò mèo của lão già chẳng thể tiếp tục được bao lâu, bỏi vì có kudo shinichi ở đây ah”, mà nếu đã có Kudo ở đây thì hắn cũng đỡ tốn hơi sức vạch trần hung thủ.
Jiyo Inbun cùng Shinichi đang trò chuyện ,cảnh sát bên cạnh thanh tra Megune cũng đã cùng đi tới hỏi : “ Ah! Là Kuđo sao? Sao cháu lại tới chỗ này vậy?”
“Ah ~ !” Kudo shinichi lập tức không thèm đếm xỉa gì đến Jiyo Inbun , lập tức cười gằn gãi đầu, hướng về chú cảnh sát có chút khom người nói : “ Thật sự là xin lỗi, chủ nhân nơi này Iwata tiên sinh, đêm nay có mời cha cháu đến dự tiệc. Nhưng mà , cha cháu hiện tại cũng không ở trong nước, nên để cho cháu đại diện đi dự tiệc thay đó mà , thật không ngờ vừa vặn gặp phải một vụ án giết người, ha ha ha.”
Jiyo Inbun đứng một bên , nghe Kudo vừa nói xong , khóe miệng co quắp giật vài cái.
Cái gì mà vừa vặn gặp được, đó là do lão tác giả muốn biến chú trở thành tử thần đấy, tử thần Kudo đi đâu cũng có người chết.
Nếu như nhật bản có một ngàn đứa như Kudo shinichi thì trung quốc còn cần gì phải e ngại Nhật Bản nữa à… Mấy đứa đó đủ sức làm cho cả Nhật bản bị tiệt chủng à nha…
“ Thì ra là thế! Xin hỏi cha cậu là ai ? Cùng Iwata tiên sinh có quan hệ như thế nào?..” Cảnh sát cầm bút ra tựa hồ muốn ghi chép cái gì.
“Iwata tiên sinh là mê cha cháu suy luận, trước kia có gặp nhau mấy lần…”
Kudo Shinichi nói chuyện một thời gian, đã đi cùng với cảnh sát vào trong phòng hiện trường vụ án.
Jiyo Inbun thì không thèm để ý đế mấy cái này, dù sao cứ để Kudo giải quyết cũng tốt, hắn hiện tại nên đi siêu thoát cho người chết .
Jiyo inbun đi thẳng tới một bên, khẽ lật bàn tay một chút, vốn đang trốn ở trong góc tường, linh hồn chỉ mỏng manh như một làn sương mù Yamayaki Akira, bị hút vào trong lòng bàn tay của Jiyo Inbun.
Sương mù nhanh chóng ngưng tụ, biến thành hình dáng viên cầu nhỏ hơn một quả bóng bàn.
~~~~ Muốn biết diễn biết tiếp theo , muốn có chương đều đều , muốn ủng hộ tác giả , xin mời đề cử và chấm điểm 9-10 điểm vào cuối chương , cảm ơn rất nhiều :v ~~~~