Trong lúc đang suy nghĩ , thì bỗng nhiên Thanh Thanh nghe thấy có tiếng gõ cửa bên ngoài và tiếng Nguyệt Nhi vọng vào .
-Thanh Thanh ơi , có nhà không ? Mình tới chơi nè !! Mình vào nha !!
-Bồ vào đi .
Nguyệt Nhi hôm nay mặc chiếc đầm màu hồng nhìn khá dễ thương , gương mặt khá rạng rỡ và tươi tắn . Vừa gặp mặt Thanh Thanh cô bé đã nhảy xồ tới và khoe rằng -Hôm nay ông chú của mình vừa từ Mỹ về muốn dẫn mình đi chơi khắp thành phố đó . Bồ đi chơi với mình đi nha nha nha !!!
Ánh mắt của Nguyệt Nhi long lanh to tròn đen nhánh nhìn thẳng vào mình mong Thanh Thanh nói câu đồng ý . Thanh Thanh thở dài một tiếng , dù sao hôm nay cũng không có gì làm, lại không chưa tìm được cách để kiếm việc làm thôi thì đi cùng Nguyệt Nhi vậy .
-Thôi được rồi, dù sao mình cũng không có gì làm , mình đi chung cũng được . Nhưng mà chú bồ có cho mình đi chung không ? Bồ cũng biết mà mình thì ...
-Không cho bồ nói vậy , bồ là bạn thân nhất của mình mà . Chú mình thương mình nhất nhà luôn đó. Mình xin một tiếng là được thôi .
-Vậy để mình đi thay quần áo đã . Đợi mình xíu .
-Không cần đâu , mình có đem quần áo cho bồ mặc nè . Quà chú mình cho mình đó . Có hai bộ mình cho bồ một bộ đó . Cỡ người chúng mình bằng nhau mà -Nhưng mà ....
-Không nhưng nhị gì hết , mặc vào rồi đi theo mình Nghe xong như vậy, lòng của Thanh Thanh đầy ấm áp , đôi mắt như sắp rơi lệ nóng . Đây là bạn của mình , người bạn đầu tiên của mình . Thanh Thanh tự thề với lòng rằng " Dù sau này có thế nào đi chăng nữa , Thanh Thanh sẽ luôn bảo vệ Nguyệt Nhi , sẽ trả lại cho Nguyệt Nhi món quà gấp trăm , gấp ngàn lần như thế này ".
Sau khi thay đồ xong , hai người dắt tay nhau đến nhà của Nguyệt Nhi . Ở trước cổng , có một người thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi khá lịch lãm và đẹp trai đang ngồi chờ trong chiếc xe Ferrari 458 Italia đầy sang trọng . Thấy cả hai , anh ta nở nụ cười và hỏi:
-Nguyệt Nhi , cháu về rồi à ? Ô còn đây chắc là cô bé Thanh Thanh bạn của Nguyệt Nhi đúng không ? Cám ơn cháu ở trường đã làm bạn với cháu gái của chú nha . Chắc ở trường nó hay làm phiền cháu lắm đúng không ? (Nguyệt Nhi lúc ấy chụm miệng chu mỏ liếc một cái bạch nhãn về ông chú của mình nhìn khá là dễ thương .) Để chú tự giới thiệu , chú tên là Châu Nhuận Phát là chú hai của Nguyệt Nhi . Rất vui được làm quen cháu .
Chú của Nguyệt Nhi hồ hởi nói liên tục làm quen với Thanh Thanh mà không ngại gì khuôn mặt xấu nữ của cô , làm cho cô khá là ấm áp .
-Dạ , con chào chú . Con rất vui được làm quen với bác . Còn về chuyện kia thì phiền gì đâu ạ . Toàn cháu làm phiền bồ ấy không ấy chứ .
-Hahaha , thôi không nói chuyện này nữa . Chú sắp xếp lịch đi chơi hết rồi. Lên xe đi chú dẫn hai cháu hôm nay đi chơi thỏa thích luôn .
Hai cô bé hoan hô rồi nhảy lên xe vừa đi ngắm cảnh vừa tán chuyện tưng bừng . Buổi sáng hôm đó Châu Nhuận Phát lái xe khắp hết xung quanh thành phố vừa mua đồ cho hai người chơi , hết Chợ Bến Thành rồi sang Hồ Con Rùa lại tới Đầm Sen , Suối Tiên các nơi . Nguyệt Nhi tung tăng nhảy múa cả buổi vì hưng phấn , còn Thanh Thanh thì đắm chìm trong hạnh phúc như được tận hưởng tuổi thơ chưa được trải qua trong 2 kiếp người . Thanh Thanh mong rằng cuộc sống sẽ mãi hạnh phúc thế này mà thôi.
Đến buổi chiều , chú Châu Nhuận Phát nói rằng :
-Chiều nay chú sẽ dẫn hai cháu đi chuồng đua ngựa Phú Thọ coi chịu không nè ?
-Hoan hô , chú hai muôn năm !!
Buổi chiều hôm ấy sau khi mua vé vào cửa xong , ba chú cháu ổn định ở hàng ghế VIP của trại đua ngựa . Nguyệt Nhi lần đầu nhìn thấy ngựa nên mắt sáng long lanh , hận không mở to mắt hết cỡ để nhìn cho kỹ .Thanh Thanh thì ko chú ý ngựa cho lắm chỉ tận hưởng cảm giác bình yên hôm nay mà thôi . Chú hai bảo rằng :
-Ở sàn đua ngựa này , ngoài việc xem ngựa đua thì việc thích nhất chính là cá độ ngựa. Nó như thể được hòa mình vào cuộc chơi vậy đó . Hai cháu thử dự đoán xem con nào về nhất ? Nếu ai đoán đúng chú sẽ cho tiền tiêu vặt cả tháng . Nếu đoán sai thì coi như vui vẻ là được .
Thanh Thanh đời trước đã nhìn thấy biết bao nhiêu linh thú , nên có con mắt nhìn rất độc . Có thể thấy được trong đàn ngựa hai mươi bốn con , con số mười bốn là một con bảo mã , tốc độ chạy khẳng định hơn hẳn so với những con còn lại, nên lên tiếng rằng :
-Con mười bốn chắc chắn về đích thứ nhất .
Bên cạnh Nguyệt Nhi chu mỏ lên cũng la lên rằng :
-Thanh Thanh nói luôn luôn đúng , con theo Thanh Thanh , con mười bốn về nhất Chú Châu Nhuận Phát ngạc nhiên :
-Con mười bốn mới được nhập về hôm nay thôi và nhìn dáng vẻ ốm ốm thế kia không dễ về nhất đâu . Theo chú nghĩ là con số hai vô địch những kỳ đợt trước mới đúng.
-Con chắc chắn mười bốn . Con số hai kia sẽ về bét đấy .
Thanh Thanh nhìn thấy con số hai kia do trước đây chạy nhiều quá nên đã có bệnh ngầm tích tụ quá nhiều . Đến hôm nay chắc chắn không thể tung hết sức được nên sẽ về bét .
-Được rồi giữ lời hứa chú sẽ cá con mười bốn năm trăm đô la . Nếu ăn chú sẽ chia hay cháu năm mười phần trăm chịu không nào ?
-Hoan hô hoan hô Chú Châu Nhuận Phát nói xong đi ra sàn cá cược của trại đua để tiến hành đặt cược .
Trong lúc đó Thanh Thanh chợt lóe sáng ý tưởng kiếm tiền mới . Với học sinh lớp 6 và tình hình hiện tại của mình thì năm mươi phần trăm của năm trăm đô la là hai trăm năm mươi đô khá là lớn . Nếu mình có thể bằng cách này để kiếm tiền thì quãng thời gian sau có thể không cần lo lắng tiền bạc rồi .
Một lúc sau , chú hai cũng quay lại và cuộc đua cũng chuẩn bị bắt đầu . Như tình hình ban đầu thì số hai như thường lệ vẫn dẫn đầu đoàn đua khoảng cách khá xa được rất nhiều dân cá cược ủng hộ còn số mười bốn ít được mọi người quan tâm thì chỉ đang xếp ở hạng ba mà thôi . Bên cạnh Nguyệt Nhi đầy lo lắng nắm tay áo của Thanh Thanh , có vẻ lần đầu tiên chơi cá độ nên Nguyệt Nhi rất mong mình thằng mà không hề muốn thua. Chú Châu Nhuận Phát cũng thở dài nói :
-Số hai lại là quán quân nữa rồi . Số mười bốn tuy được hạng ba nhưng thế là chưa đủ .
-Chưa tới khúc cuối mà chú . Chú đừng lo quá . Chúng ta sẽ không thua đâu .