Chương 224: Luận bàn bên sông

Mạc Hữu Cảnh về tới đoàn, hắn bước tới một gian phòng liền mở cửa ra, không thấy người ở trong, hắn liền hỏi người hầu: “Triệu Ngao đâu rồi?”

Người hầu vội vàng bẩm báo: “Thưa đại nhân, thuộc hạ tắc trách, không thể giữ công tử trong phòng, để ngài ấy chạy ra ngoài.”

Mạc Hữu Cảnh xoa xoa trán: “Cái thằng này... Thôi kệ, dù sao trong đám hậu nhân của thành chủ, nó cũng là đứa ưu tú nhất, thành Thăng Long cũng tương đối an toàn.”

Hắn nhìn trời, ngẫm nghĩ một chút liền nói: “Phái người đi theo nó đi. Việc Triệu Ngao ra ngoài lịch luyện mặc dù giang hồ không nghe tiếng gió, nhưng dù sao vẫn hiểm họa vô thường, ta không muốn có thêm chuyện xảy ra nữa.”

“Vâng, đại nhân.”

Ở ngoài bìa rừng Hoan Châu, những táng cây lớn liên tục bị đánh gãy bởi một thiếu niên trẻ chỉ tầm mười lăm tuổi, quanh đó cũng có vài xác trâu rừng.

Hắn mặc một bộ áo lông dệt từ yêu thú, cơ thể săn chắc nhưng làn da có phần trắng hơn người dân trong thành một chút, khuôn mặt dù mồ hôi nhễ nhãi nhưng không che giấu được vẻ đẹp ngây ngô, lại có chút phong trần của nam tử trưởng thành.

“Hồ, nơi này đúng là nóng thật. Chẳng hiểu sao bọn họ có thể sống ở một nơi thế này, mới vận động chút thôi đã nóng không chịu nổi rồi, vẫn là Cổ Loa tốt hơn.”

Sột soạc...

Từ nhỏ Triệu Ngao đã luyện tập thể thuật, luyện đến mức trở thành kẻ giỏi nhất của Triệu gia, năm giác quan nhạy bén hơn người thường rất nhiều, ở chỗ này hắn cũng có thể nghe thấy âm thanh lạ cách hắn chục thước.

Hắn lập tức phi qua nơi đó xem thử. Đằng sau bụi cây là một nữ tử đứng bên hồ nước, nàng đang nhắm mắt luyện quyền làm Triệu Ngao phải nhìn đến ngơ ngác.

Mỗi quyền đánh ra vừa mềm mại lại không kém phần mạnh mẽ, cương nhu hài hòa, mang theo ý cảnh kỳ diệu tưởng như đang chứng kiến thần long uốn lượn, nghe thấy long ngâm uy mãnh ẩn chứa trong mỗi nắm đấm.

“Nữ tử này là ai mà quyền pháp lợi hại thật, nhưng sao cứ có cảm giác đánh ra theo bản năng, không thi triển theo ý muốn.” Triệu Ngao suy nghĩ gì đó, nhìn nữ tử luyện quyền trước mắt, hắn bỗng có ý nghĩ muốn so quyền một phen.

Nghĩ là làm, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.

Triệu Như Nguyệt nhắm mắt, bên cạnh nàng là một thân ảnh mơ hồ đang thi triển quyền pháp, Triệu Như Nguyệt cũng bất giác thả lỏng, để mặc cơ thể mô phỏng theo huyễn ảnh đó.

Cự Nhân Di Sơn – Bạo Ngưu Phá Không Quyền!

Triệu Ngao đánh ra một quyền mạnh mẽ, linh lực huyễn hóa thành lục ngưu khí thể cuồng bạo.

Bình An Cửu Long Quyết – Nhu Long Triệt Tâm Chưởng!

Triệu Như Nguyệt nhắm mắt, cơ thể nàng vẫn đang di chuyển theo huyễn ảnh kia, trước mặt nàng bỗng xuất hiện một con trâu lớn. Nàng không biết rằng bên ngoài bản thân thi triển chưởng pháp đánh ra huyễn long chấn tan hoàn toàn công kích của Triệu Ngao, làm hắn kinh ngạc, lui về sau giữ khoản cách.

“Sao có thể, ta là linh Đồ cửu tinh, vậy mà lại bị linh Đồ nhị tinh đánh lui?” Thất bại lần đầu càng làm hắn dâng cao chiến ý, lẩm bẩm: “Chưởng pháp lợi hại, nhưng có vẻ đánh ra theo bản năng. Bổn công tử nếu đổi qua chiêu khác có thể khắc chế nó được.”

Cự Nhân Di Sơn – Thạch Hầu Liên Hoàn Quyền!

Bình An Cửu Long Quyết – Nhu Long Triệt Tâm Chưởng!

Trước mặt Triệu Như Nguyệt lúc này là một con khỉ, nó cứ điên cuồng tấn công nàng, nàng vẫn điềm tĩnh thi triển chưởng pháp theo huyễn ảnh kia.

Triệu Ngao tung ra liên hoàn quyền, hắn cảm giác lực đạo quyền tiếp theo yếu hơn quyền trước. Bỗng hắn tức giận nhẹ, gầm lên: “Khó chịu...”

Hắn đánh trượt, dư âm của quyền này rơi vào phía sau Triệu Như Nguyệt, làm gốc cây bị đánh đổ sầm một cái. Không phải do quyền pháp hắn có vấn đề, mà nữ tử này rất cổ quái.

Triệu Ngao nghiến răng: “Cảm giác cứ như đánh vào mặt nước, làm ta khó chịu quá...” Hắn muốn đánh một quyền vào người nữ tử này.

Mọi đòn tấn công sau đó Triệu Như Nguyệt đều có thể hóa giải, Triệu Ngao càng đánh càng hăn.

Cự Nhân Di Sơn – Bạo Khí Nộ Thân!

Linh lực toàn thân Triệu Ngao bốc cháy khủng khiếp, hắn khiêu chiến khắp thiên tài trong tộc, dường như chưa từng phải sử dụng chiêu này. Thế mà tại nơi rừng rú này, lại có người khiến hắn phải dốc tâm.

Triệu Ngao cảm thấy ngọn lửa phẫn nộ xen lẫn chiến ý, khao khát thắng trận mãnh liệt. Linh lực trong người bùng nổ, vượt qua linh Đồ cửu tinh, chỉ trong khoảnh khắc này đã chạm đến linh Sĩ.

Triệu Ngao không để ý đến việc này, hắn chỉ nhìn đến nữ tử trước mắt. Thân ảnh biến mất, hắn nhảy lên trên Triệu Như Nguyệt, thi triển quyền pháp ban đầu.

Cự Nhân Di Sơn – Bạo Ngưu Phá Không Quyền!

Triệu Ngao đánh ra một quyền mạnh mẽ, lần này linh lực huyễn hóa thành lục ngưu bao quanh toàn thân hắn. Linh Sĩ và linh Đồ đối chiến, khoản cách là quá lớn.

Trong tâm cảnh của Triệu Như Nguyệt, trước mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện một con trâu khổng lồ, to bằng cả ba căn nhà. Huyễn ảnh bên cạnh tan đi, một thư sinh hiện ra, cầm quạt phe phẩy cười, một nụ cười đầy kiêu hãnh.

Thư sinh giơ hai ngón tay lên, Triệu Như Nguyệt cũng giơ hai ngón tay, cả hai đồng thời thi triển thuật pháp.

Bình An Cửu Long Quyết – Long Tru Vô Niệm!

Tám kim long mờ ảo quấn quanh Triệu Như Nguyệt, ngay sau đó long tru vọng khắp cả khu vực này, đánh nát toàn bộ nộ khí từ Triệu Ngao. Huyễn ảnh khác lại xuất hiện, lần này có tới ba huyễn ảnh. Cả ba người đều mang theo uy nghiêm lẫm liệt, đứng trên vạn người, khí thế không hề thấp so với thư sinh kia.

Ba người thi triển chưởng pháp, Triệu Như Nguyệt ở bên ngoài liền mô phỏng theo bọn họ. Tam kim long tru lên một tiếng.

Bình An Cửu Long Quyết – Chân Long Tam Thế Chưởng!

Phật Mã Đức Long Chưởng!

Nhật Tôn Cảm Long Chưởng!

Càn Đức Minh Long Chưởng!

Trước mắt Triệu Ngao là bàn tay của linh Đồ, nhưng trong tâm thức của hắn lại là ba kim long che trời lấp đất, long khí xung thiên uy mãnh chấn nhiếp ba triều đại. Cảm giác như ba ánh mắt của ba tồn tại tối cao khóa chặt hắn, khiến toàn thân run sợ mà tê liệt.

Chưởng đầu tiên làm Triệu Ngao loạn khí, chưởng tiếp theo dẫn loạn khí ngộ thương huyết mạch làm hắn thổ huyết, chưởng cuối cùng đánh bay Triệu Ngao xuống lòng sông bên cạnh.

Toàn bộ huyễn ảnh tan đi, Triệu Như Nguyệt mở mắt. Trước mặt chỉ có lá cây xào xạc, rừng sâu tĩnh lặng, mặt hồ trong xanh.

“Kỳ quái, sao ta có cảm giác có ai đó đã ở đây nhỉ?” Nàng nhìn trời, bỗng hoảng hốt hô: “Thôi chết rồi, mải tập trung quá nên ta vẫn chưa hái nấm cho bà Hoa.”

Triệu Như Nguyệt nhìn đến ống tay áo mình, lẩm bẩm: “Dù sao ta cũng rời tông môn rồi, y phục này chắc không cần mặc nữa.”

Một lúc lâu sau Triệu Như Nguyệt đã trở về trấn Văn Lang, trên tay là một rổ đầy ắp nấm. Một bà lão mập mạp mang gương mặt phúc hậu đang chờ Triệu Như Nguyệt ở đó. Bà lấy cái mui múc canh gõ đầu nàng.

“Nha đầu, con làm cái gì mà đến giờ mới về. Đợi nấm con hái canh ngon của ta nguội hết rồi.” Bà lấy rổ nấm trong tay nàng.

Bà Hoa là người hay giúp đỡ Minh Thanh Vĩ và Triệu Như Nguyệt lúc cả hai còn bơ vơ không nơi nương tựa, khoản thời gian ấy tuy rất ngắn ngủi, lại là một ngọn lửa ấm áp khiến Triệu Như Nguyệt luôn tin rằng luôn có điều tốt đẹp tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này.

Triệu Như Nguyệt chắp hai tay: “Xin lỗi bà bà, con tình cờ thấy con sông đẹp quá, mãi ngắm nên về trễ.”

Bà Hoa tặc lưỡi lắc đầu, nói: “Lần sau có muốn ngắm cảnh nhớ tránh xa mấy con sông ra, thợ săn trong làng còn ngán gặp lũ cá sấu sống ở đó nữa đấy.”

Bà bỗng chống nạnh, càm ràm: “Cái thằng nhóc Thanh Vĩ đó không về thăm ta, chẳng biết nó lớn thế nào rồi.”

Triệu Như Nguyệt nghe thấy, tâm trạng chợt trầm xuống. Bà Hoa sống đã lâu, kinh nghiệm phong phú, bà cảm giác được đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người, bèn đổi chủ đề: “Không nghĩ nhiều nữa, hôm nay ta làm món gà xào nấm, mừng con về nhà.”

Triệu Như Nguyệt vui vẻ ôm lấy tay bà, cả hai cùng vào nhà, bắt đầu dùng bữa trưa. Chồng bà làm thợ săn, đã mất trước khi bà gặp hai người, cả căn phòng bài trí cũng đơn sơ, chỉ có chiếc bàn gỗ giữa phòng.

Bà Hoa đang dọn bát đũa ra thì ho sặc sụa, Triệu Như Nguyệt vừa quay lưng lại thì bà đã ngã xuống bàn. Nàng hoảng hốt đỡ bà dậy.

“Bà ơi bà ơi... Bà làm sao thế này...” Nàng nhìn thấy toàn thân bà dần tím đi, sắc mặt trầm xuống: “Đây là trúng độc.”

“Đan dược... Ta cần đan dược...” Lúc này Triệu Như Nguyệt thật hối hận khi để toàn bộ đồ của bản thân lại Huyền Minh tông, trong lúc hoảng loạn, nàng lại nhớ ra trong trấn Văn Lang có một y quán.

“Hình như tên y quán là Từ Tâm.” Triệu Như Nguyệt lập tức cõng bà Hoa lên lưng, sốt ruột chạy tới y quán.

“Bà bà... Bà phải sống, con không muốn mất người đâu.”

Tại lòng sông nơi Triệu Ngao rơi xuống, một con cá sấu lớn đang bơi thì bị một nắm đấm đấm bay lên bờ. Triệu Ngao nổi lên mặt nước.

Có một thân ảnh xuất hiện trên bờ, vừa nhìn thấy hắn liền mừng rỡ: “Triệu công tử... Trời ạ, ngài làm thuộc hạ tìm khắp nơi. Nếu có mệnh hệ gì thì ngãi cũng phải nghĩ cho cái đầu của tiểu nhân chứ.”

Bỗng gã thuộc hạ nhìn ra khí tức của Triệu Ngao, lắp bắp nói: “Công tử... Ngài đã là linh Sĩ rồi?”

Triệu Ngao bước lên bờ, cả người ước sũng, búi tóc bị loạn xả dài qua cổ, hắn không để ý đến lời này, nghiến răng nhìn quanh: “Con nhỏ đó đâu?”

“Công tử, con nhỏ nào?” Gã mới đến, gã hoang mang.

“Con nhỏ đã đánh bại ta.” Triệu Ngao trầm mặt xuống, nộ khí bốc lên làm bay hơi nước.

Gã khó tin mà nhìn Triệu Ngao: “Công tử, ngài đã là linh Sĩ nhất tinh, có thể nói là đệ nhất đồng niên rồi, thuộc hạ còn nghe rằng đệ nhất thiếu niên thành Thăng Long, con trai trưởng của thành chủ Mộc Trung Nhân, Mộc Anh Kiệt chỉ mới linh Đồ bát tinh. Có kẻ có thể tổn thương ngài sao?”

Triệu Ngao nghiến răng, hai nắm đấm đấm vào nhau liên tục, sát khí khủng khiếp làm gã thuộc hạ sợ hãi: “Nắm đấm ta đang ngứa ngáy đây, ta phải đấm chết đám mặt hoa da phấn đó mới được.” Hắn bị một linh Đồ nhất tinh hạ gục mà không thể làm gì, hắn không thể nói với ai cả, nỗi uất hận này thật khó nuốt trôi.

Nhưng hắn nhớ ra phục hiệu trên người đó, nếu gặp lại nhất định sẽ nhận ra.

Gã thuộc hạ kéo tay Triệu Ngao về, vừa van xin: “Thuộc hạ lạy ngài, đây là thành Thăng Long, chúng ta đi buôn bán chứ không phải đi hiến mạng.”

“Hừ hừ!”