(Chương trước ghi lộn, đúng ra là Nhạc Đông Vân gọi cho Nhạc Băng nha!)
-Ừ...cậu có chuyện gì.
Giọng Nhạc Băng rất nhẹ nhàng, dù cho nàng đang hiện tại đang trong cuộc họp quan trọng, dù cho nàng trước giờ vẫn luôn là người tuân thủ nghiêm ngặt quy định không nghe điện thoại trong giờ làm việc,... Tất cả, tất cả những điều hiện tại đều không quan trọng nữa rồi, bởi vì người mà nàng dịu dàng với, hắn là Nhạc Đông Vân.
Nếu là ngày bình thường mà nói, nghe nàng như thế ấm áp, Nhạc Đông Vân hắn có lẽ là nội tâm nở hoa đi? Mà hiện tại này?
Nhạc Đông Vân không biết, chí ít thì hắn hận tình cảnh của mình hiện tại, làm cho bản thân không có cảm giác tự nhiên phóng khoáng như ngày thường.
Thì ra, tiên nhân cũng có phiền não.
Vốn trước đó hạ quyết tâm, giờ khắc này đối mặt lại cảm thấy nhụt chí. Nhạc Đông Vân ngẫm lại trước giờ, bản thân là cỡ nào quả quyết, mà mấy ngày hôm nay một kiện sự tình, lại úp úp mở mở mấy lần. Này hắn tác phong như vậy, quả thật bản thân cũng tự thấy chán ghét.
-Ha…
Nhạc Đông Vân ứng lời Nhạc Băng trong điện thoại, lòng lại thầm cười khổ.
Hắn không nỡ, không nỡ nói cho các nàng biết từ nay về sau phải cùng hắn đến một địa phương xa lạ, không người thân quen để sinh hoạt suốt đời. Lại nghĩ:
“Thôi thôi không nỡ, vậy không ép các nàng đi theo ta cũng được. Nhưng nói không nói một lời liền ra đi, để nàng nghĩ ta bỏ rơi nàng mà nội tâm đau khổ. Vậy ta cho nàng ấy công đạo ở đâu?”
Bởi vậy, bèn ngập ngừng hỏi:
-Có...một chuyện quan trọng. Nàng gặp ta một lát được không?
-Điều này…
Nhạc Băng ở đầu dây bên kia vô thức nhìn quanh một lát. Nàng biết người này bình thường vốn hay đùa giỡn nhưng chuyện quan trọng chắc chắn sẽ không qua loa. Bởi vậy, dù đang trong giờ làm việc, cô ta vẫn làm động tác gật đầu, nhẹ nhàng nói qua điện thoại :
-Được!
-Vậy gặp nhau ở nhà nàng đi.
Nhạc Đông Vân nói xong bèn lập tức cúp máy, lòng có chút loạn. Hắn hơi lắc đầu, lẩm bẩm: “Đến lúc đối mặt rồi!”
Với Nhạc Đông Vân mà nói, muốn đến nơi nào đó cơ hờ chỉ trong chớp mắt. Tuy nhiên thì, điều khiến hắn ngạc nhiên là, hắn vừa ngồi vào phòng khách nhà Nhạc Băng không lâu, đã nghe tiếng mở cửa, sau đó có tiếng bước chân gấp gáp.
-Cậu uống gì không?
Nhạc Đông Vân khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Nhạc Băng nàng ta vội vàng trở về, một thân cảnh phục còn chưa thay, thậm chí trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi trong suốt, nội tâm bất chợt cảm động.
Vốn tưởng mối quan hệ bọn họ trong lúc đó, là một bên cưỡng ép một bên thuận theo, bây giờ nhìn lại, hóa ra bản thân thực sự được nàng để tâm.
-Cà phê nhé?
Bị ánh mắt đầy tâm sự của Nhạc Đông Vân nhìn lấy, Nhạc Băng hơi chút bối rối. Có lẽ là để dời đi sự chú ý của hắn, nàng bèn hỏi thêm một câu.
Nhạc Đông Vân đang có tâm sự, đây quả thực chính là. Mà khi Nhạc Băng lần thứ hai hỏi hắn, cũng thành công kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, vội điều chỉnh tâm tình, lắc đầu:
-Không cần đâu. Chúng ta… nói chuyện một lát nhé?
Hắn nói, cũng không chờ nàng đồng ý, tại trên đùi mình vỗ nhẹ:
-Ngồi đây!
Nhạc Băng thoạt đầu mới nhìn động tác của hắn, suýt nữa nổi cáu. Nàng bỏ cả cuộc họp gấp gáp chạy về chỉ để người này đùa giỡn thôi sao?
Chính là, nhìn bộ dạng hắn thành thực như thế, bảo nàng như vậy hẳn chỉ là thói quen mà thôi.
Nhạc Băng cô ta nghĩ thông suốt, không nỡ từ chối hắn, bèn thuận theo ngồi lên đùi Nhạc Đông Vân.
Quả thực, như Nhạc Băng nghĩ, lúc này Nhạc Đông Vân nào muốn đùa nghịch gì. Hắn kiên nhẫn chờ cho đến khi Nhạc Băng tại trong lòng hắn tìm tư thế thoải mái nhất ngồi xuống, mới thật chặt vòng tay ôm nàng, tại trên cổ nàng thở nhẹ:
-Có chút chuyện, ta nghĩ...cần thiết phải nói ra!
-Ân!!
Khả năng là bởi lúc này Nhạc Đông Vân rất dịu dàng, khiến cho nữ nhân trong lòng không chút nào muốn phản kháng điều gì, nàng chỉ lặng yên nghe hắn nói:
-Biết lai lịch ta sao?
Nhạc Đông Vân mở lời, mà Nhạc Băng nghe vậy bất chợt hé môi, mắt mở to như nhớ ra điều gì, đáp:
-Không biết.
Tất nhiên Nhạc Băng không biết. Hai người bọn họ, còn nhớ lần đầu gặp nhau. Lúc ấy Nhạc Băng tra hỏi thông tin của hắn, lại tra tìm dữ liệu của cục cảnh sát, bèn ngạc nhiên phát hiện, ở địa chỉ, tuổi tác,...như vậy, thế mà không có ai tên là Nhạc Đông Vân.
Người này, cứ như từ trong hư không xuất hiện.
-Ừ
Đối với Nhạc Băng mờ mịt, Nhạc Đông Vân gật đầu. Chính hắn lúc mới đến đây còn không biết là đâu, thì sao nàng biết được?
Thầm sắp xếp lại nội dung câu từ, Nhạc Đông Vân nhẹ nhàng giảng giải
-Có một giới, ta thường gọi Tiên Vân.
-Đông phương nơi ấy, có Bạch Đế thành.
-Có một Nhạc gia, nuôi lớn Nhạc Đông Vân…
Nhạc Đông Vân rất kiên nhẫn, đối với Nhạc Băng thắc mắc bất kì chỗ nào, hắn đều nói lại cho rõ ràng mới thôi. Đến cuối cùng, khi hắn vừa dứt lời bốn chữ: “Ta phải đi rồi”, cũng là lúc Nhạc Băng chợt quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt nàng hơi híp lại, giọng điệu có phần nguy hiểm:
-Giảng giải nhiều như vậy, là ý muốn nói...ngươi có người khác, muốn bỏ ta?
-Hả? Cái gì?
Nhạc Đông Vân ngẩn ngơ giây lát, rồi sau đó có cảm giác muốn đập đầu.
Trời ạ! Hắn kiên nhẫn nói nãy giờ, cô nàng này lại vẫn tưởng hắn thích người khác, đi vẽ chuyện để bỏ nàng ta.
-A!
Linh quang chợt lóe, trong sự hiểu lầm hắn nhưng là tìm ra cách để giải thích nha. Đối với Nhạc Băng nghĩ lung tung, Nhạc Đông Vân phủ định:
-Những lời ta kể đều là thực sự. Mà nói ra, không phải để bỏ rơi nàng, chính là muốn băn khoăn nói với nàng, ta muốn...đưa nàng đi theo.
-Này...ngươi...cũng không cần tìm lí do lạ người như vậy. Ta…
Nhạc Băng phản bác, giọng điệu yếu hơn lúc đầu nhiều. Cô ta bất chợt nhận ra, nếu hắn muốn bỏ rơi mình mà nói, còn dùng giọng điệu thương lượng thế này, bảo muốn đưa bản thân đi sao?
Nhưng đi đâu là đi đâu? Tiên Vân đó là nơi nào này? Đây cũng thật khó mà tin tưởng đi!
Nhạc Đông Vân lúc này, dùng giọng thấm thía nói:
-Có những chuyện, nửa giả nửa thực, kì thực vốn là lừa gạt phần lớn mà thôi. Mà những chuyện vốn thoạt nghe không thể tin được, biết đâu lại là sự thật này? Bởi vì ngỡ là giả, cho nên không tin thực. Còn ta, sẽ không lừa nàng đấy!
-Ngươi chờ một chút.
Nhạc Băng lắc đầu quầy quậy, nhìn hắn năn nỉ:
-Đừng nói nữa, để ta nghĩ một chút được không?
-Ừ
Nhạc Đông Vân không nói gì, chỉ thật chặt ôm lấy nàng. Tình huống xấu nhất mà nói, hắn thật sự không biết mình sẽ cảm giác thế nào nữa. Hiện tại, thầm nghĩ hảo hảo ở bên nhau sao?
Có lẽ là một lúc, có lẽ là rất lâu, khi mà lần thứ hai Nhạc Băng quay lại nhìn Nhạc Đông Vân thì, ánh mắt nàng ta đã không còn vẻ mê mang như cũ, có chăng chỉ là vẻ không nỡ cùng với bất lực.
-Ngươi...ngươi thì dự định bao giờ...bỏ rơi ta?
Nàng nói câu này, cơ hồ là dùng hết sức lực, mà giọng điệu run run nghẹn ngào.
Lúc ấy, Nhạc Đông Vân chợt hiểu rõ.
Nàng cùng hắn, hóa ra không cùng đường.
Là bọn họ lẫn nhau chọn lựa tách rời.
Nhạc Đông Vân không thể vì Nhạc Băng ở lại Địa Cầu, sống một đời bình phàm như vậy.
Mà Nhạc Băng đồng dạng, nàng không thể vì yêu, bỏ qua tất cả để cùng với Nhạc Đông Vân đến một nơi xa lạ…
Phần này tình cảm, không có giả dối, chân thực như thế, nhưng vốn đã sai từ đầu.
Nếu đã là người qua đường trong đời nhau, hà tất ngoảnh mặt nhìn lại.
Trầm mặc khi ấy, Nhạc Băng vùi đầu vào lòng hắn, mà tâm nhói đau nỉ non:
-”Yêu thương ta, bảo vệ ta. Đời này kiếp này ở bên ta”, những lời lúc trước đó ngươi nói thì ra...tất cả chỉ là giả dối thôi sao?
-Ta an an ổn ổn sống bình thường như thế, thầm nghĩ đến khi không chờ được tìm một đối tượng tốt kết hôn, cứ thế đi hết cuộc đời. Mà ngươi, tình cờ lạc qua đây, biết bản thân không thuộc về nơi này, cũng sớm sẽ rời đi, hà cớ gì còn muốn quấn lấy ta?
-Ta tâm, thân thể này, tất cả đều thuộc về ngươi, cho ngươi hết, nhưng ngươi nói người không thuộc về nơi này. Vậy tình yêu của ta đều là uổng phí sao? Người nói, ngươi nói!!!
Nhạc Băng tại trong lòng Nhạc Đông Vân nắm tay đánh hắn, chỉ là càng đánh mà sao nàng tâm càng đau, đến cuối cùng chỉ biết nhắm mắt nằm tại trong lòng hắn, thầm khóc run run.
Nhạc Đông Vân tay run rẩy vuốt một lọn tóc bên tai nàng, đau lòng nhắm mắt lại.
An ủi cũng được, giải thích cũng thế. Hắn còn biết nói gì đây? Dù cho...thiên ngôn vạn ngữ, cũng không bằng một sự thật đau đớn.
Hóa ra, thứ mà bọn họ đối mặt, không phải sinh li tử biệt, mà còn là đau lòng hơn thế. Biết đối phương nơi nào, lại suốt đời không thể nào gặp được nhau.
...
-Đi ra!
Nhạc Đông Vân mở mắt. Trước mặt hắn, Nhạc Băng đã ngồi dậy từ lúc nào không hay.
Mà nàng mở miệng lạnh lùng, giống như trước đó hai người bọn họ vốn không quen biết vậy
-Ta nói lại lần nữa, đi ra! Chúng ta từ nay về sau không quen biết, ta yêu cầu ngươi đi ra khỏi nhà ta.
Nàng là cố tỏ ra lạnh lùng sao? Dù vậy, bề ngoài cùng với nội tâm không đồng nhất, Nhạc Đông Vân là biết chắc chắn đấy! Càng huống gì Nhạc Băng, hắn tại trên dung nhan nàng, thấy hai hàng lệ vẫn còn chưa khô
-Đi ra!
Nhạc Băng không kiên nhẫn nổi, nàng đứng dậy, hai tay nắm lấy tay hắn. Khi đó, Nhạc Đông Vân bất chợt giật lại, kéo nàng vào trong lòng…
Một câu chuyện buồn ~ Có lẽ như Nhạc Băng đã nói, nếu bản thân chỉ là một người qua đường, hất tất quấn lấy nhau?
Đến cuối cùng khi nhận ra bản thân thuộc về nơi nào, đó là lúc tự làm tổn thương lẫn nhau.
Ta không biết, ta không nỡ bắt ép nàng, nhưng càng không nỡ rời xa.
Sai, cũng đã sai rồi. Ta từng nói bản thân, sống là cho hiện tại đấy!
Ài ~ Ta không biết nữa...
Hãy chờ chương sau nhé. Mọi thắc mắc có thể vào mục bình luận để chờ ta giải đáp.
Xem chùa mà không like và đề cử là một tội ác!