Chương 3: Đường cùng

Thỏ trắng là một chú thỏ được sinh ra trên môt thế giới tốt đẹp.

Ngày ngày, Thỏ đều được mẹ dạy về những điều hay, cái đẹp.

Ở thế giới của Thỏ, ai ai cũng là người tốt, bởi vì hằng ngày mẹ thiên nhiên đều sẽ cung cấp cho mỗi người một lượng thức ăn đầy đủ, sung túc.

Có thể nói, thế giới của Thỏ là thế giới trong mơ của nhiều loài khác ở bên cạnh.

Thỏ trắng nhà ta là một đứa trẻ rất năng động, ngày nào chú ta cũng đều ra ngoài chơi.

Cậu ta thường hay đi vào những khu rừng xa tít để tìm những điều mới lạ.

Một ngày nọ, Thỏ tìm thấy một cái hốc cây rất lớn.

Cậu ta tò mò thò đầu vào xem, bên trong là một khung cảnh hoàn toàn mới lạ.

Vô cùng hiếu kì, Thỏ chui cả người vào.

Vừa bước vào, bỗng nhiên Thỏ nhận thấy được một mối nguy hiểm phía sau lưng.

Cậu ta quay đầu lại, sau lưng cậu có một con quái vật đen xì, hình dáng vạm vỡ đang lao đến.

Quá sợ hãi, Thỏ lập tức dùng hết sức chạy nhanh về phía trước.

Không biết đã qua bao lâu, kiệt sức, cậu ta dừng lại bên cạnh một lùm cỏ, nằm bệt xuống thở hổn hển.

"Nơi đây là nơi đâu, thật sự quá nguy hiểm, phải mau quay về thôi"

Nhưng vừa nghĩ tới đây, Thỏ ta giật mình nhìn xung quanh:

"Đây là nơi nào, mình bị lạc rồi sao!"

Cảnh vật nơi đây rất khác lạ. Bầu trời đen kịt, thảm thực vật xung quanh đều khô héo, đất đai nơi đây xen lẫn giữa màu vàng nhợt nhạt và màu đen tuyền.

Tất cả những điều này làm Thỏ nhớ lại câu chuyện mẹ kể về "Địa Ngục". Càng nghĩ, Thỏ lại càng sợ hãi.

-------------------------------------------------

Theo như truyền thuyết, mỗi khi sinh vật từ địa ngục xuất hiện ở thế giới của Thỏ, cả thế giới đều phải gánh chịu một trận tai ương.

Những sinh vật từ địa ngục có dáng vẻ rất khác nhau, có con thân hình toát ra sức mạnh, ấn tượng đầu tiên khi thấy chúng không phải là một sinh vật mà là một cỗ máy chiến đấu sinh học. Có con thì thân hình khô khốc, gầy gòm. Nhưng tất cả chúng đều mạnh hơn bất kì sinh vật nào ở thế giới của Thỏ.

Biện pháp duy nhất để chống lại chúng chỉ có một - cầu nguyện! Khi tất cả chúng sinh cùng cầu nguyện, Thần sẽ xuất hiện.

Không ai có thể thấy rõ Thần, không ai có thể nhìn rõ Thần.

Một cánh tay từ trời xanh hạ xuống, lực lượng khủng lồ làm rung chuyển cả thế giới, ghìm chặt những con quái thú mạnh mẽ, dù cho chúng có vùng vẫy đến núi đổ đất lỡ thì cũng không có cách nào thoát khỏi bàn tay ấy.

Có đôi khi là một thanh Thần khí xuyên thủng mây xanh, xỏ ngang qua thân thể gầy gò của chúng

-------------------------------------------------

Sắc mặt Thỏ lúc này trắng bệch đến cực điểm, chân cậu bắt đầu run run di chuyển từ từ ra phía ngoài lùm cỏ.

Bỗng từ xa vang lên tiếng kêu la thảm thiết, những chấn động mạnh làm mặt đất rung chuyển.

Thỏ sợ hãi rúc ngay mình vào lùm cỏ. Một lúc sau, tiếng kêu nhỏ dần.

Thỏ cố gắng lấy hết can đảm, len lén tiến từng bước lại gần về phía âm thanh phát ra.

Càng lại gần thì nhận ra thực tế âm thanh phát ra lại càng xa.

Trên đường đi, Thỏ còn nghe được những tiếng thở mạnh, kèm với đó là tiếng va chạm.

Khi đã xác định âm thanh phát ra rất gần phía trước, Thỏ cố kìm nén hơi thở bản thân, tiếng từng bước, cực kỳ chậm rãi tiếp cận một bụi cỏ cao.

Xuyên qua bụi cỏ, đập vào mắt cậu ta là hai con quái thủ đang tấn công lẫn nhau.

Đây là lần đầu tiên Thỏ thấy một cảnh tượng như vậy. Rất nhiều hình ảnh bạo lực làm Thỏ hoảng sợ.

Cuộc chiến diễn ra không lâu nữa thì một con ngã gục, con còn lại tiến đến cướp sạch phần thức ăn của con kia.

*"Tại sao, tại sao bọn chúng lại đánh nhau, tại sao bọn chúng lại cướp đoạt lẫn nhau?"

"Mỗi người đều có phần mà, tại sao lại phải cướp chứ?"

"Còn...còn có máu nữa"*

Những hình ảnh trái với những gì đã được dạy, đã từng được biết làm Thỏ lâm vào bối rối, khó hiểu, sợ hãi,...

Tiếp đến một khoảng thời gian sau, càng ngày thế giới quan của Thỏ càng bên bờ vực xụp đổ.

Một ngày nọ, Thỏ vô tình bắt gặp một con thỏ khác. Lông của nó bên ngoài cũng màu trắng nhưng lại loan lỗ những vết thương cùng màu đỏ tươi của máu.

Thỏ giật mình, hoảng sợ, định chạy đi thì con Thỏ kia bỗng la lên:

"Ngươi cũng từ thế giới kia lạc qua đến đây phải không?"

Ngạc nhiên, lo sợ, Thỏ run rẩy hỏi lại:

"Sao...sao cậu lại biết được"

Con Thỏ kia cố gượng một nụ cười, từ từ tiến lại:

"Ha ha. Ta cũng bị lạc từ bên kia qua..."

Nói đến đây gương mặt nó lộ ra vẻ đắng chát.

Thông qua trò chuyện với nó, Thỏ biết được nơi đây cũng như thế giới của cậu.

Hằng ngày, mỗi sinh vật nơi đầy đều được phát một lượng thức ăn rất ít, không đủ để ăn no.

Tài nguyên càng lúc càng ít buộc bọn chúng phải cướp đoạt lẫn nhau để sống. Có thể nói ở đây, người mạnh có trong mồm lương thực sung túc, chỗ ngủ ấm cúng.

Kẻ yếu ở thế giới này chỉ có thế sống chui nhủi nhằm bảo vệ phần thức ăn của mình.

Thế nhưng thế giới này có vẻ như cũng không chào đón những kẻ ngoại lai, nó không hề được ban phát bất kỳ thứ gì...

"Vậy ngươi phải cướp của kẻ khác sao..." Thỏ trắng e sợ hỏi.

Con thỏ kia cũng không trả lời, có vẻ như thừa nhận, nó cười, khoát chân lên Thỏ trắng nói:

"Ngươi hiện tại cứ đi theo ta kiếm ăn đi..."

"Vâ...vậy là phải đi cướp sao?"

"H...hay...hay ta tìm đường về nhà đi"

"Vô dụng, căn bản cánh cổng dẫn chúng ta qua rồi sẽ biến mất"

Nghe được tin này, Thỏ trắng hai chân run rẩy nằm bệch xuống đất.

"Bi...biến...biến mất...!"

Con Thỏ kia nhìn qua, chỉ lắc đầu đầy chua xót rồi không nói gì, đi tới một nơi không xa nằm xuống.

Qua một lúc sau, Thỏ trắng đứng dậy, con Thỏ kia cũng đứng dậy dẫn Thỏ trắng đi về một hướng.

Đi một hồi, bọn họ gặp được một con thỏ toàn thân màu đen, gầy gò, trên lưng còn có một đường máu dài.

Nó gặp hai thú Thỏ đi tới, sợ hãi ôm chặt một ít lương thực lui chầm chậm về phía sau.

"Cướp nó!" con thỏ trắng không trắng lắm quát lên.

"Phải cướp sao, phải cướp sao, nó có thể sẽ chết, sẽ chết... cướp...cướp...chết...chết..."

"Mẹ..." Thỏ trắng cả người run rẩy, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Con Thỏ kia hơi không kiên nhẫn quát:

"Không cướp rồi chúng ta cũng sẽ chết"

"Chúng ta sẽ chết? Con thỏ kia sẽ chết?...chúng ta?..." Thỏ trắng lại lâm vào trong một trạng thái vô cùng kỳ lạ.

Một lát sau cậu ta run rẩy nói:

"Chúng ta...chúng ta sẽ...sẽ...không..."

Con thỏ kia nghe vậy, mặt biểu hiện ra một nụ cười như khi dạy được trẻ nít làm được việc gì đó.

Chưa kịp đợi nó tán dương Thỏ trắng, Thỏ trắng bỗng vùng dậy, chạy nhanh về một hướng khác

"Ngươi...ngươi cần gì chứ" thấy cậu chạy đi, con thỏ kia cũng không cản.

Thỏ trắng chạy rất nhanh, vừa chạy vừa lẩm bẩm:

"Chúng ta sẽ không! Nó sẽ không?"

...

Một thời gian sau, một con thỏ trắng qua đời vì đói, không có thống khổ vì cơn đói, trên mặt của nó vẫn hiện lên một nụ cười.

"Trong mỗi cá thể đều sẽ có một con quái thú, nhưng không phải ai cũng phóng thích nó ra khi vào đường cùng. Hoặc có lẽ cái chết cũng không phải là đường cùng"