Chương 1: Đừng bắt cá leo cây

Một ngày đẹp trời nọ, Cá bố ra ngoài đi dạo thì vô tình bắt gặp "Hội Kiện Trời" đang họp hội. Được mọi người trong hội nhiệt tình mời, Cá cũng vui vẻ tham gia trò chuyện cùng mọi người trong nhóm.

Cóc say sưa kể lại câu chuyện thuở năm nào, mọi người cùng nhau hưởng ứng.

Cá nhà ta cũng vô cùng hâm mộ, nghe chăm chú câu chuyện của những cá nhân dũng cảm, dám đứng lên chống lại Ông Trời.

Cuộc trò chuyện vô cùng vui vẻ, để tiếp tục, Hổ ngạo nghễ đứng lên, kể về con trai mình:

"Con tôi năm nay mới lên 7 ngày tuổi, vừa mở mắt cư nhiên lại toát ra khí thế bá vương. Đôi mắt của nó vô cùng có thần, cộng thêm với khí thế từ dòng dõi chúa tể sơn lâm, không bao lâu sau tôi tin tưởng nó có thể kế thừa vinh quang của tôi khi ấy!" Hổ kể về con mình với thái độ vô cùng tự hào.

Đến lượt Gấu, Gấu hiền lành, gãi gãi đầu kể về con mình:

"Con tôi thì lớn hơn con anh Hổ nhiều, tuy không có khí thế bá vương nhưng lại có cơ thể vô cùng cường tráng. Ngày nào nó cũng phụ giúp tôi kiếm ăn."

Ong, Gà, Cóc cũng rất hớn hở tham gia vào đề tài này:

"Con tôi rất chăm chỉ, sáng sớm nào cũng cùng tôi dậy sớm lấy mật"

"Con tôi cùng tôi ngày nào cũng báo cho mọi người biết rằng ngày mới đã đến"

"Con tôi còn bé cũng đã biết gọi trời cho mưa"....

Mọi người thay phiên nhau kể về những ưu điểm của con mình.

Cá bố nghe say sưa, đang định kể về con mình, bỗng anh ta chợt nghĩ lại:

*"Con mình cũng chẳng có khí thế của bậc chúa tể sơn lâm, chẳng khỏe mạnh, không chăm chỉ, lại càng không gan dạ, xem lại thì chả thấy ưu điểm ở đâu cả"

*

Càng nghĩ sắc mặt Cá lại càng không tốt, lại có chút đỏ lên vì xấu hổ. Càng so sánh con mình với con các bạn thì lại càng thấy con mình kém cõi. Bỗng Ong gọi:

"Anh Cá, sao sắc mặt anh có vẻ không tốt vậy? Nãy giờ anh chẳng nói gì cả."

Gấu cũng quan tâm hỏi:

"Anh có làm sao không, có cần tôi đưa anh về?"

Cá vội vàng đáp:

"Không, không, tôi không sao..."

"Vậy anh cũng kể về cháu nhà mình đi, ai cũng muốn biết thêm về cháu đấy"

"Ừm, ừm. Đúng vậy, kể đi anh Cá"

"Tôi chợt thấy không khỏe lắm, tôi về trước!" Cá đột ngột quay lưng nói lời từ biệt.

"???"

Về đến nhà, tâm trạng của Cá không tốt lắm. Vừa mở cửa ra, thấy con trai mình đang nằm dài xem điện thoại, miệng lẩm bẩm:

"Tặng 400 con sư tử, đọc tên đi nào, đọc tên đi..."

Cá bố thấy cảnh này lập tức cảm giác một cổ giận dữ vô danh từ từ dâng lên. Anh ta vươn mang lấy đi điện thoại, tức giận ném mạnh xuống đất.

Cá con chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nhận ngay một tràng mắng mỏ từ bố. Như trút cơn giận, Cá bố mắng lia lịa, bọt nước nổi liên tục tựa như dùng bong bóng nước ( bubble beam) vậy.

Cá con nghe xong, bật khóc chạy ra khỏi nhà.

"Thích đi đâu thì đi. Hừ!" Cá bố cũng bực mình nói.

Một lát sau, khi đang nằm thì Cá bố bỗng nghe được tiếng kêu hớt hãi từ chú Vịt:

"Cá bố ơi, không ổn rồi!"

"Có chuyện gì thế chú Vịt"

"Con anh uất ức qua đang muốn gieo mình sai bai kìa"

"Cái gì cơ, không thể nào!"

"Không, không thể nào, tôi chỉ mắng nó có tí xíu..." Cá bố càng nói càng nhỏ

"Anh mau đi đi, không là không kịp ấy"

Lấy lại bình tĩnh, Cá bố dùng hết tốc lực bơi tới. Vừa bơi anh vừa hối hận, vừa lo lắng

*"Trời ơi, không mạnh mẽ thì sao chứ, không can đảm, không chăm chỉ thì thế nào, nó còn quá nhỏ, còn cả quá trình dài để cố gắng kia mà"

"Con ơi , đừng có chuyện gì..."

"Bố xin lỗi..."*

Anh ta tăng hết tốc lực, vì con mình anh ta như bức phá được giới hạn của cả bản thân. Xa xa nhìn thấy Cá con, nhưng tất cả đều đã muộn...

Cá con đang rơi xuống. Cá bố gào thét trong bất lực:

"KHÔNG! KHÔNG CON ƠI!"

Tùm...

Đến lúc này Cá bố như nhận thấy điều gì...

"Cá con bơi rất giỏi!"