Chương 13: Tiến về sân Phú Nhuận (2)

Mặt trời đã lên quá nửa rồi, là lúc đội hai xuất phát, lần này bọn họ chạy tới điểm xe trước cửa hàng FPT gần hơn, nhưng do tâm lí sợ hãi còn chạy nhanh hơn cả đội một lúc đầu. Ngay khi tất cả đang lên xe thì một cậu học sinh trong phòng sợ hãi hô lên: “Coi chừng.”

Cùng vào lúc đó, có hai con zombie từ đâu bất ngờ xuất hiện, bắt lấy tay một nữ sinh, nữ sinh hoảng loạn gào thét, một học sinh trong đoàn tình nguyện lập tức nhảy xuống xe, dùng cái rìu đập vào cánh tay của hai con zombie đang giữ lấy cô bạn kia. Cậu ta mượn lực của mình đẩy cô ấy lên xe, xong cũng nhảy lên.

Nhưng vận may dường như không mỉm cười với cậu, một con zombie ôm lấy hai chân cậu học sinh kia. Sau tiếng hết hồi nãy và dư âm của đội một, lũ zombie đã xuất hiện, thậm chí chạy rất nhanh, những cánh tay dơ bẩn rắn chắc giữ lấy cậu học sinh kia, bọn chúng dùng lực tông vào bên xe, xe không di chuyển được vì bị một con zombie ngã xuống gầm chặn bánh. Có con còn há miệng ra cắn vào vai, tất cả mọi người trong cửa hàng không nhịn được liền nhắm mắt lại, ai cũng cho rằng đội hai kỳ này đã không xong rồi.

Cậu học sinh kia bất chấp đau đớn, giữa đoàn zombie vây công vẫn cố ra sức đóng cánh cửa lại, vùng thoát ra khỏi bầy zombie, nhặt cây búa lên, bổ mạnh vào thân thể con zombie kia, giải thoát bánh phải. Chiếc xe được giải thoát kia ngay lập tức phóng đi.

Người trong nhà không nhìn rõ được khuôn mặt cậu học sinh kia vì ở quá xa nhưng người trong xe thì lại thấy rất rõ, cảnh tượng này có lẽ sẽ in sâu trong tâm trí bọn họ. Cậu học sinh kia thân đầy máu, đứng giữa bầy zombie nhìn bọn họ chạy xa, giữ một nụ cười tuyệt đẹp như một chiến sĩ thực thụ cống hiến cho đời. Tuổi đời của cậu mãi dừng lại ở con số mười bảy thanh xuân, mãi không đón kịp chuyến xe cuối cùng.

Bọn họ phóng đi mà không kiềm được nước mắt, nhất là những người tận mắt chứng kiến khoảng khắc cuối cùng là tài xế, các học sinh, các giáo viên trên chiếc Suzuki kia.

Tấn Sơn cũng nhắm mắt lại, thực ra hắn cũng chỉ là người vạch ra kế hoạch mà thôi, tính toán chi tiết tỉ mỉ nhưng cũng không có gì là đảm bảo tất cả đều có thể sống sót. Nhưng nhìn thấy cảnh này cũng làm trong lòng hắn ít nhiều sinh ra một tia tự trách.

Lần này áp lực tâm lí, sự sợ hãi càng đè nén lên đội thứ ba, dù cho chiếc xe Hyudai đậu ngay dưới cửa hàng mà mọi người lại cảm thấy như xa tận chân trời. Đám zombie kia tốc độ đã bắt đầu nhanh rồi, bọn chúng đã xuất hiện từ các hẻm nhỏ, các đường cống, cũng bắt đầu chú ý tới khu nhà dãy này rồi.

Nhìn những khuôn mặt sợ hãi, bối rối kia Văn Trung không kiên nhẫn nữa mà hỏi thẳng luôn: “Mọi người có muốn đi không?” Một câu hỏi vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại làm bọn họ có chút gì đó khó khăn đưa ra quyết định.

Làm sao đây, nếu không đi thì họ ở lại, sẽ có thể sống sót nhưng việc tìm kiếm thức ăn sẽ khó khăn hơn, nếu đi thì sẽ có cơ hội sống sót, nhưng lại quá nguy hiểm khi nhiều zombie như thế. Nếu đi bọn họ có quân đội dựa vào, cơ hội sống sót ở mạt thế này sẽ vô cùng tốt. Quá khó nghĩ.

Người đầu tiên hạ quyết tâm là Như Trang, cô nói “Đi.” một cách rất dõng dạc.

Thấy bạn gái quyết định nhanh đến vậy Minh Triết liền nói: “Này Như Trang, em có phải hơi vội không, chúng ta cần phải suy nghĩ thật kỹ, lần này sẽ rất hung hiểm đấy.”

Mọi lần lời Minh Triết nói Như Trang liền ập tức lùi lại, nhưng không hiểu sao hôm nay cô như bị thứ gì nhập vô mà lập tức phủ quyết: “Giờ này chúng ta còn chờ đợi gì nữa, Minh Triết, bọn chúng sau hai đợt kia tốc độ đã gần bằng người thường rồi, còn không đi ngay mặt trời sẽ sớm tới mười hai giờ rưỡi mất. Khi đó lại càng hung hiểm hơn.”

Nhìn thấy điều này Hương Trà và Văn Trung thở nhẹ trong lòng, xem ra hạt mầm bắt đầu nảy nở rồi, tuy không phải là lập tức nhưng sẽ giống như tằm ăn dâu, từ từ phá tan sợi xích tình cảm kia. Đồng thời tán thưởng Như Trang, không hổ là cường giả tương lai. Bình thường có sợ hãi, có nhát gan nhưng những tính cách ẩn giấu sâu trong nội tâm con người khi đến một lúc nào đó sẽ bùng phát mà không thể ngờ được.

Sự quyết đoán dứt khoát của Như Trang càng làm hình ảnh chần chừ, yếu đuối e ngại của Minh Triết hiện rõ, hắn quá bất ngờ vì hôm nay cô lại có thể phản bác hắn, nhưng lại thấy lời cô nói vô cùng có lí nên đành nói: “Được thôi, em đi, anh cũng đi.”

Được bạn trai hưởng ứng, ủng hộ tuyên bố của mình làm Như Trang cảm thấy rất vui. Cô cười cảm ơn hắn.

Hương Trà, Văn Trung:...

Xem ra quá trình này phải mất rất lâu đây.

Những người trong đội ba cũng cảm thấy lời Như Trang nói vô cùng có lí. Đội hai đã bắt đầu nguy hiểm như vậy, đội ba bọn họ có lẽ sẽ là một hồi sóng gió, nhưng sau đó đội bốn, chẳng cần phải nghĩ nữa cũng biết rằng gần như là đường chết rồi.

Ngay lúc này đột nhiên có tiếng cửa mở ra dưới nhà. Tiếng cánh cửa 'khét khét' như đang cứa vào trong sự sợ hãi của bọn họ. Khỏi phải nói cũng biết người đi vào đó là thứ gì, giờ phút này ngoài zombie ra thì còn có ai nữa chứ.

Tấn Sơn có thể nhận biết được chỉ có một bước chân, chỉ có một con zombie mà thôi. Khi tất cả yên lặng sợ hãi thì hắn cầm chắc chiếc rìu lên, Minh Châu thì cầm chai nước, đội ba và bốn này đa số đều là người trong đoàn tình nguyện, ngoại trừ Như Trang và Minh Triết nên có hút gan dạ hơn người thường, sáu học sinh do thầy Cảnh Huy dẫn đầu rón rén xuống dưới, ở lại chỉ còn Hương Trà và Văn Trung.

Gừ gừ... Gừ... Con zombie tránh khỏi ánh nắng thì tốc độ gần như người bình thường rồi, lúc này nó bước chầm chậm qua cái ghế tới trước cầu thang nơi bọn họ đang nấp.

Gào... ngay lúc phát hiện bọn họ nó liền gào lên một tiếng thì bị Tấn Sơn đạp vô người, thầy Cảnh Huy vung rìu liên tục vào thân thể nó, chặt tứ chi, bổ đại may mắn trúng đầu làm nó đột tử.

Nó chết hẳn, thầy Cảnh Huy vẫn còn bầng thần nhìn cái xác trên nền nhà. Thầy chưa từng giết một ai trong cuộc đời mình, dù cho thứ này là zombie đi chăng nữa thì trước đó cũng là một con người, cảm giác lúc này vô cùng tội lỗi, cảm giác quá khó nói nên lời.

Xác chết bốc mùi làm bọn họ bị một trận nôn ọe, nhưng tất cả đều không dám để lộ ra, Tấn Sơn lập tức nói: “Chạy ra xe, ngay...”

Nghe Tấn Sơn quát mà hành động của bọn họ còn thực hiện trước khi não bộ xử lí. Tất cả đồng loạt chạy ra xe, Minh Triết ngồi lên ghế lái do hắn ta có bằng lái, nhưng chưa đủ tuổi sử dụng [giàu mà, mua gì chả được].

Lúc tất cả đã sẵn sàng suông sẻ thì Minh Triết đặt chiếc chìa khóa vào ổ, khởi động động cơ thì khuôn mặt hắn lạnh băng như không cảm xúc, thốt ra: “Không xong rồi, không có xăng.” Kim chỉ múc xăng đã rơi xuống âm.

“Cái gì...” những người trong xe sợ hãi quát lớn. Thầy Cảnh Huy vào lúc đó đã phát hiện được can xăng to trong nhà cùng cái phễu trên đó, vội vàng xách ra, nói với Tấn Sơn: “Giúp thầy với.”

Tấn Sơn lập tức chạy tới giúp thầy Cảnh Huy kéo bình xăng nặng ra ngoài. Lúc hai người kéo ra gần xe cũng là lúc lũ zombie ở bên kia bắt đầu chú ý, đám mây bay qua che nắng làm tốc độ bọn chúng tiến lại đây vô cùng nhanh.

Mọi người thấy tràng cảnh này thì tim như muốn rớt ra ngoài rồi, chỉ Minh Châu là phản ứng kịp, cô không chần chừ gì mà lập tức xuống xe giúp hai người nâng cái bình thêm nhanh hơn. Tuy nhiên lúc nâng lên để đổ vào miệng đổ xăng thì lại khá khó do bình xăng này quá to và nặng.

Sự sợ hãi làm mọi người trên xe cũng chần chừ không dám xuống giúp, riêng Như Trang, cô cắn cắn môi, đắn đo trong giây lát liền mở cửa xe ra, nhảy xuống giúp bọn họ nâng cái bình, trụ xuống giúp đổ được xăng vào.

“Như Trang... Mọi người nhanh lên, chúng sắp tới rồi.” Nhìn thấy Như Trang dũng cảm ra ngoài không hiểu sao làm hắn có một loại tự ti nhẹ, giống như lần thi học kỳ đó vậy, lúc này hắn không biết làm gì cả, chỉ biết hối thúc bọn họ thôi.

Ở trên lầu Hương Trà và Văn Trung chứng kiến tất cả nhưng bọn họ chẳng có vẻ gì là lo lắng, thậm chí Văn Trung còn cười đùa nói: “Cá không, tôi cá là bọn họ sẽ làm được.”

Hương Trà lườm Văn Trung một cái, với tốc độ của đám zombie kia vẫn là dư khả năng. Mọi chuyện sẽ rất suông sẻ cho đến khi có hai con zombie từ trong hẻm đi ra.

Hương Trà cảnh báo bọn họ; “Coi chừng.”

Tấn Sơn là người đầu tiên quay lại, thấy hai con zombie kia đang tiếp cận bọn họ. Hắn bảo thầy Cảnh Huy cố trụ chân, còn mình thì lấy cái búa ngăn chặn hai con zombie kia. Tấn Sơn vung búa, bổ đầu giết chết một con zombie thì Văn Trung ở trên lầu bất ngờ nói: “OMG! Cậu ta vừa đập nát một cái tinh thạch.”

Hương Trà nhìn xuống, thấy rất rõ tinh thạch bị búa bổ làm đôi. Đoàn zombie như bị thứ gì kích thích, đang đi như người bình thường thì bắt đầu tăng tốc lại đây.