Ánh hửng đông ló rạng sau sườn núi, mang đến những tia nắng ấm đầu ngày mới. Ánh dương nhảy nhót trên từng ngọn cỏ, reo rắc mầm sống lên vạn vật nhân sinh.
Tiết trời mùa thu trong xanh, tươi mát. Không nắng gắt như mùa hạ, cũng không lạnh lẽo như mùa đông, mang đến cho con người ta cảm giác thoải mái và dễ chịu.
Những chiếc lá phong đỏ đung đưa theo từng cơn gió buổi sáng mai, lá cây chạm vào nhau tạo nên âm thanh xột xoạt vui tai. Một cơn gió lớn thoáng qua mang theo mùa thu nơi lá phong đỏ đến với khu phức hợp viện - Nguyệt Minh.
Phức hợp viện nằm ở vị trí cách biệt với xã hội bên ngoài, được bao quanh bởi những ngọn đồi cao. Đây cũng là nhà tổ của gia tộc Phụng Huyết.
Nhà tổ - nói chính xác hơn thì giống một ngôi dinh thự thì đúng hơn, chiếm một diện tích lớn với chủ đạo là màu trắng đã nổi bật trên nền xanh của những thảm cỏ. Hàng ngàn bông hoa khoe sắc trong khuôn viên, những chú bươm bướm bay lượn rập rờn hút mật. Thật chăm chỉ...
Tiếng bước chân chầm chậm vang lên, một bóng hình từ từ tiến lại. Một bàn tay nhẹ đặt lên và ngắt một bông hồng trắng còn đọng sương sớm. Môi mỏng khẽ cất lên cùng một nụ cười nhẹ nhàng:
- Nguyệt Nhi, chắc sẽ thích chúng nhỉ. _Hắn đặt bông hoa vào trong giỏ của người hầu bên cạnh, đồng tử đỏ rực trong nắng mai thật rực rỡ. Không cay nghiệt cũng không đau thương như ánh mặt trời toả trong sớm mai.
- Tứ Thiếu dù tặng gì, tiểu thư cũng sẽ thích thôi ạ._Nữ hầu gái đứng bên cạnh cúi đầu nói, giọng điệu không nặng cũng không nhẹ trả lời
Thiên Khởi - Tứ Thiếu của Phụng Huyết gia hài lòng với câu trả lời mà gật nhẹ. Hắn quyết định sẽ hái thêm vài loại hoa khác dành tặng cho tiểu công chúa của gia tộc. Nữ hầu gái luôn túc trực phía sau hắn, không dám có hành động dư thừa bởi có lẽ không phải cái gì cũng như vẻ bề ngoài
Hoa hồng đẹp nhưng có nhiều gai. Bởi thế, những thứ càng đẹp lại càng độc.
Cô tối qua thức khuya đọc sách nên hôm nay cô dạy hơi muộn so với mọi ngày, cô dậy rồi tự vào phòng tắm làm vệ cá nhân rồi ra ngồi trên giường đọc sách và nghe những chú chim hót ở ngoài cửa sổ. Vì giường của cô nằm gần cửa sổ và vườn nhà cô.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng len lói qua khung cửa sổ, nhảy nhót trên những trang sách. Cô mỉm cười khúc khích nhìn, tay đưa lên như muốn chạm vào tia nắng tinh nghịch. Cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa thơm ngát, cánh hoa bay rập trời theo cơn gió tạo nên một tuyệt cảnh.
Nương theo dòng cảm xúc thưởng thức không gian, tiếng gõ cửa vang lên khiến cô giật mình quay lại
" Cốc... Cốc... Cốc..."
Cô trèo xuống khỏi giường chạy ra mở cửa phòng. Cánh cửa hé mở, hầu nữ đứng bên ngoài nở nụ cười cúi chào cô:
- Thiên Nguyệt tiểu thư, chúc một sáng tốt lành.
- Sáng tốt lành nha, chị Huệ._Thiên Nguyệt nở nụ cười tươi rói nhìn người trước mặt
Khương Ngọc Huệ chính là hầu nữ của riêng cô, chịu trách nhiệm chăm sóc, quan sát, bảo vệ và quản lý thời gian, những lá thư cuộc gọi tới cô
- Tiểu thư, đã đến giờ ăn sáng rồi ạ. Phu nhân đang đợi người ở dưới
Khương Ngọc Huệ chỉnh trang lại trang phục cho cô rồi lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nghe rất êm tai. Đây cũng là một trong những lí do mà cô có thể ở bên cạnh chăm sóc vị công chúa của gia tộc như vậy
Thiên Nguyệt nhìn sang đồng hồ đã điểm 8h đúng, cô giật mình đưa tay lên che miệng. Không ngờ đã trễ như vậy rồi. Tay nắm lấy tay Khương Ngọc Huệ chạy ra khỏi phòng, miệng nhỏ nhẹ cất lên:
- Đã trễ như vậy rồi sao. Em dậy trễ không chú ý thời gian.
Khương Ngọc Huệ không nói gì chỉ kéo Thiên Nguyệt lại bế thốc lên rồi đi xuống phòng ăn, giọng điệu có chút trách móc:
- Tiểu thư, cho dù đã trễ cũng không được chạy như vậy
Thiên Nguyệt khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nhận lỗi:
- Em xin lỗi, em không nên chạy như vậy. Chị đừng giận em
- Ngốc. Làm gì có ai giận được em
Khương Ngọc Huệ cười nhẹ, đặt cô xuống trước cửa phòng ăn. Đợi Thiên Nguyệt đứng vững cô mới mở cửa phòng raThiên Nguyệt bước vào phòng, nở một nụ cười cúi chào theo kiểu Âu cổ:
- Chúc mọi người buổi sáng an lành. Xin lỗi vì em đến trễ ạ.
Diệp Vũ Lan ngồi trong phòng ăn nhâm nhi tách trà chờ đợi đám nhóc con xuống ăn sáng. Cả người bà thoát lên khí chất thanh cao, quý phái sang trọng của một Đệ Nhất Phu Nhân. Đặt nhẹ tách trà xuống bàn, mắt phượng nhẹ nâng lên hỏi người hầu bên cạnh:
- Dì Khương, bọn trẻ nay làm gì mà xuống trễ vậy.
- Bẩm phu nhân, tiểu thư đang xuống ạ. Còn tam vị thiếu gia đã rời nhà từ sớm, chỉ còn lại tứ thiếu còn ở ngoài vườn ạ
Dì Khương kính cẩn cúi đầu trả lời. Bà là trưởng hầu nữ - quản lý mọi người hầu trong gia tộc cũng chính là mẹ của Trương Ngọc Huệ. Năm nay bà đã ngoài 60, tuy nhiên vẫn ở lại để chăm sóc cho phu nhân. Dù gì đi chăng nữa, bà cũng là người quan sát quá trình lớn lên của Vũ Lan.
- Vậy sao. Ba thằng nhóc kia có chuyện gì phải xử lí sao._Vũ Lan có chút không đồng tình, ít nhất cũng phải ở lại ăn sáng rồi mới đi chứ. Không thể hiểu nổi, tính cách y chang tên chồng bà, tham công tiếc việc.
- Phu nhân, người không nên sinh khí sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ. _ Ở bên cạnh phu nhân mấy chục năm, bà hiểu rõ phu nhân đang rất tức giận. Cúi người rót một tách trà mới, bà nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Thôi bỏ đi. Ta biết rồi. Sao mà Nguyệt Nhi lâu xuống vậy. _Vũ Lan khua tay không quan tâm nữa, mấy thằng oắt con đó thích làm gì thì làm. Giờ bà chỉ quan tâm con gái yêu của mình thôi.
Dì Khương chưa kịp trả lời, cánh cửa phòng đã bật mở. Một bóng hình nhỏ bé tiến vào cất tiếng chào hỏi. Vũ Lan vui vẻ ra mặt mà vẫy bé con của mình lại:
- Nguyệt Nhi, con lại đây với mẹ.