Dòng chữ ghi là “ngươi quyết định cộng điểm tiềm năng như vậy ?” và kèm với đó là hai ô vuông nhỏ xuất hiện ở bên cạnh.
Ô vuông đầu tiên chứa chữ “đúng” và ô vuông thứ hai chứa chữ “không”.
Không cần suy nghĩ nhiều, Trần Thiên cũng biết được rằng điều này đại biểu cho cái gì.
Không do dự, hắn liền di chuyển bàn tay ý niệm tới vị trí của ô vuông chứa chữ “đúng” và nhấn vào.
- Tít!
Tức khắc sau khi âm thanh này vang lên, những dòng chữ bên trong hình chữ nhật lại biến đổi.
Nó ghi là “xin chúc mừng, ngươi đã cộng điểm tiềm năng thành công”.
Thấy vậy, Trần Thiên lập tức cúi đầu xuống và nhìn vào trong trái tim của mình.
“Sinh mệnh: 400/570”.
“Thể lực: 196/312”.
- Lúc nãy, mình còn 190 giọt sinh mệnh. Sau khi cộng tiềm năng vào, nó đã tăng lên 400 giọt. Sinh mệnh của mình ở hiện tại so với quá khứ chênh lệch 210 giọt.
- Không sai! Hiện tại do đang ở trong trạng thái Khai Môn, nên tất cả các chỉ số của mình sẽ nhân ba. Điều này có nghĩa là 210 giọt sinh mệnh này đã được cường hóa. Vậy tức là sinh mệnh cơ bản của mình đã tăng thêm 70 giọt. Đúng với 14 điểm tiềm năng đã được mình cộng vào chỉ số “sức mạnh”.
- Bên cạnh đó, lực tấn công cơ bản của mình cũng được tăng thêm 70 sát thương.
- Chỉ số “phòng thủ” đã được mình cộng 6 điểm tiềm năng. Nếu như không có xảy ra trục trặc gì, mình đã được giảm thêm 18 sát thương khi ở trạng thái bình thường.
Sau khi kiểm tra thấy một lượt mà không cảm thấy sai sót gì, Trần Thiên cảm thấy cực độ hài lòng với những gì mà hệ thống đem lại.
Nếu bây giờ đánh lại một trận với Dạ Lang, thì hắn tin chắc rằng bản thân chỉ cần tung ra một đòn.
Thậm chí, hắn đứng im cho con yêu thú này tấn công luôn. Với 20 điểm tiềm năng ở chỉ số “phòng thủ”, hắn đã giảm được 180 sát thương khi ở trong trạng thái Khai Môn. Đây là hắn còn chưa tính tới cái vấn đề khi quả cầu lửa của Dạ Lạng gây sát thương ít hơn những gì bản thân dự tính.
Từ đó có thể thấy, bất kỳ đòn tấn công hoặc kỹ năng của con yêu thú này cũng đều sẽ không thể xuyên thủng qua được lớp da của hắn.
Lượng sát thương nhận vào dưới 180 giọt, hắn duy ngã độc tôn. Tức nhiên không tính các loại thương tổn dạng như xuất huyết, bị thiêu đốt mà bản thân đã và đang chịu đựng. Minh chứng tốt nhất chính là đàn “Kiến Vàng” mà hắn đã tiêu diệt.
Sau một hồi ngắm nghía, Trần Thiên đang tính tắt cái bảng hệ thống đi thì hắn chợt nhớ một điều.
- Đúng rồi! Khi mình lên cấp, Khai Môn của mình cũng sẽ thăng được một cấp.
Nhớ tới điều này, hắn lại lại có một thắc mắc.
Để giải đáp cho cái thắc mắc này, hắn lập tức dùng bàn tay ý niệm nhấn vào ô “kỹ năng”.
- Tít!
Ngay lập tức, phần giữa bảng nhanh chóng biến đổi và hiện ra hai ô hình chữ nhật.
Không chút do dự, hắn liền nhấn vào ô “tâm pháp”.
Một dòng chữ liền hiện ra.
“Bát Môn Thần Tướng”
Lại nhấn tiếp, 9 ô nhỏ khác lập tức từ trên kéo xuống.
“Khai Môn cấp 1”
…
Thấy được rằng cánh cổng đầu tiên trong Bát Môn vẫn cấp 1, Trần Thiên lộ ra nét thất vọng, hắn nói thầm:
- Cái hệ thống này, đây là tính năng hay là lỗi ?
- Không phải ở ô “ghi chú” đã ghi rằng “khi người sở hữu lên một cấp, các cánh cổng đã được mở khóa sẽ thăng lên một cấp độ. Cấp độ kỹ năng càng cao thì uy lực của nó càng mạnh ???” sao ?
Vừa chửi thầm, hắn vừa nhấn vào ô “ghi chú” để kiểm nghiệm lại một lần nữa.
Nhìn vào giữa bảng, hắn thì thầm:
- Không sai! Vậy đây là lỗi của hệ thống.
Bỗng nhiên, hắn nhớ lại lúc nãy khi cộng điểm tiềm năng. Não của hắn liền xuất hiện một câu hỏi:
- Chẳng lẽ mình phải nhấn vào kiểm tra thì hệ thống mới xác nhận mình kỹ năng thăng cấp ?
Ngay lập tức, hắn liền nhấn vào ô “Khai Môn cấp 1”.
Sau khi nhấn vào, một cái bảng nhỏ chứa dòng chữ “xin chúc mừng! Khai Môn đã thăng cấp 3”.
Nhìn thấy từng cái chữ này, hắn thật sự rất muốn chửi thề. Nhưng dù sao thì cũng là người của hai kiếp, hắn phải giữ chút thể diện cho bản thân.
Trần Thiên đang rọ rạy để tắt cái bảng này đi thì nó lập tức biến mất và thay vào đó là một cái bảng khác chưa chi chít chữ.
“Khi giải khai Khai Môn, hư ảnh của Thần Tướng xuất hiện làm cho tất cả thuộc tính của người dùng sẽ được tăng gấp năm lần. Trong thời gian hiệu lực, người dùng sẽ tiêu hao 2 giọt thể lực với mỗi 3 phút. Trạng thái này có thể bật hoặc tắt tùy ý và không có tác dụng phụ”
Nhìn tới đây, Trần Thiên cười mỉm không ngớt. Hắn nói thầm:
- Tuy rằng khi duy trì trạng thái cấp 3 này, việc tiêu tốn thể lực sẽ gia tăng gấp đôi so với cấp 1.
- Vậy nên khi bật Khai Môn cấp 3, thời gian duy trì trạng thái này sẽ ít hơn so với cấp 1. Tuy nhiên với việc tất cả thuộc tính đều được tăng gấp năm lần, thì điều này là đáng giá.
Nghĩ vậy, ánh mắt của hắn lần nữa nhìn vào trái tim của mình để kiểm nghiệm.
“Sinh mệnh: 660/950”.
“Thể lực: 324/520”.
- Sinh mệnh gốc và thể lực gốc của mình lần lượt là 190 và 104. Sau khi gấp năm lần, nó mới ra được con số như trên. Không sai!
Từ trong suy nghĩ đi ra, Trần Thiên thầm rùng mình khi nghĩ đến kẻ tạo ra hệ thống này. Nói cách khác, kẻ mà hắn đang muốn nói tới chính là “chủ thượng” mà tiểu yêu tinh đã từng nhắc đến.
Mặc dù biết rằng “chủ thượng” đã ở cảnh giới cực cực cao thì mới có thể làm cho hắn sống lại, nhưng Trần Thiên không ngờ được kẻ này còn kinh khủng hơn rất nhiều so với bản thân nghĩ.
Chỉ trong vòng vài ngày sỡ hữu hệ thống và Âm Dương Nhãn, hắn đã nếm thử được sự kinh khủng của bọn nó.
Tất cả thông tin đều được số hóa, điều này làm cho người sở hữu dễ dàng đánh giá được sức mạnh của bản thân và kẻ địch.
Nếu cho hắn đủ thời gian, Trần Thiên tự tin rằng mình sẽ quét ngang, quét dọc khắp thế giới ở kiếp trước.
- Không một ai có thể tổn thương được hắn. Cho dù địch nhân là đơn lẻ hay là quần công đi chăn nữa, tất cả đều vô dụng. Hắn đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.
Còn ở thế giới này ư, Trần Thiên không biết. Cách tu luyện ở thế giới này khác xa so với thế giới cũ của hắn.
Nhớ lại Phong Báo và Kiến Vàng, Trần Thiên thở dài và nói thầm:
- Ở thế giới cũ, làm gì có con yêu thú nào như vậy.
Mặc dù bản thân chỉ mới gặp đúng 3 loại yêu thú, nhưng hắn có thể nói rằng bọn yêu thú ở thế giới này rất thông minh. Oe rằng, trí thông minh của bọn chúng đã gần bằng so với nhân loại.
Đang hồi tưởng, Trần Thiên cảm giác sinh mệnh của bản thân lại lần nữa hao hụt. Không cần nhìn, hắn cũng biết do cái gì gây ra.
- Hừ! Bây giờ, sinh mệnh của ta rất nhiều và tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn. Ta cho ngươi đốt thoải mái. Để ta xem, ngươi trụ được tới bao lâu.
Dứt lời, Trần Thiên giương mắt nhìn xung quanh.
Hiện tại, hắn đang ở trong địa bàn hoạt động của heo rừng. Trời thì cũng đã sáng, nhưng vì sao hắn lại thấy thiếu thiếu cái gì nhỉ ?
- Đúng rồi! Chính là mấy con heo rừng. Chúng nó đâu hết rồi nhỉ ?
- Chẳng lẽ, bọn nó đã bị giết hết. Nhớ hôm qua, mình chỉ mới giết được khoảng hơn chục con thôi mà ?
Trần Thiên vừa ngẫm nghĩ vừa chạy xung quanh để tìm kiếm heo rừng.
Sau một hồi tìm kiếm, hắn đến ngay cả tiếng “ục ~ ịc” của bọn chúng cũng không nghe thấy.
Thậm chí, không có bất cứ một âm thanh nào phát ra. Cả bìa rừng im ắng đến đáng sợ.
Trần Thiên ngồi trên cành cây và nhìn xuống bên dưới mặt đất. Hắn cảm thấy có một điều gì đó đang xảy ra ở bìa rừng này.
Đầu tiên chính là sự xuất hiện của yêu thú cấp 3 là Dạ Lang. Thứ hai chính là yêu thú cấp 1, Phong Báo. Thứ ba đó chính là sự biến mất của heo rừng. Và cuối cùng chính là điều này.