Vì đang nằm úp mặt xuống đất, nên Trần Thiên gần như không cử động được.
Biết rằng bản thân đang ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhanh trí dùng tay phải đấm vòng qua bên phía cổ trái của mình.
Cứ nghĩ phát cắn vào cổ này đã khiến con mồi chết, Dạ Lang không ngờ được tình huống này xảy ra.
Mãi tới khi cú đấm móc của Trần Thiên gần sát mặt của nó, Da Lang nhả ra để né tránh.
Nhưng tất cả đã quá muộn, nó đã ăn trọn cú đấm này và bay ra xa.
- Rầm…rầm….rầm..
Liên tiếp là những cây to bị cơ thể của con chó sói đụng gãy.
Cùng lúc đó, Trần Thiên lập tức bật dậy khi cảm thấy cơ thể của mình không còn cảm giác bị đè.
Số 10 có màu lam lại lần nữa từ trên người của hắn hiện lên.
Trên cái cổ sau của hắn, một vết thương cực kỳ dữ tợn và đang không ngừng chảy máu.
Theo từng dòng máu đỏ tươi chảy ra ngoài, các con số từ 1 cho đến 5 có màu đỏ tươi cũng xuất hiện và bay lên từ miệng vết thương.
Biết rằng cái cổ của mình đang bị xuất huyết, Trần Thiên liền dùng ngón tay của mình chọt vào miệng vết thương để cầm máu lại.
Cách này rất hiệu nghiệm, máu đang chảy từ miệng vết thương theo đó cũng giảm mạnh.
Quay người lại, hắn liền thấy con yêu thú này nằm một đống ở phía xa. Sinh mệnh của nó chỉ còn 30/200.
Trần Thiên muốn nhân lúc Dạ Lang bệnh lấy mệnh của nó. Nhưng khổ nỗi, hắn lực bất tòng tâm a.
Sau khi ăn ba đòn tấn công của con yêu thú này kết hợp với việc xuất huyết, sinh mệnh của hắn cũng chỉ còn có 40/300 mà thôi.
Điều này làm cho Trần Thiên cực độ mệt mỏi và chóng mặt. Cả cơ thể của hắn xuống sức một cách trầm trọng.
Tức nhiên con yêu thú này cũng vậy. Sau khi bị quăng ra xa, Dạ Lang vẫn chưa thể nào đứng dậy được. Hai mắt của nó lộ ra nét hoảng sợ và tràn ngập sợ hãi khi thấy Trần Thiên đang đi đến.
Vào lúc này, con mồi này chả khác gì một tử thần đang cầm lưỡi hái bước từng từng bước đến nơi nó đang nằm.
Mặt dù cước bộ của con mồi rất chậm, nhưng vì sao nó vẫn cảm thấy rất nhanh.
Theo khoảng cách dần dần thu hẹp lại, Dạ Lang cảm nhận được cái chết càng rõ hơn.
Nó không muốn chết. Nó vẫn còn rất nhiều điều cần phải làm. Gia đình vẫn đang đợi nó ở nhà.
- Ta nhất định phải sống!
Nhu cầu sống dâng lên, Dạ Lang gồng hết sức lực bình sinh đứng dậy. Giờ đây, ánh mắt của nó tràn ngập thù hận khi nhìn Trần Thiên. Tức khắc, màu của hai con mắt này biến thành màu đỏ.
Linh khí ở xung quanh lại một lần nữa chuyển động và từ từ bay vào người của nó.
Năng lượng từ 100/300 lập tức chuyển thành 0/300.
Thấy vậy, sắc mặt của Trần Thiên khẽ biến. Hắn thầm hô:
- Không ổn! Con yêu thú này muốn liều mạng.
Biết rằng nếu bản thân không nhanh hơn thì kẻ chết chính là hắn.
Trần Thiên liền lập tức rút ngón tay đang ghim ở trong cổ ra và dùng hết sức chạy tới.
Nhận thấy khoảng cách đã đủ, Trần Thiên lập tức vung tay và giáng một đòn vào người của con chó sói.
Tuy nhiên trước đó, Dạ Lang cũng đã tích tụ đủ năng lượng. Miệng của nó há to ra. Từ bên trong cổ họng, một luồng ánh sáng có màu đỏ cam lập tức bắn ra.
Đây chính là một quả cầu lửa kích cỡ nhỏ.
Thấy quả cầu lửa này đã bay ra, nhưng mà bàn tay do hư ảnh của con khỉ tạo thành vẫn chưa tới người của con chó sói. Trần Thiên đang dự tính giữa việc thu đòn đánh lại và lách nhẹ để tránh việc hứng trọn chiêu thức này, hay là mạo hiểm chấp nhận ăn quả cầu lửa này để đánh được đòn kết liễu.
Đột nhiên, hắn thấy được con số 140 xuất hiện ở trong quả cầu lửa. Nhìn thấy con số này, não của Trần Thiên lập tức nhảy:
- Quả cầu này gây ra 140 sát thương. Chỉ số phòng thủ của mình hiện tại là 10 điểm. Do đó, mình sẽ được giảm 30 sát thương. Tuy nhiên do đang ở trạng thái khai môn, chỉ số này sẽ nhân ba. Điều này có nghĩa là mình giảm được 90 sát thương. Vậy là quả cầu lửa này chỉ còn gây 50 sát thương.
- Toang! Mình chỉ còn có 40 giọt sinh mệnh. Ăn trọn chiêu thức này, mình chắc chắn sẽ chết.
Nghĩ vậy, Trần Thiên liền lập tức quyết định thu đòn tấn công và lách người để né tránh.
Tuy nhiên, hắn lại một lần nữa bị bất ngờ. Tốc độ của quả cầu lửa này càng bay càng nhanh.
Trần Thiên chỉ vừa kịp thu đòn lại thì quả cầu lửa này đã ở trước ngực của hắn.
- Bùmmm!
Một vụ nổ xảy ra khi quả cầu lửa này chạm vào ngực của Trần Thiên.
Âm thanh này to tới mức làm cho tất cả thú rừng bình thường còn ở xung quanh phải chạy tán loạn khắp nơi.
Trước khi mất ý thức, Trần Thiên chỉ kịp nhìn thấy con số 42 có màu đỏ hiện lên từ trên người của hắn.
Thấy chiêu thức của mình đã trúng, Dạ Lang cũng gục ngã xuống đất. Hai mắt của nó biến thành bình thường và dần nhắm lại.
Sinh mệnh của nó ngay lập tức từ 30/200 biến thành 1/200.
Sau một hồi náo nhiệt, cả không gian núi rừng nhanh chóng rơi vào yên tĩnh.
Tại nơi xảy ra vụ nổ, cây cối ở xung quanh bị cháy nát. Đồng thời, một cái hố to xuất hiện.
Ở trong cái hố này có một người bị cháy đen đang nằm bất động. Người này chính là Trần Thiên.
Vì hứng trọn vụ nổ, nên giờ đây cả cơ thể của hắn lẩm khẳm vết thương. Vết thương nặng nhất đó chính là ở ngực.
Vết thương này đã làm lộ ra xương sườn và một phần của trái tim.
Trái tim này đang tĩnh lặng thì bỗng nhiên đập một cái. Điều này làm cho từng dòng máu đỏ tươi chảy ra và nhanh chóng lấp đầy miệng vết thương.
…
Không biết trôi qua bao lâu, hai con mắt đang nhắm nghiền của Trần Thiên bỗng động đậy.
Chúng nó từ từ mở ra và nhìn lên bầu trời.
- Ta còn sống ? Không! Chẳng lẽ đây là một thế giới khác ?
Trần Thiên nói thầm.
Đột nhiên, từng cơn đau rát ở khắp mọi nơi trên cơ thể chạy lên não của hắn. Điều này làm cho Trần Thiên chú ý tới thân thể của mình.
- Những vết thương này ? Không lẽ…không lẽ mình vẫn còn sống sau khi ăn trọn quả cầu lửa đó ?
Nghĩ vậy, Trần Thiên lập tức đưa tay ra sau cổ của mình và sờ vào vị trí vết thương vẫn đang rướm máu.
- Không sai! Vết thương này chính là do Dạ Lang gây ra.
Biết rằng bản thân vẫn còn sống, sắc mặt của hắn tỏ ra nhẹ nhõm.
- Vì sao mình vẫn còn sống sau khi ăn trọn chiêu thức đó ? Chẳng phải sinh mệnh của mình không đủ hay sao ?
Nghĩ vậy, hắn ngay liền bật Âm Dương Nhãn và nhìn vào trái tim.
- Sinh mệnh: 30/100.
- Thể lực: 90/100.
Nhìn thấy sinh mệnh của mình còn tới tận 30 giọt, người của Trần Thiên bật dậy.
- Kỳ quái! Vì sao chuyện này lại xảy ra ? Nếu như mình không nhớ nhầm, thì quả cầu lửa đó gây ra 42 sát thương khi chạm vào người mình. Mà lúc đó, mình chỉ còn có 40 giọt sinh mệnh thôi.
- Á không đúng! Vì sao nó lại chỉ gây ra được 42 sát thương ? Theo như tính toán của mình, nó phải gây ra 50 sát thương mới đúng ?
- Mà cho dù là trường hợp nào, mình cũng sẽ chết sau khi ăn trọn quả cầu lửa này. Vì sao mình vẫn còn sống, lại còn dư tới 30 giọt sinh mệnh ?
- Việc này thật kỳ quái! Chẳng lẽ hệ thống bị lỗi ? Hay là Âm Dương Nhãn của mình có vấn đề ?
Liên tục là những câu hỏi xuất hiện ở trong đầu, nhưng hắn lại chả thể nào nghĩ ra được câu trả lời.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một chuyện.
- Con yêu thú đã làm cho hắn ra nông nỗi này đâu ? Khi mình bị ngất đi, vì sao nó lại không giết mình ? Chẳng lẽ… ?
Đang trong trong mạch suy nghĩ, Trần Thiên cảm giác được sinh mệnh của mình lại lần nữa bị hao hụt.
Ngay lập tức, từng con số có màu đỏ từ 1 đến 5 lại lần nữa bay lên từ người của hắn.
Theo đó, sinh mệnh của hắn từ 30/100 biến thành 19/100.
Nhận thấy bản thân vẫn đang ở trong trạng thái xuất huyết, Trần Thiên lập tức giải khai Bát Môn để gia tăng tốc độ hồi phục vết thương và sinh mệnh.
- Dẹp mấy vấn đề kia qua một bên. Trước tiên, mình phải cầm máu đã.