Tại một bãi đất trống, đám người đang bao vây lấy một thiếu niên và mỹ nữ.
Người thiếu niên và mỹ nữ đang hít lấy từng ngụm từng ngụm không khí. Cơ thể của hai người này đang chảy máu khắp mọi nơi. Xung quanh họ đang bao bọc lấy một vùng khí có màu Cam. Hai người họ dường như đã bị thương rất nặng.
Còn đám người đang bao quây cũng không kém, người thì cụt tay, cụt chân…và đang chảy máu không ngừng.
- Trần Thổ! Ngươi chịu chết đi. Hắc Hỏa giáng lâm!
Dứt lời, một người đàn ông giơ tay lên trời. Tức khắc, một đám lửa đen từ trời rơi vào người thanh niên.
Thấy đồng bọn của mình ra chiêu, những người còn lại đồng thời hô lên:
- Cự Kiếm Thuật!
Một người cụt một tay cầm kiếm lên và ném thanh kiếm này về phía người thiếu niên. Ngay lập tức, thanh kiếm này to gấp trăm lần.
- Nhất Thiên Tiễn!
Một người mặc quần áo rách nát đang dồn lực vào việc giương cung. Mũi tên nhanh chóng được bắn ra với tốc độ mắt thường không thể thấy.
- Phá Địa!
Một người bị cụt chân phải dùng hai tay nắm chặt lấy cây đao. Sau đó, hắn nhảy lên trời và chém xuống dưới mặt đất. Đao khí đi tới đâu vùng không gian chấn động tới đó.
…
Nhìn thấy những chiêu thức này, người thiếu niên biến sắc. Hắn kéo mỹ nữ ra sau lưng của mình. Sau đó, tay của hắn đặt vào vị trí đan điền và xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Trần Thổ thét lên:
- Kinh Môn!
Tức khắc, vùng khí có màu cam đang bao bọc hai người biến đổi thành màu đỏ. Theo đó, không khí ở xung quanh bắt đầu trì truệ lại.
Trần Thổ cảm nhận toàn bộ thuộc tính của bản thân đã được tăng lên một khoảng cực lớn. Cơn đau đớn khắp cả cơ thể cũng lập tức mất hết.
Thấy vậy, mỹ nữ cực kỳ đau lòng. Nước mắt của nàng bắt đầu lăn dài trên đôi gò má. Nàng tính nói gì đó. Nhưng thấy được ánh mắt kiên định của thiếu niên, nàng phải đành cắn chặt môi lại.
Thấy vậy, một người trong đám hét lớn lên:
- Cái gì Kinh Môn ? Chẳng phải hắn mới chỉ vừa đạt Cảnh Môn trong khoảng 1 năm thôi sao ? Vì sao ?
Tuy rằng tiếng hét rất lớn, nhưng không một ai đáp lại. Cả đám người trợn trừng mắt nhìn Trần Thổ, họ dường như không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt của mình.
Cùng lúc đó, những chiêu thức này cũng trúng vào vị trí của hai người.
- BÙMMMMMMMMMMMM!
Một tiếng vang to tới mức giống như trời đang nổ tung ra. Thời gian bị trì trệ lại, từng vết rách không gian ở trung tâm vụ nổ bắt đầu hiện ra.
Tiếp đó, những luồng khói đen từ từ bay lên.
Thấy những chiêu thức này đã trúng đích, một người hô lên:
- Trần Thổ chết chưa ?
Nghe vậy, một người ngưng trọng đáp:
- Nếu trạng thái Cảnh Môn, thì hai người bọn hắn chắc chắn phải chết.
Một kẻ thở phì phò tiếp lời:
- Nhưng hiện tại hắn đang ở trạng thái Kinh Môn, ta oe rằng hắn vẫn chưa chết.
Một kẻ khác lau đi một giọt mồ hôi ở trán đáp lại:
- Mặc kệ hắn ở trạng thái gì. Nếu trúng những chiêu thức này, hắn không chết thì cũng mất toàn bộ lực chiến đấu.
- Mau nhìn kìa!
Một kẻ khác hét lớn lên khi thấy khói đen đã tan biến.
Lúc này, Trần Thổ ôm mỹ nữ vào trong ngực. Có điều, không khí màu đỏ bao bọc xung quanh hai người đã mỏng đi rất nhiều.
Đám người đã quá khinh thường Kinh Môn, Trần Thổ không chỉ còn sống mà còn an toàn lành lặn.
Thấy người yêu đã an toàn, Trần Thổ đứng dậy để ra đòn kết liễu những kẻ địch ở trước mắt.
Nhưng tức khắc, Trần Thổ cảm giác được một cơn đau đớn cực độ từ trong cơ bắp của mình. Hắn nhìn vào trong khắp bó cơ của mình thì thấy chúng đang nhộn nhạo và nhảy lên nhảy xuống.
Trần Thổ chửi thầm:
- Chết tiệc! Tại sao lại là lúc này chứ ?
Biết rằng cơ bắp của mình sắp bị xé toạc ra vì cơ thể đã đến giới hạn, Trần Thổ dùng những sức lực còn lại để ngăn chặn việc này xảy ra.
Nhìn thấy Trần Thổ còn sống, đám người không bất ngờ gì mấy. Họ lại một lần nữa âm thầm tụ lực để tung đòn tiếp theo.
Thấy Trần Thổ khựng người lại, tên cầm cung nhận thấy cơ hội đánh lén đã tới. Hắn hét lên:
- Vạn Tiễn Xuyên Tâm!
Mũi tên này được bắn ra lập tức hóa thành nhiều mũi tên nhỏ. Chúng lao tới vị trị của Trần Thổ với vận tốc cực cao.
- Phụm Phụm Phụm..!
Nghe thấy thanh âm này, Trần Thổ ngẩng mặt lên.
Hai mắt của Trần Thổ chết lặng đi khi thấy việc diễn ra trước mắt.
Nhìn hai mắt của Trần Thổ đang run rẩy, mỹ nữ thủ thỉ nói:
- Huynh nhất định phải ráng sống! Ta yêu huynh, Trần Thổ!
Dứt lời, hai mắt đỏ hoe của nàng nhắm lại. Đồng thời, người nàng ngã vào lòng của Trần Thổ.
Ôm chặt lấy thân thể của người yêu, nước mắt của hắn trào ra. Hắn ngửa mặt lên trời và thét lên:
- Các Ngươi Nhất Định Phải Chết. TỬ MÔN khaiiiiiiiiiii!
………
- Đây là đâu ? Không phải ta đã chết rồi ư ?
Một thiếu niên gầy gò đang ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
Bỗng chốc, một đống ký ức không biết từ đâu ập tới và bắt đầu dung hợp với trí nhớ của hắn. Điều này làm cho đầu của Trần Thổ đau đến mức muốn nổ tung ra. Từng cơn, từng cơn đau dữ dội liên tục ập đến khiến cho Trần Thổ phải ngất đi.
Trong lúc bất tỉnh, Trần Thổ mơ thấy rất nhiều thứ. Và khi ký ức lạ này hoàn toàn dung hợp với ký ức của hắn, thì đây cũng là lúc hắn nhận ra rất nhiều điều.
Một giờ sau, Trần Thổ lại một lần nữa mở mắt ra. Hắn đã biết đống ký ức này từ đâu mà đến.
Hắn đã xuyên không thật rồi.
Thế giới này có tên là Lạc Vũ. Đây là một thế giới tu chân, hình thức tu luyện ở đây được gọi là Tu Tiên. Một kiểu tu luyện bằng cách hấp thụ linh khí để tiến cấp. Những cảnh giới Tu Tiên này được gọi là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan…
Ngoài ra, những cảnh giới lớn này còn phân chia các giai nhỏ. Những giai nhỏ này đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong việc thăng cấp. Trong đó, cảnh giới Luyện Khí có 10 tầng. Và kể từ Trúc Cơ trở đi, các giai nhỏ này sẽ được chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.
Muốn tu luyện được ở thế giới này, thân thể của kẻ đó phải có linh căn. Phẩm chất linh căn càng cao thì tốc độ tu luyện càng nhanh.
Mà chủ nhân của cỗ thân thể này, hắn chỉ mới đạt Luyện Khí tầng 1. Mặc dù hắn ta đã gia nhập Thanh Phong môn và tu luyện được 10 năm rồi, nhưng cấp độ của hắn vẫn không thể tăng tiến.
Theo những gì ký ức lưu lại, hắn ta tên là Trần Thiên. Linh căn của hắn chỉ là phàm phẩm.
Phẩm chất linh căn của Trần Thiên còn kém hơn cả Sơ phẩm nữa. Người sở hữu loại linh căn này thì sẽ có tốc độ tu luyện cực kỳ chậm chạp. Cơ hồ, cả đời người chỉ dừng lại ở ba tầng đầu của cảnh giới Luyện Khí.
Vì bị hai tên Luyện khí tầng 3 đánh, nên Trần Thiên không qua khỏi.
Trần Thổ vốn dĩ đã chết. Nhưng không biết vì sao, hắn lại một lần nữa sống lại và xuyên không vào thế giới này.
Nhớ lại chuyện quá khứ, sắc mặt của hắn lộ ra nét buồn bã. Trần Thổ thầm nghĩ:
- Tiên! Huynh có lỗi với muội. Vốn dĩ, cả hai chúng ta có thể đoàn tụ ở nơi suối vàng. Nhưng bây giờ, huynh lại sống lại.
Bỗng nhiên, Trần Thổ khựng người. Hắn nói thầm:
- Mình đã sống lại. Liệu Tiên có giống như mình không ?
- Chẳng lẽ, muội cũng sống lại ?
- Mặc dù không biết muội có sống lại hay không, nhưng ta nhất định sẽ tìm kiếm muội. Đợi huynh!
Đột nhiên, tiếng “róc rách ~ róc rách” vang vào tai. Nghe được âm thanh này, Trần Thổ mới từ trong suy nghĩ đi ra.
Thắc mắc với âm thanh này, hắn đứng lên và bước từng bước ra ngoài để xem xét.
Rất nhanh chóng, một con suối lọt vào tầm mắt của Trần Thổ.
Nhìn những dòng nước đang ồ ạt chảy, cơ mặt của hắn từ từ giãn ra.
Trần Thổ bước tới cạnh bờ suối, mắt của hắn nhìn vào hình bóng phản chiếu ở trong nước.
Một thân hình hơi ốm, cao tầm khoảng 1m7 và có gương mặt hơi rám nắng tràn đầy quen thuộc ập vào mắt của Trần Thổ. Nhìn gương mặt này, hắn thở phào một tiếng.
Gương mặt này chả khác gì gương mặt của Trần Thổ ở thế giới cũ.
Hắn thẩm nhủ:
- May quá! Nếu như Tiên còn lưu giữ ký ức, nàng nhất định sẽ nhận ra mình.
Trần Thổ nở một nụ cười. Sau đó, hắn nhảy vào con suối để tẩy rửa đi những vết dơ bẩn đang còn bám trên cơ thể.
- Thoải mái quá!
Tắm xong, Trần Thổ tỉnh táo ra hẳn. Hắn hét to lên:
- Ở thế giới cũ, ngoại trừ Tiên ra, mình không còn vương vấn gì cả. Vậy nên kể từ giây phút này, mình là Trần Thiên.
Bởi vì có tiếng ồn do nước chảy, nên đồng môn của hắn không một ai chịu dựng nhà ở đây. Vậy nên, tiếng hét của hắn không có một ai nghe thấy.
Sau một hồi tắm rửa, Trần Thiên bước vào nhà và ngồi ở trên giường. Hắn khoanh chân lại và bắt đầu thử tu luyện theo phương pháp của thế giới này.
Dựa vào ký ức của chủ nhân cỗ thân thể này lưu lại, cảnh giới Luyện Khí được chia làm 10 tầng. Trong đó, 3 tầng đầu dùng để rèn luyện làn da, 3 tầng tiếp theo là luyện máu, 3 tầng gần cuối là luyện xương cốt và 1 tầng cuối cùng là luyện tâm cảnh.
Mà cỗ thân thể này, hắn ta chỉ mới tu luyện làn da.
Theo thời gian tu luyện trôi qua, một ít linh khí vô hình bắt đầu di chuyển và từ từ tiến vào trong cơ thể của hắn.
Trần Thiên cảm giác được một ít linh khí chuôi vào trong người. Theo đó, làn da của hắn cũng bắt đầu có sự thay đổi, nhưng tốc độ thay đổi này cực kỳ chậm chạm.
Dựa vào ký ức lưu lại, làn da hơi sáng là tầng 1, trắng hơn là tầng 2 và hồng hào là tầng 3. Vậy nên, những ai tu luyện được tới tầng 3 hầu như đều có da dẻ hồng hào trắng sáng.
Nhìn thấy tốc độ tu luyện như thế, Trần Thiên ngán ngẩm. Hắn thầm nghĩ:
- Thôi! Phương pháp tu luyện của thế giới này không phù hợp với ta. Haizz! Ta lại một lần nữa tu luyện thể thuật vậy.