Nghe xong lời của Ngạo Thiên, Thi Sơn ngớ người. Nhưng cũng nhanh chóng định thần tiến đến ôn tồn bảo:
-Đệ đệ! Đệ nói gì vậy, ta không hiểu!
Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, một đạo hảo cầu bắn xuống đất ngăn cản bước tiến của Thi Sơn. Hắn khẽ nói:
-Ta biết được hung thủ là ai, nhưng hiện tại không thể đối đầu, chỉ mong ngươi có thể chịu sự tiêu khiển của sư phụ ta! Chờ ngày đủ mạnh, liền dẫn ngươi đi trả thù!
Thi Sơn lấy vạt áo che đi sức nóng đang tấn công ngã, bất giác lùi lại về phía sau, ngạc nhiên nhìn Ngạo Thiên qua ánh lửa. Ngạo Thiên biết gã vẫn chưa tin, hắn liền năm lại bàn tay mình, một đạo quang cầu lại xuất hiện, nhưng lại có vẻ yếu hơn hỏa cầu. Ngay lập tức , quang cầu phát lên một ánh sáng, cả thân thể hắn biến mất.
Thi Sơn cả kinh, không ngờ lại có thể chế ngự quang hệ, nhưng khi phát hiện không thấy Ngạo Thiên đâu, liền lên tiếng gọi:
-Ngạo Thiên đệ! Đệ ở đâu?
Bất ngờ, xung quanh hắn, từng đạo khói li ti xuất hiện, hắn xoay đầu liên tục, từng giọt mồ hôi đã toát ra. Nhanh chóng, từng đạo khói tụ lại một chỗ, có thể thấy sau đạo khói đó, một thân ảnh già nua. Trên tay lão còn có hai hỏa cầu và quang cầu. Lão bắn về phía Thi Sơn, Thi Sơn a lên một tiếng liền lấy tay thủ thế.
Ầm …..
Thi Sơn hoảng hốt, phát hiện mình không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lại tử hỏi, tiếng nổ rốt cục phát ra từ đâu, khẽ nhìn về phía sau, một mảng tường lớn đã bị phá hủy tan tành. Lại quay ngoắt nhìn lão già trước mắt, vội quỳ rạp xuống, cung kính nói:
-Tiền bối! Thật không ngờ đệ đệ ta lại có thể quen được tiền bối, đây là phúc ba đời của Trần Gia ta, chỉ mong tiền bối có thể giúp Trần Gia tìm kiếm được hung thụ đã hãm hại phụ thân hậu bối, nếu thành công hiến cho tiền bối cái mạng quèn này, ta cũng chịu!
Lão già ồm ồm giọng nói:
-Ta đương nhiên sẽ giúp, Ngạo Thiên nó là đồ đệ ta, ta cũng phải ra sức, nhưng ta không tiện ra mặt, chỉ mong ngươi qua lời của Ngạo Thiên mà thực hiện, ngươi đi đi, về nhà luyện công pháp không được cho ai biết rõ chưa?
-Rõ! Rõ ! Đa tạ tiền bối!
Nói xong, Thi Sơn liền rời đi. Lão già bỗng nhiên ngã quỵ xuống, thở hồng hộc, những nếp nhăn trên khuôn mặt dần dần biến mất, hiện ra một khuôn mặt anh tú. Hắn chính là Trần Ngạo Thiên, hắn đứng dậy một cách khó khắn, lết ngay vào giường.
-Luyện Khí tầng ba sơ kỳ, đối với loại tiêu hao này quả thức có chút miễn cưỡng! Nhưng không nhờ thuật dịch dung, chắc tên Thi Sơn kia cũng không tin, không ngờ chỉ lỡ lời mà khiến ta như thế này!
Hắn ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng, ổn định lại linh khí đang xao động trong cơ thể.
Chỉ khoảng mấy phút hắn lại tiếp tục bước ra khỏi căn lều của mình. Hắn quyết định đi đến biệt viện của Thi Sơn.
Biệt viện của Trần Tú, một khoảng sân rộng lớn, có chút vẻ ảm đạm, tĩnh lặng. Ngạo Thiên bước vào chính viện, Thi Sơn vẫn đang tu luyện bộ công pháp do hắn đưa ở bên cạnh, giữa trung tâm, bài vị Trần Tú đã được dựng sẵn. Tuy đã biết từ trước nhưng giờ cũng có ít phần xót xa.
Ngay lúc này, Thi Sơn đã tỉnh lại, thấy Ngạo Thiên liền hớn hở chạy lại:
-Ngạo Thiên đệ đệ, đệ đến đây có việc gì không? Không phải vị tiền bối đó đến chứ!
Ngạo Thiên thật lòng có chút áy náy, hắn cũng chẳng đành lòng lừa dối Thi Sơn thế này nhưng đâu còn cách nào khác. Hắn khẽ mỉm cười:
-Sư phụ đệ đang cần một ít dược liệu, đây là danh sách, tiền thì mượn tạm chỗ huynh vậy!
Thi Sơn cầm lấy tờ danh sách, khuôn mặt có chút vội vàng, võ giả cần một ít dược liệu để làm gì, đương nhiên ai cũng sẽ nghĩ đến luyện đan, nhưng đan sư ở thế giới này quý giá biết bao, một người như hắn sao có thể không biết. Hắn liền quơ quơ bàn tay:
-Ây! Ai lại đi lấy tiền trong người nhà, tuy nhiên danh sách đệ đưa cho ta có chút vấn đề!
Ngạo Thiên có chút thắc mắc, dược liệu hắn đưa đều là những vật liệu hắn cho là đơn giản nhất, cớ sao lại có vấn đề. Nhìn thấy vẻ mặt của Ngạo Thiên, Thi Sơn liền giải thích:
-Ma hạch yêu thú thì không vấn đề, Chi Khê cũng không vấn đề nhưng còn Ki Mộc có chút khó tìm, hầu như các hiệu dược liệu cũng không có! Muốn có chỉ có thể tiến vào Đan ThiCác!
Ngạo Thiên lại một lần nữa cả kinh, đến cả một gốc Ki Mộc nhỏ nhoi cũng khó khắn đến như vậy thì còn làm ăn gì được, nhưng rồi cũng định thần lại, quả nhiên đan đạo đã lùi một quãng đường cực kỳ dài.
Ngạo Thiên sốt ruột:
-Đan Thi Các ở đâu?
-Ở Xương Mạc Trấn, cách đây khoảng năm mươi dặm!
-Sự việc không thể chậm trễ, huynh có thể chuẩn bị xe ngựa, chiều nay xuất phát!
-Được rồi, đệ cứ về nghỉ ngơi đi! À, đây là năm viên Hồi Khí Đan, cha ta trước khi mất nhắn ta đưa cho đệ!
-Đa tạ sư huynh!
Ngạo Thiên cầm viên Hồi Khí Đan bước ra ngoài, quay trở lại căn lều của hắn. Hắn tặc lưỡi, đem cả năm viên cất vào túi, sau đó liền đánh một giấc.
-------
Cộc … cộc …. Cộc
Tiếng xe ngựa vun vút chạy trên một con đường, ngồi trong xe, Thi Sơn đang xếp bằng tu luyện, quả thật có phần chăm chỉ, còn Ngạo Thiên vẫn chăm chú nhìn chiếc đỉnh trên tay, quan sát rất tỉ mỉ, dường như có chút quen thược nhưng hắn vẫn không nhớ ra được.
Bỗng nhiên con tuấn mã hí một tiếng lớn, rồi xe ngựa rung lắc hồi lâu liền dừng lại. Thi Sơn nhận thấy sự rung chuyển, liền thức dậy, quay ngó quay nghiêng, thấy sự có mặt của hắn mới thở phào, sau đó liền lên tiếng quát tháo:
-Thúc thúc, sao dừng lại vậy?
Một sự yên lặng đáng sợ truyền đến, Ngạo Thiên nhắm mắt ngồi trên xe, dù mới chỉ Luyện Khí tầng ba sơ kỳ nhưng khả năng thần thức của hắn còn vượt qua cả Trúc Cơ cảnh, đánh thảng ra bên ngoài, liền đứng dậy, nói:
-Xem ra chúng ta có khách!
Hắn bước ra ngoài, bên sau chính là Thi Sơn, vừa xuống khỏi xe ngựa đã thấy thúc lái xe nằm gực xuống lưng ngựa, vết máu còn dính trên áo.
Thi Sơn lắp bắp:
-Đạo … tặc!