Chương 10: Con chó mất chủ

Trận đấu thậm chí có chút giằng co, Nam Cung Trụy Nguyệt không có cách nào giải quyết nhanh chóng đối phương, nhưng nàng cũng sẽ không dễ dàng bị đối phương giải quyết. Đối phương cũng phát hiện điều này, thậm chí Nam Cung Trụy Nguyệt có thể phát hiện một tia tán thưởng trong mắt đối phương, người đàn ông trầm lặng này hình như không còn đáng ghét như trong tưởng tượng.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, động tác của đối phương bỗng nhiên nhanh hơn, chiêu thức trở nên sắc bén hơn. Nam Cung Trụy Nguyệt bị chặn lại bởi đối phương bỗng chốc thay đổi phong cách, đối phương rõ ràng chiếm thế thượng phong.

Nam Cung Trụy Nguyệt bay ra sau, tránh một chưởng của đối phương vung đến. Lại không nghĩ đến, mũ sa của nàng bị sức gió quét đến, theo gió bay xuống võ đài, người đàn ông vốn chuẩn bị đánh thêm một chiêu, đột nhiên chống lại đôi mắt trong veo của nàng.

Đối phương không tự chủ được ngẩn người, động tác trên tay hình như cũng dừng lại trong chốc lát, Nam Cung Trụy Nguyệt không chút lưu tình, hóa giải lực đạo trên tay đối phương, lại đá một cái, trực tiếp đá người xuống võ đài.

Mãi đến khi nàng đấu xong, mới bất giác phát hiện, người ở dưới võ đài thoáng cái trở nên yên tĩnh lạ thường. Tất cả mọi người dùng một lại ánh mắt sững sờ nhìn nàng.

Sau đó trong nháy mắt tiếp theo, mũ của nàng được nhặt lên, một lần nữa đội lên đỉnh đầu nàng.

Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, Nam Cung Quân đã đi lên võ đài. Chỉ là, Nam cung Trụy Nguyệt nhìn ra được, hình như tâm tình của hắn không tốt lắm. Tại sao? Mình đã đứng đầu a.

Người đàn ông bị Nam Cung Trụy Nguyệt đá rơi khỏi võ đài, đã đi đến, ôm quyền hướng Nam Cung Trụy Nguyệt. “Tại hạ Tần Mộ, đa tạ chỉ giáo.” Nam Cung Trụy Nguyệt cũng ôm quyền đáp lễ.

Lúc này hình như mọi người mới lấy lại tinh thần, ở phía dưới nhỏ giọng bàn luận. Nam Cung Trụy Nguyệt cũng không thèm để ý người khác nói gì, nàng chỉ đợi người khác tuyên bố luận võ chấm dứt, như vậy chứng minh nàng mới là con gái của Nam Cung Quân.

" Chờ một chút. Ta có lời muốn nói."

Một ông già đi ra từ đám người túm tụm, chung quanh hắn tất cả đều là đệ tử phái Huyền Thiên. Nam Cung Trụy Nguyệt theo bản năng liền đoán được, người này chính là Chu Tấn bang chủ phái Huyền Thiên.

Quả nhiên, các môn phái dưới võ đài cũng kiêng dè hắn ba phần, hắn đi lên võ đài đứng đối diện với Nam Cung Quân và Nam Cung Trụy Nguyệt. Thương Khung và Thương Hải cảm thấy không đúng, cũng đi lên võ đài, đứng phía sau Nam Cung Quân.

“Minh chủ, lão hủ muốn nhân cơ hội hôm nay, gở bỏ một hiểu lầm.”

Hắn làm bộ dáng hành lễ với Nam Cung Quân, sau đó bắt đầu nói tiếp mục đích của bản thân.

Từ khi Nam Cung Trụy Nguyệt đoán được thân phận hắn, liền biết hắn xuất hiện muốn nói gì. Chẳng qua, trước mặt bao nhiêu người, nàng đến ngăn cản cũng không làm được, máu của nàng từ đầu đến chân, trở nên nguội lạnh một chút.

Hình như trái tim cũng không đập, chỉ là một mảnh trống rỗng lạnh như băng, hai tay cũng lạnh như băng đã có một chút tê liệt.

“Lúc còn trẻ, lão hủ đã làm không ít chuyện sai, nhưng vẫn không có cách nào đền bù. Nhưng bây giờ, trước mắt có một chuyện kịp thời đền bù, cho nên lão hủ nguyện đứng trước mặt các anh hùng trong thiên hạ, cởi bỏ hiểu lần này, cũng trấn an áy náy trong lòng lão hủ.”

Dương như Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy linh hồn mình nhảy lên, nàng trầm tĩnh nhìn tất cả diễn ra trước mắt, giống như đang nhìn một trò đùa, mà nàng chính là người bàng quang nhất trong trò đùa này.

" Tư Thu, đi lên."

Đột nhiên một cô gái tuổi không khác mấy so với Nam Cung Trụy Nguyệt, đứng dậy từ trong đám người. Một thân áo váy vàng nhạt, có vẻ xinh đẹp đáng yêu, lại hoạt bát vô cùng. Nàng có một đôi con ngươi trong suốt, mang theo một tia e sợ, càng khiến người ta trìu mếm không thôi.

Nàng đột nhiên xuất hiện, khiến cho người ở dưới võ đài lại trở nên xôn xao, không ít người kinh ngạc nhìn cô gái kia kêu lên Thu Cơ. Là lớn lên giống Thu Cơ sao, bỗng nhiên Nam Cung Trụy Nguyệt hiểu rõ điều gì đó.

Cô gái kia sợ hãi đứng bên cạnh Chu Tấn, khóe miệng Chu Tấn nhẹ nhàng toét ra một tia cười lạnh.

“Minh chủ, năm đó đứa con Thu Cơ lưu lại, chính là Tư Thu bên cạnh ta.”

Nam Cung Trụy Nguyệt hững hờ xoay người sang nhìn Nam Cung Quân, Nam Cung Quân không nhúc nhích, ngăn cách bởi mũ sa, Nam Cung Trụy Nguyệt không thấy rõ mặt của hắn, nét mặt của hắn, càng không đoán được tâm tư của hắn.

“Nàng mới thật sự là tiểu thư Nam Cung, mà cô nương này…” Hắn chỉ chỉ Nam Cung Trụy Nguyệt, “Chẳng qua chỉ là cô gái năm đó tùy tiện tìm đến thay thế, việc này đặt ở trong lòng lão hủ đã lâu rồi, vì chuyện năm đó, ta luôn luôn hối hận. Bây giờ ta chỉ muốn cởi bỏ hiểu lầm, Tư Thu đã mất mẹ, ta chỉ hy vọng nó có thể nhận thức cha của nó.” Chu Tấn không hổ là một con cáo già, cuộc nói chuyện nói thành khẩn không thôi, đã có không ít người ở dưới võ đài bắt đầu ủng hộ hắn.

Người này diễn xuất rất tốt, Nam Cung Trụy Nguyệt cong môi, lạnh lùng cười. Nàng còn chờ Nam cung Quân chủ động đuổi nàng đi sao? Từ lúc vừa bắt đầu Nam Cung Quân đã không có ý định ngăn cản, không phải là muốn nhận lại con gái ruột của mình sao.

Nàng sẽ không khờ dại tin rằng Nam cung Quân không nghe được tin đồn kia, tình báo Tiêu Hồn Điện linh hoạt nhất.

Thật ra Nam Cung Quân cảm thấy khó xử a, không biết nói sao để rời đi, thế là thuận theo vỡ kịch này, để cho nàng tự mình lựa chọn.

Sao ta có thể cam lòng để cho người khó xử chứ, trong lòng Nam Cung Trụy Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Nàng không lưu luyến chút nào xoay người rời đi, nhẹ nhàng bay lên không trong, giống như ma quỷ rời đi.(AN: ở đây í nói thoắt ẩn thoắt hiện á)

Có lẽ võ công của nàng vĩnh viễn không bằng Nam Cung Quân, nhưng khinh công thì sao, nàng sẽ không kém hơn Nam Cung Quân, chỉ trong nháy mắt, nàng đã cách rất xa sơn trang luận võ.

Nàng chẳng có mục đích, hốt hoảng phi nước đại lúc lâu, sau đó sực cùng lực kiệt dựa vào một thân cây, há miệng thở dốc.

Đã phân không rõ, vừa rồi là ảo giác, hay là thật. Sau khi nàng rời đi, lại nghe được thanh âm Nam Cung Quân, hắn kêu nàng ‘Nguyệt Nhi’. Nhưng hắn chưa bao giờ gọi tên nàng, xem ra thần trí của mình đã có chút mơ hồ rồi.

Từ khi Nam Cung Trụy Nguyệt đến thế giới này, lần đầu tiên thấy bất lực như thế, nàng chưa bao giờ thật sự tiếp xúc thế giới này, mang theo chút mờ mịt, còn mang theo chút không biết làm sao, nàng xuất hiện trong một thành nhỏ.

Bánh bao 1 đồng 1 cái, vằn thắn ba đồng một chén, mứt quả 2 đồng một xâu, nhưng món ăn nhìn như cực kỳ bình thường, nàng lại cảm thấy rất mới mẻ. Quan trọng nhất là, trên người nàng không có tiền.

Đời trước trôi nổi trong xã hội đen, nàng biết rõ quá trình buôn lậu súng ống đạn dược, nhưng lúc này lại không dùng được. Đời này ở Tiêu hồn Điện, nàng học một thân võ nghệ, nhưng lúc này cũng không dùng được.

Rời khỏi Nam cung Quân, thậm chí ngay cả nuôi sống mình nàng cũng không làm được. Nắm miếng ngọc bội trong tay, nàng cảm thấy vô cùng ủ rủ.

Ngọc bội này đổi được 50 lượng, nếu chỉ ăn bánh bao, hình như có thể chống đỡ rất lâu, chỉ là Nam cung Trụy Nguyệt cảm thấy mình không thể sống như vậy.

Tìm một khách điếm nhỏ, Nam Cung Trụy Nguyệt mới dám lấy mũ sa xuống. Vừa rồi thuận tay lấy mũ sa xuống, nam nữ già trẻ chung quanh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nàng, khiến cho nàng đặc biệt cảm thấy không được tự nhiên.

Tiểu nhị rất nhanh bưng đồ ăn lên, không cẩn thận thấy được mặt nàng, cũng giống như những người vừa rồi sửng sốt ngây ngốc.

Mình lớn lên lại dọa người như thế sao? Nam Cung Trụy Nguyệt thầm nghĩ, nhưng bình thường Thương Khung cùng Thương Hải cũng không có bị dọa ngốc như vậy a.

" Ta rất xấu sao?”

Thật sự chịu không được tiểu nhị tiếp tục sững sờ, nàng chủ động hỏi.

“Cô nương nói đùa, tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy, cứ như tiên nữ hạ phàm.”

“Ta lại cảm thấy cậu giống như bị hù dọa.”

“Cô nương, nếu ta nói dối ta chết không toàn thây! Tiểu nhân ăn nói vụng về cũng nói không rõ, nhưng khi nhìn thấy cô nương, đã cảm thấy không giống cô nương tầm thường, giống như cảm thấy tiên nữ từ trên trời giáng trần.”

Tiểu nhị liên miên cằn nhằn một đống, đồ ăn sắp nguội mới lui đi.

Nam Cung Trụy Nguyệt nghe hắn nói khoát nửa ngày, cuối cùng thật sự nhịn không được tìm gương đồng, chẳng qua một đống mơ mơ hồ hồ, căn bản không nhìn thấy rõ. Nói ra lại thấy buồn cười, nàng sống nhiều năm như vậy, đến 1 lần cũng chưa từng nhìn kỹ hình dạng của chính mình.

Cuối cùng mượn một thau nước mới nhìn rõ, nàng ta thật sự cực kỳ xinh đẹp, chỉ là thật sự là nàng sao. Trên mặt nước chiếu đến một cô gái, khuôn mặt lạnh nhạt như bức tranh thủy mặc, toàn thân quanh quẩn một loại khí chất thoát tục bồng bềnh gợn sóng.

Là vì ở bên cạnh Nam Cung Quân quá lâu, hay bởi vì ly tâm bí quyết. Không xong! Sao lại nhớ đến người kia.

Miên man suy nghĩ suốt cả đêm, sắp đến hừng đông Nam Cung Trụy Nguyệt mới tỉnh lại.

Sau khi nửa tỉnh nửa mê, bị đánh thức bởi thanh âm ngăn chặn ầm ĩ ở bên ngoài. Nàng có chút bất đắc dĩ đứng dậy, nhẹ nhàng hé mở cửa sổ hiệu quả cách âm rất tệ một chút, nhìn ra phía ngoài.

Ngoài đường có một đám người, đang đi về phía khách điếm này, Nam Cung Trụy Nguyệt chỉ nhận ra một người trong đó, hình như là ông chủ tiệm cầm đồ hôm qua.

Mãi đến khi bọn họ đến trước khách điếm,nàng mới nghe rõ lời bọn họ, đương nhiên là đang tìm nàng.

“Cô nương bán ngọc bội này ở đây?”

“Tiểu nhân không dám giấu diếm a, hôm qua lúc nàng bán miếng ngọc bội, tôi thấy tướng mạo nàng xinh đẹp khác thường, nhịn không được liếc nhìn nhiều lần.”

“Người đâu, truyền tin cho chủ nhân.”

Tiếp theo nàng cũng không có chú ý, trong đầu chỉ có hai chữ chủ nhân. Thoáng cái, lòng nàng có chút chua xót bi thương. Nàng cũng không có bất kỳ hành lý gì, nhìn đám người đi vào khách điếm. Nàng đẩy cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Nam Cung Quân tìm nàng? Đã nhận được con gái ruột của mình, còn tìm hàng giả là nàng làm gì?

Lòng nàng đột nhiên trở nên lạnh buốt, Nam Cung Quân tìm nàng là muốn đuổi tận giết tuyệt, không chừa hậu hoạn sao. Do nàng là người ngoài học xong ly tâm bí quyết, thiết nghĩ hậu quả chắc chắn không chịu nổi.

Không có mục đích lang thang trong núi, lại không nghĩ đến ngày tháng bảy, mặt trẻ em. Trong phúc chốc liền sấm sét vang dội, cả người nàng không có gì, lại một mình ở nơi đồng không mông quạnh.

Cơn mưa này đến vừa nhanh vừa vội, cứ như vậy nàng bị ngâm ướt triệt dể. Cuối cùng nàng hiểu được tại sao có câu nói, nhà giột cứ gặp suốt đêm mưa. Giống như nàng bây giờ, không có nhà để về, còn phải chịu dãi nắng dầm mưa, có thể đến ông trời cũng đang cười nàng.

Nam Cung Trụy Nguyệt kiên cường trước sau như 1, cuối cùng có vẻ sụp đổ. Ngồi xổm trong mưa to, nhưng do nước mắt mình làm càn chảy xuống, nàng yên lặng co lại thành một đoàn, mưa to dồn dập không chút lưu tình đánh vào thân hình mảnh khảnh của nàng.

Lúc này, chính nàng muốn không thừa nhận cũng không được, nàng thật sự trở thành một con chó mất chủ.