Chương 29: Thịt Kho Tàu.

Chương 29: Thịt Kho Tàu.

Tay nghề của Kha biểu cô cũng không tệ lắm, cơm tối là bát cháo kèm bánh nướng cùng rau ngâm, mấy người đều ăn đến thỏa mãn.

Lúc trở về phòng, ba người Dương thị rất nhanh đã ngủ say, Cố Vân Đông lại trợn tròn mắt nhìn màn, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.

Cô đã có thói quen buổi tối gác đêm, bỗng nhiên bình yên như vậy cô vậy mà không ngủ được.

Ôm Cố Vân Khả trong ngực, tiểu cô nương ngủ rồi còn nhích về phía bên này, bộ dạng rất ỷ lại.

Nhìn con bé mấp máy môi, Cố Vân Đông đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp.

Thật tốt, rốt cuộc cũng không phải lang thang nữa, sẽ không gặp phải nguy hiểm luôn cận kề nữa, có thể ăn đồ ăn nóng hổi, ngủ ở trên giường.

Thậm chí, còn có người nhà.

Cố Vân Đông dần dần thư giãn, và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cô ra ngoài với hai lượng bạc trong túi.

Kha biểu cô đã nói, hôm nay các cô phải tự mình nấu cơm. Bây giờ đã ổn định cuộc sống, cô còn rất nhiều thứ phải mua, ít nhất là rau, gạo, dầu, muối,… cũng không thể dùng của chủ nhà.

Chỉ là cô chỉ có hai lượng bạc, nhưng phải mua rất nhiều thứ, mà giá cả trong thành lại không hề rẻ.

Xem ra, cô phải đi đòi nợ rồi.

Cố Vân Đông trực tiếp đến nha môn, thủ vệ ở cửa lại nói Nhiếp Thông không ở đó, hình như là đi bắt người rồi.

Cố Vân Đông chỉ có thể cầm hai lượng bạc đi dạo phố, nhìn xung quanh xem có thể làm gì kiếm tiền không.

Sau khi đi một vòng cô liền từ bỏ, trong nội thành có không ít lưu dân, cô chỉ nghe qua đã biết, những người này làm việc chỉ cần bao ăn bao ở, căn bản không cần tiền công.

Đây không phải phá hư giá thị trường sao? Làm việc sao có thể không cần tiền đâu này?

Cố Vân Đông thở dài một hơi, dứt khoát đi đến phiên chợ mà Kha biểu cô nói cho cô biết.

Phiên chợ ngược lại rất náo nhiệt, Cố Vân Đông mua mấy thứ rau quả, còn có hành gừng tỏi, lại thêm một cân thịt, dạo qua một vòng đột nhiên phát hiện trong góc có một sạp hàng vậy mà đang bán táo.

Người bán hàng thấy cô dừng chân, lập tức nhiệt tình mời: "Cô nương, đến xem táo hồng này, đây là đồ tốt, chua ngọt ngon miệng, đại phu nói còn có thể tiêu thực chữa bệnh đây này. Là ta đặc biệt mang từ phía bắc tới, bên này không có đâu, cũng không đắt, mười văn một quả, cô nương lấy mấy quả?"

Mười văn tiền một quả? Mọi người trong thành để là kẻ cướp phải không? Được rồi, trong không gian của cô có.

Cố Vân Đông quay đầu bước đi, người bán hàng kia liền gọi với theo: "Ai, cô nương chớ đi ah, giá cả có thể thương lượng , có thể rẻ hơn một chút nha."

Cố Vân Đông đi nhanh hơn rồi, cầm rổ rời khỏi phiên chợ.

Lập tức lại quẹo vào một cửa hàng bán lương thực, mua một đấu gạo cùng hai cân bột mì, quay người đến tiệm tạp hóa mua dầu muối bát đũa vân...vân.

Cô bắt đầu hoài niệm siêu thị cỡ lớn ở hiện đại rồi.

Vốn còn muốn đến tiệm vải để mua một ít, ngẫm lại thôi được rồi, hai bộ quần áo kia giặt sạch rồi còn có thể mặc, đợi cô có tiền lại mua, hiện tại... Nghèo rớt mồng tơi a.

Đi một vòng, đống đồ trên tay đã không cầm nổi, Cố Vân Đông thừa dịp quẹo vào một nơi hẻo lánh không có người chú ý liền đem một phần nhét vào trong không gian.

Sau đó, cô cầm chưa đến một lượng bạc còn lại, rì rì trở về nhà.

Tiền, thật sự phải tiết kiệm ah.

Kha biểu cô không ở nhà, lúc Cố Vân Đông vào sân, Cố Vân Khả liền vui vẻ chạy tới, ôm bắp đùi cô hỏi: "Đại tỷ, tỷ mua cái gì?"

"Lát nữa đại tỷ sẽ nấu thịt kho tàu cho muội ăn." Cố Vân Đông đem giỏ rau hạ thấp xuống cho cô bé nhìn.

Tiểu cô nương nuốt một ngụm nước bọt: "Vì sao gọi là thịt kho tàu?"

Cố Vân Đông nhớ ra, trước kia ở Cố Gia, cả nhà bọn họ hình như rất hiếm khi đươc ăn thịt đấy. Cố Vân Khả nhỏ như vậy, thì càng không nói đến rồi.

Huống chi, Triệu thị cũng sẽ không nấu thịt kho tàu ăn.

Cố Vân Đông sờ lên mái tóc vàng xù của tiểu cô nương, cười nói: “Lát nữa đại tỷ làm muội sẽ biết."

Cố Vân Khả nuốt một ngụm nước bọt: "Khẳng định ăn rất ngon."

Cố Vân Đông đi phòng bếp, trước cầm hai quả táo cắt vào trong đĩa, thuận tay đưa cho Cố Vân Khả đang đi theo phía sau mông cô: "Đưa đến nhà chính cho ca ca cùng mẹ ăn cùng."

"Đây là cái gì?" Tiểu cô nương tò mò nhìn mấy miếng táo, duỗi ngón tay nhỏ ra lặng lẽ sờ sờ một chút.

Cố Vân Đông bị động tác dễ thương này của con bé làm cho mềm nhũn rồi, trực tiếp cầm lấy một miếng nhét vào trong miệng cô bé: "Đây là táo hồng, ăn ngon lắm, chỉ là có chút đắt, không thể lãng phí biết không?"

Cố Vân Khả cắn một cái, trong vắt đấy, còn có nước, so với táo hoang còn ngọt hơn, đôi mắt liền sáng lên, dùng bàn tay nhỏ bé quý trọng cầm lấy, từng chút từng chút gặm.

"Đi đi." Cố Vân Đông đẩy cô bé một cái, tiểu cô nương liền bưng đĩa đi tìm ca ca rồi.

Cố Vân Đông sắn tay áo, vo gạo nấu cơm, ở dưới lò đút hai cây củi lớn.

Lúc này mới đi rửa sạch tay, trước đập dập một qua dưa leo, làm rau trộn dưa leo nhẹ nhàng mà sàng khoái đấy, cô cũng không dám cho cay, tiểu hài tử không thể ăn.

Lại cắt quả cà, cầm non nửa khối thịt băm lên, làm món cà tím với thịt băm.

Sau đó đánh ba cái trứng gà, hấp một bát trứng hấp lớn, rắc ít hành lá xắt nhỏ, màu xanh vàng tươi, nhìn đã thấy ngon miệng.

Lúc này mới bắt đầu nấu thịt kho tàu, cô mua thịt ba chỉ, mất hai mươi lăm văn tiền một cân, thịt ở phủ thành cũng đặc biệt đắt.

Cố Vân Đông từ nhỏ đã biết nấu ăn, lúc sống một mình thỉnh thoảng cũng sẽ khao chính mình. Trù nghệ tuy so ra kém đầu bếp của khách sạn lớn, nhưng cũng không kém.

Bởi vậy Kha biểu cô vừa vào cửa, đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, bà vô thức nuốt nước miếng một cái.

Men theo mùi hương đi đến phòng bếp, nhìn thấy Cố Vân Đông đang bận rộn, lại nhìn bàn cơm bên cạnh để vài món ăn, bà cũng có chút không thể di chuyển rồi.

Cố Vân Đông vừa quay đầu đã thấy bà, lập tức xoa xoa tay nói: "Biểu cô trở về rồi, người đi nghỉ một lát trước, cháu lại nấu thếm món canh là có thể ăn cơm."

Kha biểu cô cố gắng dời ánh mắt, kiềm chế xụ mặt nói: "Còn sớm, cháu cứ từ từ nấu, ta một mình ăn bát mì sợi là được, rất nhanh đấy."

Cố Vân Đông cười: "Biểu cô nói lời này liền khách khí rồi, người ngày hôm qua hao tâm tổn trí cố sức làm cơm tối cho một nhà bốn người chúng cháu, cháu còn có thể để cho cô cô ăn mì một mình hay sao? Cùng nhau ăn đi, lúc cháu nấu cơm thế nhưng cũng tính cả cô cô vào đấy, nếu cô cô không ăn, vậy sẽ rất lãng phí."

Kha biểu cô nhìn cô, chắp tay sau lưng đi rồi, vừa đi vừa nói nhỏ đấy: "Lãng phí cái gì mà lãng phí, giữa trưa ăn không hết, buổi tối không ăn tiếp sao? Tiểu cô nương, không biết nói chuyện."

Bà đi về phòng mình, Cố Vân Đông còn có chút phản ứng không kịp.

Đây là đồng ý? Hay không đồng ý?

Được rồi, mặc kệ, cô xoay người nấu món canh bí đao đậu hũ cuối cùng.

Đợi đến lúc canh nấu xong, liền thấy ở cửa phòng bếp có ba cái đầu ló vào, đang hít hương thơm.

Cố Vân Đông nín cười, nói Cố Vân Thư đi gọi Kha biểu cô, có thể ăn cơm rồi.

Cố Vân Thư quay người, vừa chạy hai bước, Kha biểu cô đã đến rồi.

Bà đi thẳng đến trước mặt Cố Vân Đông, vẫn như trước nghiêm mặt nói: "Đem tay ra, cho cháu cái này."