Hắn tiếp tục ngự khí phi hành về phía Tây. Vì hắn bây giờ đang ngự khí phi hành ở bên ngoài, cho nên hắn di chuyển rất cẩn thận, hắn dùng một tấm Ẩn Thân Phù để tránh tu sĩ khác phát hiện ra hắn.
Hơn hai canh giờ liên tục ngự khí phi hành, hắn đang muốn nghỉ ngơi một chút, đột nhiên hắn phát hiện ba bóng người trong phạm vi cảm ứng của thần thức. Trong lòng hắn thắc mắc, không biết vì sao mà trong khu vực hoang dã này xuất hiện tu sĩ; không lâu sau hắn quyết định đuổi theo ba tu sĩ kia.
Cách ba tu sĩ kia khoảng sáu đến bẩy dặm, hắn mới phân biệt được ba tu sĩ đó.
Đi đầu tiên là một nữ tu mặc một bộ váy màu vàng, không rõ tuổi, thực lực ở Ngọc Thanh thất trọng. Đằng sau vị nữ tu kia, là một nam tu, cũng là Ngọc Thanh thất trọng tu sĩ; phía sau là một nam tu có thực lực Ngọc Thanh lục trọng.
Nam tu kia chỉ còn ba mươi trượng nữa, là đuổi kịp nữ tu. Nam tu thấy cơ hội đến, lập tức triệu hoán một pháp khí có hình dáng của một cái rìu, sau đó ném chiếc rìu về phía nữ tu.
Thần thức của nữ tu liếc mắt nhìn ra nam tu ở đằng sau tấn công mình, vội vàng thi triển “Ngự Phong Quyết”, dùng tốc độ nhanh nhất né tránh đòn tấn công. Khoảng cách giữa nữ tu với hai nam tu, một lần nữa được gia tăng.
Nam tu thấy nữ tu dùng “Ngự Phong Quyết” chạy trốn, lập tức thi triển một đạo pháp quyết lên trên thân pháp khí của mình; tốc độ của chiếc rìu đó nhanh chóng được nâng cao. Nam tu một lần nữa cầm pháp khí tấn công nữ tu.
Lần này nữ tu không chạy trốn, quyết định đối đầu với kẻ truy đuổi mình. Nữ tu triệu hoán ra một thanh kiếm màu trắng, thi triển pháp quyết rồi dùng kiếm đối đầu với tên nam tu kia. Cuộc chiến giữa hai người không lâu sau diễn ra.
Hơn một trăm chiêu thức đã được thi triển qua lại giữa hai người, nhưng họ vẫn đang thăm dò lẫn nhau, một người tấn công còn một người thì ngăn chặn. Đôi bên đều có dấu hiệu xuống sức, nhưng họ vẫn lao vào chiến đấu; vì trong lòng của họ hiểu, một trong hai người sơ xuất một chút thì người còn lại chớp thời cơ tấn công, cuộc chiến kết thúc khi một trong hai người vẫn lạc.
Nữ tu đột nhiên đâm thẳng một kiếm về phía nam tu, nam tu không né tránh được cho nên bị kiếm của nữ tu đâm trúng; nữ tu nhanh chóng rút kiếm ra, vội vàng lấy ra một viên đan dược màu lam. Nữ tu cấp tốc dùng viên đan dược đó, khôi phục linh lực bị tiêu hao.
Nam tu thấy bụng của mình chạy máu ra ngoài, lập tức dùng một viên Huyết Sắc Đan
cầm máu; không lâu sau, vết thương ở trên người của nam tu ngừng chảy máu. Trong lúc nam tu đang khôi phục linh lực, giọng nói của nữ tu kia vang lên: “Các ngươi vì sao đuổi theo ta. Ta cùng các ngươi không thù cũng không oán.”
Nữ tu nói xong, cảm ứng được nguy hiểm ở đằng sau mình, nàng vội vàng thi triển thổ hệ pháp thuật “Thổ Tường Thuật”, sau đó tránh né đòn tấn công của nam tu ở đằng sau. Rất nhanh nàng thành công tránh né đòn tập kích của nam tu ở đằng sau nàng, nàng nhìn kỹ kẻ đã tập kích nàng một chút, phát hiện người này chỉ là một Ngọc Thanh cảnh lục trọng.
Nữ tu sau đó lấy ra một viên linh châu màu tím, rồi ném viên linh châu đó về phía nam tu Ngọc Thanh cảnh lục trọng kia. Chỉ một viên Thiên Lôi Châu duy nhất, nữ tu đã loại được một nam tu sĩ, đó là nam tử Ngọc Thanh cảnh lục trọng. Nữ tu thấy kẻ đã tập kích mình vẫn lạc, lập tức lấy túi trữ vật của kẻ đó, rồi lạnh lùng nhìn nam tu còn lại.
Nam tu kia thấy chuyện không lành, vội vàng chạy trốn. Nhưng hắn ta chạy trốn không được nhiều thời gian, hắn ta đã vị nữ tu kia giết chết bằng một chiêu “Cự Kiếm Thuật”.
Nữ tu lạnh lùng cầm lên túi trữ vật ở trên người của thi thể, nhanh chóng cho vào bên trong túi trữ vật của mình, rồi dùng hai tấm Hỏa Nguyên Phù hủy đi thi thể của hai nam tu sĩ. Xong xuôi mọi chuyện, nữ tu lạnh lùng nhìn về phía Trương Tiêu Phan đang ẩn nấp,
cất tiếng nói: “Đạo hữu xuất hiện đi. Nếu đạo hữu không xuất hiện, tiểu nữ chỉ có thể dùng vũ lực mời đạo hữu ra.”
…
“Đạo hữu không nên manh động, tại hạ không liên quan đến hai nam tu sĩ kia.”
Trương Tiêu Phan thấy mình bị nữ tu đó phát hiện, vội vàng cất tiếng nói. Nói xong, hắn dùng “Ngự Phong Quyết” xuất hiện ở trước mặt nữ tu mặc váy màu vàng.
“Đạo hữu nói đi, vì sao đạo hữu ẩn nấp ở đó quan sát.” Nữ tu lạnh lùng hỏi thiếu niên trước mặt mình.
“Tại hạ ngự khí phi hành được một thời gian, thì tại hạ dừng lại ở trong bụi rậm đó khôi phục linh lực. Không ngờ tại hạ nhìn thấy cảnh chiến đấu của đạo hữu với hai nam tu sĩ đó.” Thiếu niên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nữ tu một lúc, rồi cất tiếng trả lời.
“Đạo hữu muốn đi đến thành Xuân Vũ à. Thành Xuân Vũ là thành trì thuộc sự quản lý của Bách Nguyên Môn. Năm ngày sau, Bách Nguyên Môn tổ chức tuyển chọn đệ tử ở quảng trường của thành Xuân Vũ, đạo hữu có thể đến đó tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử của Bách Nguyên Môn.” Nữ tu đánh giá Trương Tiêu Phan một lúc, rồi cất tiếng nói.
Trương Tiêu Phan nghe xong váy vàng nữ tu nói, thi lễ với nữ tu này một cái rồi nói: “Đa tạ đạo hữu, tại hạ xin phép cáo từ.” Nói xong, hắn triệu hoán ra pháp bảo Lam Vân Huyền Nguyên Kiếm của mình, rồi hắn dùng “Ngự Kiếm Thuật” ngự khí phi hành tới thành Xuân Vũ.
…
Hai ngày sau
Trương Tiêu Phan trải qua hai ngày liên tục ngự khí phi hành, cuối cùng hắn đã đến được bên ngoài một toà thành, cách toà thành này hơn trăm trượng. Hắn nhanh chóng hạ pháp bảo của mình xuống một bụi rậm, thay đổi khuôn mặt, thu hồi pháp bảo rồi đi về phía thành Xuân Vũ.
Không đến một khắc sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài thành Xuân Vũ. Hắn nhìn tòa thành này một lúc, rồi đi vào bên trong thành; không lâu sau, hắn xuất hiện ở bên trong thành.
Vừa vào trong thành, loạt vào đôi mắt của hắn là có nhiều tu sĩ đi lại không ngừng, hai bên đường có nhiều cửa hàng. Ngoài tu sĩ ra, trong thành Xuân Vũ còn xuất hiện phàm nhân.
Hắn vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh. Một lúc lâu sau, hắn ghé vào bên trong một cửa hàng dược liệu mua nguyên liệu, mấy chục lọ pháp bảo Dưỡng Linh Bình; hắn ở trong cửa hàng dược đó được nửa canh giờ, thì hắn rời cửa hàng, tiếp tục đi dạo ở bên trong thành. Trải qua mấy canh giờ đi dạo ở trong thành, trời dần chuyển sang tối, hắn sau đó tìm một khách sạn để thuê phòng.
Không lâu sau, hắn ghé vào bên trong một toà khách sạn tên là khách sạn Vân Hương. Rất nhanh hắn thuê ở phòng, mất một khoảng thời gian để hắn xuất hiện ở bên trong phòng mà hắn thuê; không lâu sau, hắn lấy ra một viên đan dược Hồi Linh Đan, dùng viên đan dược đó để khôi phục linh lực của mình bị tiêu hao.
Trương Tiêu Phan trải qua một ngày khôi phục linh lực, thì hắn đã thành công đem linh lực của mình khôi phục. Một lúc sau, hắn đi ra khỏi căn phòng mà hắn thuê, đi xuống tầng một của khách sạn Vân Hương; nửa tiếng sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài khách sạn Vân Hương.
Hắn sau khi đặt chân ở bên ngoài khách sạn, tiếp tục đi dạo ở trên đường cái của thành Xuân Vũ. Thời gian không ngừng trôi đi, rất nhanh một canh giờ đã trôi qua; hắn sau đó nghỉ ngơi một chút, rồi hắn sử dụng Dịch Chuyển Thần Phù để quay trở về Thanh Nguyên Tông.