Chương 11: Trường Thối Thúc Thúc - Chương 11

Ngày hôm sau Cốc Vũ vẫn có công việc, cậu tới công ty rất sớm. Hách Song Bằng đang ngồi nghiêm túc đọc kịch bản, thấy cậu đến liền đứng dậy chào hỏi. Hách Song Bằng thấy quầng mắt của Cốc Vũ hơi đen, trong lòng gần như rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Anh ta hôm qua cũng đọc được tin scandal của Thẩm Thời Thích, có chút bất bình thay cho Cốc Vũ. Hai người vừa kết hôn, Thẩm Thời Thích không đưa Cốc Vũ đi Thượng Hải cùng thì thôi đi, vậy mà lại còn ở đó cùng người khác làm trò ám muội không minh bạch, đáng giận nhất chính là ăn vụng còn quên không chùi mép, làm ra scandal khiến Cốc Vũ phải khó chịu trong lòng.

Hách Song Bằng âm thầm mừng trong lòng thay cho Cốc Vũ, hiện tại quan hệ của hai người cũng không có nhiều người biết. Anh ta nghĩ một hồi rồi cân nhắc nói, “Cái kia… Cậu cũng biết cái giới này rồi, cho nên chắc chắn cũng hiểu được, hiện tại mấy tờ báo lá cải vì câu view mà cái gì cũng viết được. Tin tức tối hôm qua tôi xem rồi, vừa nhìn liền biết là giả, một tấm ảnh chụp chính diện mặt cũng không có, làm sao mà biết là ai được.”

Cốc Vũ biết Hách Song Bằng là đang an ủi mình, trong lòng ấm áp. Lần đầu gặp nhau Hách Song bằng thực ra có chút kiêu ngạo tự cao, thậm chí còn hơi xem thường cậu, nhưng mấy ngày sau tiếp xúc, Cốc Vũ lại phát hiện ra tâm địa của Hách Song Bằng kỳ thực không xấu, làm người rất tốt. Cốc Vũ nở nụ cười nói, “Cảm ơn anh Hách, không có vấn đề gì đâu. Anh không phải gọi tôi tới là để đọc kịch bản hay sao?”

Hách Song Bằng cầm vài tập kịch bản đưa tới cho Cốc Vũ, “Đây là kịch bản cấp trên đưa cho tôi hai ngày trước, cậu xem trước một chút. Sau khi xem xong thì hai chúng ta thảo luận xem sẽ nhận bộ nào. Theo ý kiến của tôi thì nhận bộ phim cổ trang. Còn hai bộ phim lấy chủ đề về thời trang kia thì cũng có thể, nhưng khán giả xem thể loại phim này xong đều nhanh chóng quên hết, mà cậu cũng không phải là nhân vật chính, đóng cũng không có lợi ích gì lớn. Đây, cậu xem trước một chút đi.”

Cốc Vũ không tin nổi nói, “Vâng… Tôi được chọn kịch bản?”

Hách Song Bằng đắc ý cười, “Trước đây đều là kịch bản chọn cậu đúng không? Yên tâm đi, mấy bộ này cậu chọn bộ nào cũng được. Cậu trước tiên cứ xem đi đã.”

“Tuy rằng đều là vai phụ nhưng đều là những bộ tôi đã tỉ mỉ tuyển chọn, hiện tại vẫn chưa tới lúc thích hợp để cậu đi đóng nhân vật chính.” Hách Song Bằng vô cùng đắc ý, “Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày đó. Bây giờ thời cơ chưa tới, trước tiên cứ diễn vài vai phụ rồi từ từ tiến lên.”

Cốc Vũ gật đầu, ngồi xuống xem kịch bản. Hai người thảo luận hồi lâu, Hách Song Bằng còn hỏi ý kiến một vị cấp cao trong công ty, cuối cùng hai người quyết định chọn kịch bản của bộ phim cổ trang.

Thảo luận còn chưa xong Hách Song Bằng lại bị gọi ra ngoài tới hai lần. Lần thứ hai trở lại, sắc mặt Hách Song Bằng có chút khó nhìn hơn.

Cốc Vũ khẽ cau mày, “Sao thế?”

“Cái này…” Hách Song Bằng cười gượng, “Tôi vừa mới nhận được tin tức, nói rằng cũng có một nghệ sĩ ở bên chúng ta muốn nhận vai diễn kia trong bộ phim cổ trang này. Phía trên không nói cho tôi biết là ai, chỉ nói… khả năng nhận bộ này sẽ không cao.”

Hách Song Bằng khi nãy rõ ràng còn nói cậu chọn bộ nào cũng được, hiện tại lại nói như vậy, Cốc Vũ chỉ cần suy nghĩ một chút đã đoán ra được hầu hết sự việc.

Cốc Vũ bất quá cũng chỉ là một diễn viên mới tham gia không lâu, vai diễn tiểu kiếm khách duy nhất có thể đem ra kia còn chưa được lên sóng, danh tiếng còn chưa có, có thể xem là hầu như chưa có một bộ phim nào trong tay. Một diễn viên như vậy, không có công ty chống đỡ, làm sao có thể có chuyện tự do chọn lựa vai diễn theo ý thích. Mà công ty đột nhiên thay đổi thái độ, hiển nhiên là có quan hệ với tin tức về Thẩm Thời Thích ngày hôm qua.

Cốc Vũ nhìn về phía Hách Song Bằng lại thấy ánh mắt trốn tránh của anh ta, chỉ cười nói, “Không có chuyện gì đâu, tôi cứ thử đi casting thử xem. Nếu như không được thì cũng không còn cách nào khác.”

Hách Song Bằng nhếch môi cười, “Ừ, vậy cũng được.”

Cốc Vũ mím mím môi, lại nói, “Tuy rằng không thể giải thích rõ nhưng tôi vẫn muốn nói với anh một chút, tôi…” Cốc Vũ hít vào một hơi, nói, “Tôi cùng Thẩm tiên sinh, thật sự là… quan hệ vợ chồng được pháp luật chứng nhận, tôi không phải người thứ ba.”

Trong lòng Hách Song Bằng chợt thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc vừa rồi, cấp cao trong công ty đã quanh co lòng vòng dò hỏi anh ta, Cốc Vũ cùng người trong tin tức kia, rốt cuộc thì người nào mới là Thẩm phu nhân, người nào thì là ở bên ngoài.

Thẩm Thời Thích vẫn chưa làm rõ quan hệ của hắn và Cốc Vũ với công ty bên này, mọi người đều chỉ suy đoán về thân phận của Cốc Vũ bắt nguồn từ lần Thẩm Thời Thích đón cậu khi trời mưa to kia. Nhưng đoán được thì đoán được, mọi người cũng không thể chắc chắn là đúng, chuyện ngày đó kỳ thật cũng không thể chứng minh được điều gì. Có điều nếu như mọi người đoán sai, người đi cùng Thẩm Thời Thích khi hắn tham dự hội nghị ở Thượng Hải mới thật sự là Thẩm phu nhân, mà bây giờ công ty lại cất nhắc Cốc Vũ như vậy, đến lúc nào đó trong tương lai Thẩm phu nhân biết được không khỏi sẽ giận cá chém thớt, đem lửa giận đốt thẳng tới công ty. Mấy vị quản lý nho nhỏ ở đây, ai cũng đều không muốn dính phải phiền toái này.

Dù sao thì nếu nhìn lại, người ở Thượng Hải kia trông càng giống như Thẩm phu nhân thật sự hơn.

Hách Song Bằng lúng túng thay cho Cốc Vũ, không nói thẳng ra lại không ngờ Cốc Vũ vẫn đoán được, Hách Song Bằng đành cười ha ha nói, “Nói linh tinh gì đó, không ai nghĩ thế cả.”

Cốc Vũ nói, “Tôi… Tôi không muốn để anh nghĩ rằng tôi là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác.”

Hách Song Bằng vung vung tay, “Được rồi, không nói tới cái này nữa, đều chỉ là cậu nghĩ nhiều thôi. Trước tiên cứ xem kịch bản cái đã, chuyện khác nói sau. Có điều cậu…”

Cốc Vũ ngẩng đầu, Hách Song Bằng chọn từ cẩn thận nói, “Khi trở về thì nói chuyện với Thẩm tổng cố gắng khuyên can một chút, chuyện như vậy… cũng không hay cho lắm.”

Cốc Vũ không lên tiếng, trong lòng lúng túng. Cậu cũng không thể nói cho Hách Song Bằng biết được là, chính cậu kỳ thực cũng không có lập trường đi khuyên can gì cả.

Bất tri bất giác, Cốc Vũ đã ở công ty cả một ngày. Hách Song Bằng có được bảo đảm của Cốc Vũ, lưng thẳng hơn rất nhiều, tỏ vẻ tuyệt đối liều chết muốn nhận vai, mà bên diễn viên kia cũng rất coi trọng nhân vật này. Hai vị quản lý ở bên ngoài đều thong dong nhưng trong lòng mỗi người đều đã có tính toán. Quản lý bên đối phương âm thầm liên hệ đoàn làm phim kia nói sẽ tự nguyện giảm tiền thù lao đóng phim của diễn viên, Hách Song Bằng biết tin suýt chút nữa phun một ngụm máu, chửi ầm lên với điện thoại, “Hắn thu được bao nhiêu mà hiện còn dám nói tự nguyện giảm, ai quan tâm cái phần tiền này của hắn! Muốn nổi tiếng đến điên rồi sao?”

Cốc Vũ dở khóc dở cười, chờ tới khi Hách Song Bằng cúp điện thoại mới cười nói, “Được rồi anh Hách, đừng quá để ý. Nếu thật sự không được thì kệ đi, không phải là chúng ta đã liên lạc với đạo diễn rồi sao? Cứ chờ tin tức đi.”

“Đây chính là cố ý!” Hách Song Bằng tức đến mặt đỏ bừng, mở chai nước uống một hơi cạn sạch, “Đây là cái kiểu quy định gì hả!”

Cốc Vũ còn đang muốn an ủi Hách Song Bằng tiếp thì di động đột nhiên vang lên. Hách Song Bằng ra hiệu tỏ vẻ anh ta không có chuyện gì. Cốc Vũ tìm được di động trong đống kịch bản, sửng sốt.

Trên màn hình hiện rõ người gọi tới, Thẩm tiên sinh.

Cốc Vũ nhận điện thoại, thanh âm trầm thấp ôn nhu như ngày thường của Thẩm Thời Thích truyền tới từ bên kia, [Cốc Vũ?]

Từ ngày hôm qua khi biết được scandal của Thẩm Thời Thích, tới hôm nay lại bị cấp cao của công ty lạnh nhạt chất vấn, Cốc Vũ chưa từng lúc nào thấy oan ức, thế nhưng hiện tại nghe được hai chữ này, trong nháy mắt toàn bộ ủy khuất dâng lên. Cốc Vũ không muốn bị Thẩm Thời Thích phát hiện khiến cho tình cảnh của mình càng rối rắm hơn, cậu cố gắng làm cho giọng nói của mình vững vàng hơn một chút, nở nụ cười nói, “Tiên sinh?”

Thẩm Thời Thích nói trong điện thoại, [Tôi về rồi.]

Cốc Vũ nhất thời không phản ứng được. Hôm qua Tôn thư ký vừa mới nói Thẩm Thời Thích tạm thời sẽ không về đúng theo lịch được.

Thẩm Thời Thích nói ở đầu bên kia, [Tôi đến công ty rồi, cậu đang ở đâu? Tôi tới đón cậu.]

Cốc Vũ triệt để choáng váng.

Hách Song Bằng vẫn còn đang giận dữ. Anh ta quay đầu nhìn Cốc Vũ một chút, thấy cậu cúp điện thoại rồi mà vẫn thất thần, nghi hoặc hỏi, “Sao thế?”

Cốc Vũ ngơ ngác, “Thẩm tiên sinh… đến công ty, lập tức sẽ… lên đây.”

Hách Song Bằng há miệng, cũng sững sờ.

Thẩm Thời Thích lần này không chờ Cốc Vũ ở dưới sảnh nữa mà trực tiếp vào thang máy chuyên dụng. Sau khi hắn ra khỏi thang máy đi qua không ít nhân viên công ty khiến họ đều giật mình, không biết sao ông chủ lớn vừa mới có scandal tại Thượng Hải đột nhiên xuất hiện ở đây. Thẩm Thời Thích lại không để ý tới bất luận người nào, nhanh chóng đi tới, trực tiếp đẩy cửa phòng nghỉ ngơi của Cốc Vũ ra.

Cốc Vũ ngơ ngác nhìn Thẩm Thời Thích, trong mắt có bảy phần khiếp đảm hai phần lúng túng một phần ngượng ngùng. Thẩm Thời Thích nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy thật hối hận.

Hối hận thì hối hận nhưng kịch đã mở màn rồi, hắn vẫn phải diễn tiếp. Thẩm Thời Thích đi tới chỗ Cốc Vũ, nhẹ giọng hỏi, “Đọc được tin tức rồi?”

Gặp lại Thẩm Thời Thích, Cốc Vũ đột nhiên thấy viền mắt chua xót. Cậu gật đầu, “Đọc… Đã đọc.”

Thẩm Thời Thích uể oải xoa xoa mi tâm, thở dài, “Anh có lẽ là đã đắc tội đám báo lá cải Thượng Hải lúc nào đó rồi…”

Cốc Vũ nghi hoặc nhìn Thẩm Thời Thích, Thẩm Thời Thích bất đắc dĩ, “Mấy hôm nay Ninh An cũng ở Thượng Hải, tham gia hoạt động gì đó anh không rõ lắm. Mẹ đặc biệt dặn anh nhanh đến xem con bé thế nào, tiện thể dẫn nó đi mua ít đồ luôn.”

Cốc Vũ ngạc nhiên, “Ninh An?!”

Thẩm Thời Thích gật đầu, “Con bé còn mua cho em hai bộ quần áo để anh mang về cho em. Anh vốn muốn đợi con bé tham gia hoạt động kia xong thì dẫn nó sang đây chơi ít ngày, nhưng cuối cùng lại xuất hiện mấy cái tin kia. Anh nghĩ kĩ rồi vẫn là quay về đây trước.”

Tại sao Thẩm Thời Thích lại lùi ngày trở về, tại sao lại xuất hiện một “Thẩm phu nhân” khác, lúc này đã hoàn toàn được giải thích rõ.

Cốc Vũ ngũ vị tạp trần, “Hóa ra… lại là Ninh An.”

Hách Song Bằng vốn đang định tìm cơ hội chạy ra ngoài lại nghe được đối thoại của hai người, đánh bạo hỏi, “Ninh An là ai?”

Cốc Vũ bật cười, “Em gái tiên sinh.”

Hai mắt Hách Song Bằng lập tức sáng trưng, vừa nói “Thẩm tổng ngài cứ tự nhiên.” vừa chạy ra ngoài, tiện thể vô cùng tri kỷ mà đóng cửa lại.

Thẩm Thời Thích hơi cúi đầu nhìn Cốc Vũ nói, “Đều là do tôi không tốt.”

Cốc Vũ vội vàng lắc đầu, “Không liên quan tới anh… Kỳ thực anh cũng không cần phải giải thích với tôi, thật sự đấy.” Hai người cũng không phải kết hôn thật, Cốc Vũ tự biết mình không có tư cách để hỏi Thẩm Thời Thích bất cứ chuyện gì cả.

Thẩm Thời Thích nhìn hoảng hốt còn sót lại trong mắt Cốc Vũ cùng vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm rõ ràng trên mặt cậu, đột nhiên không rõ lý do nói, “Cốc Vũ, xin lỗi…”

Hiểu lầm được giải trừ, kỳ thực tâm tình Cốc Vũ đã tốt hơn rất nhiều. Cậu lần nữa thể hiện bản thân không có việc gì, sắc mặt Thẩm Thời Thích lại càng lúc càng khó coi, cuối cùng hắn tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm Cốc Vũ vào lòng, lặp lại, “Xin lỗi, xin lỗi…”

Cốc Vũ sợ hết hồn. Từ sau khi hai người kết hôn giả, đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Thời Thích ôm cậu. Hắn dùng sức ôm cậu thật chặt, thêm vào đó lại còn xin lỗi như thế… Việc này thực sự không giống với Thẩm Thời Thích. Cốc Vũ mở to hai mắt, hai tay vô cùng đáng thương giơ lên lại hạ xuống, cuối cùng cũng vẫn không dám ôm lại hắn.

Thẩm Thời Thích chậm rãi thả Cốc Vũ ra, một lát sau thở ra một hơi thật dài, cười nói, “Thật ngại, tôi khi nãy đã thất thố rồi.”

Cốc Vũ vội vàng lắc đầu biểu thị không có vấn đề gì. Thẩm Thời Thích nhìn kịch bản trên bàn, hỏi, “Hai ngày nay đều làm việc?”

Cốc Vũ gật đầu, “Hôm nay tới xem qua một vài kịch bản, hôm qua thì đi ghi hình một chương trình, ừm…”, nhớ tới phần phỏng vấn trong chương trình ngày hôm qua, Cốc Vũ đột nhiên vô cùng chột dạ, ánh mắt né tránh, “Ừm,… Còn rất phong phú.”

Trình độ bậc này của Cốc Vũ ở trong mắt Thẩm Thời Thích tất nhiên là không có tác dụng. Thẩm Thời Thích hiện chắc chắn đến mười phần rằng, Cốc Vũ đã thích mình.

Thẩm Thời Thích nhìn Cốc Vũ, ánh mắt phức tạp.

Cốc Vũ sợ Thẩm Thời Thích sẽ hỏi về chương trình kia, lúng túng nói sang chuyện khác, “Anh… Anh có mệt không? Đã ăn ở trên máy bay rồi? Có muốn về nhà không?”

“Muốn về nhà?” Thẩm Thời Thích giơ tay nhìn đồng hồ, nói, “Đợi một chút, còn có chút việc phải xử lý.”

Cốc Vũ không hiểu gì, Thẩm Thời Thích nắm tay Cốc Vũ dắt cậu đi tới mở cửa. Cốc Vũ sợ hết hồn, tại hành lang bên ngoài, một loạt các vị quản lý công ty mang đủ các sắc mặt khác nhau đứng thành hàng. Thẩm Thời Thích cười nhạt nói, “Đợi anh khoảng chừng nửa tiếng. Anh cần làm sáng tỏ scandal ngày hôm qua, thuận tiện để cho bọn họ hiểu rõ… Ai mới thật sự là Thẩm phu nhân.”

Editor lảm nhảm: Sao mà thấy cái xưng hô của hai đứa thật hỗn loạn =.=