Chương 26: Dư luận cùng Vạn Thiên Không.

Hàm Thủy Đàm, một tòa trọng lâu thân thanh ngói đỏ mọc rễ giữa hồ.

Thuyền hoa hai tầng, oanh oanh yến yến tiếng nói cười luận đàm của đám công tử, tiểu thư, văn sĩ.

Trong đó, bàn bên hướng khung cửa bên ngoài phong cảnh sông nước hữu tình, non cao xanh biếc, thác thủy bàng bạc.

Trường Bình yên tĩnh thưởng thức sơn linh thủy tú, đối diện Hàn Phong cũng ngước nhìn.

"Sài huynh, tài cao thực học, tầm nhìn quang minh, thật một đấng lương tài." Bàn bên ngăn cách bởi giá phong, không khuất tiếng truyền tới lời khen mang trong đó nịnh nọt chi ý.

"Ha Ha! Văn tú huynh chê cười chê cười." Sài Phỉ mặt béo núc ních thịt lời nói không nhận nhưng cặt mắt híp, miệng rộng cười sảng khoái, ai cũng biết hắn cao hứng không thôi.

Tên văn sĩ Văn Tú coi bộ nhị công tử Sài gia nâng nâng chòng, tiếp tục khoa môi múa mép.

Sài Phỉ tính tình trước giờ tự đại, luôn cho là đúng, này lại gặp kẻ tri nhân tiếp thu hắn giảng đạo lý, thân sắp tư thế ngẩng, uống hớp trà, giọng đè xuống thở dài rầu rĩ đầy thương cảm:"Xã tắc muôn dân lầm than, bệ hạ chịu gian hoạn mê hoặc, đông xưởng tây xưởng độc đoán triều chính, trên chèn ép, dưới hãm hại trung thân, độc hưởng bắt xử, phân bố hình ti đi khắp nơi, kiểm soát thiên hạ, vơ vét vàng bạc thuế ruộng bình dân… "

"Thật là quốc nạn, quốc nạn à…. " Nói đến cuối, cảm xúc không biết có phải hay không tuôn trào, hai mắt béo ướt át.

"Sài huynh nên chớ ưu thương." Văn nhân không làm, tỏ thái độ đồng cảm xúc.

Sài Phỉ không xuống, tiếp tục rầu rĩ nói:"Lại thêm một đám yêu tăng rủ rỉ bệ hạ, lừa gạt phong hào quốc giáo. Luôn mồm đạo luận cái gì mà thuyết duy lý, thuyết vô thần, cái gì mà yêu tăng mê hoặc bản ngã nhân về tỉnh thức giác ngộ à."

"Truyền giáo dạy người đức tính từ bi, trí tuệ, đạo đức,... tham, sân, si,... hành thiện tích đức, nhân quả… à."

"Ta thấy tất cả chỉ là một đám lừa trọc lừa gạt, tự thân ngồi một chỗ không làm nhận hưởng lương thực lão bách tính lẫn tự hành hương xin xỏ."

Hắn phía cuối âm lượng lớn bất bình, thu hút những văn nhân, công tử tiểu thư xung quanh.

Mọi người hơi để mắt tới, lại không đàm tiếu tranh luận thêm lời.

"Vì đây không phải một tầng nhận thức chung của bọn hắn về thế đạo này sao?"

Sài Phỉ cũng là tham gia trà dư tửu lậu biết được lý luận truyền bá trong tầng lớp bọn hắn mới nhận thức.

Chứ chân tài thực học hắn không mấy, nhìn một bộ tứ thư ngũ kinh, thư luận trồng sách là thân thể choáng váng không muốn động.

Thấy không ai lên tiếng luận đáp, Sài Phỉ mặt béo lại càng hùng hổ.

"Chúng ta một thân học vấn, lại là danh nhân văn sĩ, thư sinh, thư hương môn đệ, gia tộc truyền thừa chịu ân thiên hạ phải đứng lên can gián, giúp đỡ bệ hạ diệt trừ hoạn đảng, diệt trừ yêu tăng…. À."

"Đúng… diệt trừ hoạn đảng."

"Diệt trừ yêu tăng."

"Diệt trừ hoạn đảng."

"Diệt trừ yêu tăng."

Sài Phỉ cảm xúc tột độ, trong lòng bỗng nở hoa, ai ngờ hắn đứng phòng quan thiên hạ cao giọng hô khẩu lại được số lượng lớn những kẻ trí nhân hô ứng vậy chứ.

Tất nhiên không phải tất cả!

Một số quần chúng đồng tình lại có một số bất biến cảm xúc không để ý.

Ngay bên cạnh hắn, đại huynh Sài Phi vẫn bộ dáng phong phạm đại gia công tử từ đầu đến cuối.

Yên tĩnh thưởng thức trà phong cảnh, Sài Phỉ ngoài thái độ hào quyết trong lòng lại chột dạ.

Huynh trưởng được xác định kế thừa gia tộc, toàn lực được ủng hộ bồi dưỡng từ nhỏ, những thủ đoạn nhỏ nhoi, khoa môi múa mép không qua được hắn.

Ở đây thuyền lâu, bàn bức cũng không thiếu tâm trạng đại huynh, tất cả đều thân phận có tiếng người kế thừa thế lực huyện thành.

Hoạn đảng, yêu tăng loạn khởi tạo ra thế đạo hỗn loạn không phải không chính xác nhưng còn chưa đủ!

Những kẻ trí nhân tư duy linh hoạt đều biết nguyên nhân thật sự từ đâu.

………………………….

"Trương lão, ngươi thấy thế nào?" Vạn Thiên Không đại công tử Vạn gia trên một chiếc thuyền lâu khác.

Lắng nghe mật thám báo lại, quay sang hỏi ý kiến lão quản sự.

Trương lão niên linh sáu mươi, theo hắn từ nhà mẹ đẻ đến nay, làm người ổn trọng, suy nghĩ kĩ càng, chuyên giúp xử lý công việc chính sự bày mưu đặt kế.

Lão yên lặng rất lâu, trầm ngâm nói:"Thiếu gia! Không nên hành động bất cẩn… "

"Hừ! Yên lặng chịu đựng, ngươi xem tên Hàn Phong ngồi lên đầu lên cổ ta hả hê lắm sao." Vạn Thiên Không không còn tự thân dưỡng khí, hắn mặt vặn vẹo gằn giọng.

"Toang!" Trên bàn ấm bát bị ném loạn, một ngụm ác khí trong bụng không tiêu.

"Phế vật! Phế vật! Một lũ phế vật! Cả chi đội tổn công bồi dưỡng chôn cùng."

Lực lượng bí mật được hắn chiêu mộ từ các hảo thủ giang hồ lẫn tặc nhân Hắc Sơn Trại.

Tài lực nhân lực phí tổn tưởng trừng tạo ra thanh kiếm sắc bén cho hắn dùng thì lần thứ nhất hắc diễn cướp đoạt tài vật địa chủ xung quanh tổn thất một chi đội nhỏ.

Đến lần thứ hai xuất động ám hại nhị đệ gần như hoàn mỹ hoàn thành thì bỗng chốc toàn quân bị diệt lại còn lộ ra chân rết hắn.

Mà tất cả đầu mâu hướng chỉ thủ phạm Sát Đao Nhân - Hàn Phong.

Nếu Trường Bình ở đây chứng kiến không biết biểu cảm thế nào, phía trước tiễu trừ nhóm đại tặc cũng ngựa quen đường cũ mang danh đại hiệp.

Người huynh đệ Hàn Phong thanh danh lớn đại cũng không hiếm lắm có người mượn chiêu bài à.

"Ngu xuẩn! Nuôi các ngươi một lũ vô dụng." Vạn Thiên Không nộ khí càng không tiêu, xem xét tên thuộc hạ phía dưới càng ác khí một cướp đá bay.

"Công tử tha mạng, tiểu nhân biết tội."

Bị một võ nhân luyện lực cảnh viên mãn toàn lực ra đòn không đáp trả. Tên thủ hạ thám báo tổn thương cực nặng, khí huyết hỗn loạn.

Càng nghĩ càng căm tức, thám báo vô dụng không điều tra tu vi kỹ càng, lần trước để lộ tin tức Hàn Phong muốn mượn đao Hắc Sơn Trại giết người.

Nhưng bất thành, không thế còn làm gương đánh bóng tên tuổi cho hắn.

Lần sau muốn động thủ còn phải suy tính lại.

Thám báo tu vi vốn bất nhập lưu, tình thế không ổn, lại cố nén ngẩng đầu lên miệng đầy huyết hồng hướng chủ nhân phía trước nói:

"Ăn lộc vua nên chết vì vua."

"Tiểu nhân chết xứng đáng, có thể làm giảm khí chủ nhân hoàn toàn mãn nguyệt."

"Nhưng mạng chết thì chết, không đáng giá… chỉ xin trước khi đi chủ nhân cho nô tận sức hiến kế chủ nhân."

Vạn Thiên Không cảm tình không biến đổi, thám báo vốn dĩ là tử sĩ được gia tộc bên ngoại từ nhỏ bồi dưỡng.

Bản tính trung thành tuyệt đối, hắn cũng chỉ khoa tay múa chân tiêu khí mà thôi không có ý định trảm.

"Ngươi nói à… " Thuận miệng nói.

"Huynh đệ truyền về, tin báo Hàn Phong quan hệ Đỗ Tùng, cả hai diệt Tam Sa trại, Tam Sa trại có gốc rễ Sài gia… Hàn Phong quan hệ thân cận Dương Gia mà phía sau Sài gia lại là Bạch Gia." Tử sĩ một hơi nói hết.

"Ngươi nói thật?" Vạn Thiên Không hai mắt sáng lên, hắn có thể tưởng tượng một bẹn hình liên kết thành.

Nhưng phần tin báo vẫn chưa xác định, những gia tộc cách hành sự thường kín đáo, hiếm khi lộ ra chân rết à.

"Chủ nhân, bên Sài gia mật sĩ thẩm thấu của ta đi qua bao nhiêu năm lấy được tín nhiệm lên cao, tin tức quả thật không sai." Tử sĩ mặt trắng bệch mất nhiều máu, hắn nhấn mạnh khẳng định.

Một lần sai sót hậu quả nghiêm trọng, lần này tin tức được xác thực nhiều lần.

"Nếu chúng ta nhắm vào tên Đỗ Tùng kia… tiếp đó…. gây nên… Hàn Phong lẫn Sài gia… Dương gia lẫn Bạch gia." Kế hoạch được hắn tính toán từ trước nay tổng ra.

Vạn Thiên Không thân đứng thẳng, nằm dưới thuộc hạ quỳ bò trao đổi, trông hình tượng quá không hợp cách.

Nhưng nghe xong dự tính, hắn không khỏi cao hứng hô to:"Hảo à!"

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, càng nghĩ càng hưng phấn, không chịu được động thân đi đi lại lại biểu tình như tìm được mấu chốt.

Tử Sĩ thể hư nhìn chủ nhân thần tính kéo lên lòng hạ xuống, hắn kế hoạch sắp xếp ra vốn định ngay sau báo cáo đó hiến kế chỉ là gặp phải cơn tức chủ nhân.

Nói hắn không oán hận tích khí là giả.

"Thiếu gia! Thật sự lúc này không nên động." Trương Lão ở đây vốn dự tính từ đầu, đứng ra nói.

"Hừ! Không phải lúc trước ngươi nói không phải thời cơ không cho ta động." Vạn Thiên Không trên cao bỗng bị kéo xuống.

Hắn nhân diện vặn vẹo ác khí nhìn sao lão, tâm tính lại cố đề diện không phát.

Đối với lão nhân này, nó vẫn nhất mực phải phép.

Quan sát chủ nhân biểu lộ như hình:"ngươi nhất định phải cho ta câu trả lời thuyết phục."

Lão không nhanh không chậm nói:"Kế hoạch thích hợp, nhưng còn nhiều chỗ đề điểm không rõ như: quan hệ sâu cạn Hàn Phong lẫn Đỗ Tùng, thái độ Sài gia, cân nặng sự việc ảnh hưởng đối sách của hai đại gia tộc."

Vạn Thiên Không bỗng sự tình sực tỉnh, một số mấu chốt chưa thử mức độ không rõ.

Như liệu thật dùng kế dẫn lửa hai đại gia tộc Dương Gia lẫn Bạch Gia có vào bàn không?

Những thế lực lớn thật chất luôn minh tranh ám đấu nhưng đều kiểm soát mực độ, bọn chúng sẽ không xúc động quá lớn đến mức liều mạng.

Lại như Sài gia thật sự dùng mức phong hiểm xúc động Hàn Phong.

Biết công tử suy tư, lão lại nói thêm:"Thực chất kế sách vốn định hình, chúng ta chỉ cần ở ngoài theo sức dẫn lửa có thể khả thi nhưng theo lão nhân tốn quá nhiều công sức trong khi phía trước mục tiêu đang nhị phòng."

Nhi đệ vốn dĩ nên bị hắn phế đi, gặp tình thế chuyển cơ không lĩnh phạt lặng mất quyền thừa kế mà bị điều đến hạ thương hội làm đầu mục.

Tên kia chẳng những gặp phải xa lánh khó khăn lại lẫn vào phong sinh thủy khởi, được tam phòng tam đại thẩm giúp đỡ gần như có dấu hiệu chuyển cơ mạnh mẽ.

Lão cha dấu hiệu không tốt chọn lựa gia chủ, hắn cảm nhận được áp lực nếu nhị đệ trở lại.

Những lão gia trong tộc số nhiều vẫn chưa chọn phe, thế lực ủng hộ hắn không quá áp đảo xong có dấu hiệu giao động khi để lộ điểm hãm hại đồng tộc.

"Ý ngươi nên tập trung toàn lực đối loại hắn trước."

"Phải! Công tử."

"Chênh lệch quá lớn chỉ tốn sức chôn cùng. Chúng ta tìm cách rút ngắn khoảng cách trước."

Trương Lão nhìn thẳng chủ nhân mặt bình tĩnh, nói câu không hề cố kị đến cảm nhận.

Vạn Thiên Không không nổi nóng bị nói đúng, hắn thế mà còn cười lớn:

"Haha! Trương lão ngươi vẫn luôn tâm hồ chiếu rọi của ta."

Đúng thế! Lực lượng hai bên cách biệt qua xa, hắn thân phận chỉ đại công tử Vạn gia thực quyền có hạn, đến cao thủ trực thuộc điều động đều không qua luyện lực cảnh à.

Vậy lấy gì mà đấu?

Khoảng cách quá lớn, âm mưu quỷ kệ đích thực chỉ trò hề trước thực lực tuyệt đối.

Như một con ruồi nhỏ bay nhặng đôi lúc gây khó chịu, nếu tiện tay bắt được kết cục chắc chắn phải chết.

Sát Đao Nhân - Hàn Phong.

Thiên tài luyện nhục cảnh, mới nhất ngưng luyện bí kỹ.

"Nhị đệ, đừng trách đại ca ca ta độc ác à." Vạn Thiên Không bỗng mặt lạnh, từ người hắn thoảng thoảng bóng dáng âm u sát khí.

Từ xưa đến nay, hoàng triều tranh đế - gia tộc tranh chủ, ai đều không ác độc gió tanh tắm máu thây cốt chất đống.

Một chữ "tranh" lợi ích, để hắn lấp áp tâm khảm hãm hại thân ruột thịt huynh đệ là điều bình thẳng.

Trương lão đôi mắt loé quang manh tốt đẹp, khi công tử biết nghe khuyên quay về chính đồ.